Sau khi Tê Thi Vận đưa Chu Ấu Vi và Lăng Nghị ra ngoài, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc trong nhà.
Ngay khi cô chuẩn bị tắm cho Tuyết Hi, công ty đã gọi điện tới và nói với cô rằng khách hàng không hài lòng với video quảng cáo mà cô đã tăng ca để thực
hiện tối qua, yêu cầu cô phải sửa lại cho xong vào tối nay.
Tề Thi Vận không còn cách nào khác là làm phiền bà Đỗ, nhờ bà Đỗ giúp chăm sóc Tuyết Hi, còn cô thì đi đến công ty.
Kết quả là cô đã bận đến tận nửa đêm.
Vốn dĩ cô định qua đêm ở công ty, nhưng lại lo lắng cho Tuyết Hi, nên cuối cùng đành phải xa xỉ một lần, bắt taxi về nhà.
Đêm qua cô đã thức suốt đêm, hôm nay cũng không hề nghỉ ngơi, vừa lên xe không bao lâu cô đã ngủ thϊếp đi, mãi đến khi tài xế dừng xe gọi cô, cô mới hốt
hoảng tỉnh dậy để trả tiền xe.
Nhưng chỉ đi được vài bước, cô nhận ra có điều gì đó không ổn, đây không phải là lối vào chính của khu chung cư mà là cửa sau của khu chung cư.
Nói cách khác, cô phải đi bộ qua toàn bộ khu chung cư mới có thể về nhà.
Nhìn chiếc taxi đã lái đi, tuy Tề Thi Vận sợ hãi nhưng cũng chỉ có thể cắn răng đi vào khu chung cư.
Cũng may là trong khu chung cư đều là hộ gia đình, cũng tương đối an toàn.
Tuy nhiên, khi cô bước vào khu chung cư không lâu, cô nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập phía sau, hơn nữa nghe kỹ thì hình như đang chạy về phía cô.
'Tề Thi Vận không hề nghĩ ngợi, chạy về phía trước mà không quay đầu lại.
Đáng tiếc chưa chạy được mấy bước thì cô đã bị tiếng bước chân phía sau đuổi kịp: “Cô Tê, là tôi”.
'Tề Thi Vận vốn đã sợ đến mức nhắm mắt lại, nhưng sau khi nghe những lời này, cô lại mở mắt ra: “Ông... ông Càn? Tại sao ông lại ở đây?”
“Gọi điện cho chồng cô, kêu cậu ấy nhanh chóng tới đây”. Ngô Càn không có trả lời câu hỏi của Tề Thi Vận, mà nói với vẻ mặt lo lắng.
Nói xong, ông ta liền quay người đi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn vào bóng tối nơi xa.
“Có ai tới cũng vô dụng, đêm nay ông nhất định phải chết!” Một thanh âm trầm thấp từ trong bóng tối truyền đến.
Sau đó, Tề Thi Vận nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô không thể quên được: áo ngắn, quần ngắn, có áo tơi che tay áo.
Trong thế giới ngập tràn băng tuyết này, cảnh tượng này tạo ra tác động thị giác mạnh mẽ.
Nhưng điều khiến Tê Thi Vận sợ hãi chính là lời nói của người đó!
"Người này tới gϊếŧ mình?' Vẻ mặt Tề Thi Vận sửng sốt.
Rõ ràng, cô coi những gì Viên Thiên Cương nói với Ngô Càn như đang nói với
"Nhưng tại sao ông ta lại muốn gϊếŧ mình?” Tê Thi Vận rất khó hiểu, nhưng rất nhanh cô đã hiểu ra.
Chắc chắn là buổi tối cô gọi Lăng Nghị về nhà ăn cơm, Lăng Nghị đã dẫn ông †a tới!
"Khó trách lúc đó anh ấy lại kiên nhãn dỗ dành Tuyết Hi như vậy, khó trách trên bàn ăn lại ấm áp như vậy, thì ra tất cả là anh ấy đang làm trò cho người khác xem! Giả! Tất cả đều là giải!”
Ngoài ra, ông Càn còn bảo cô gọi cho Lăng Nghị, điều này càng khiến cô tin rằng việc này là do Lăng Nghị gây ra, bởi vì cô cảm thấy ông Càn đang muốn tìm người đã gây ra chuyện này đến giải quyết vấn đề.
Lúc này trong lòng Tề Thi Vận như bị dao cắt, đau đến khó thở: Lăng Nghị, tại sao anh nỡ nhãn tâm lừa gạt con gái của mình? Anh có còn là con người không? Một tên súc sinh như anh, không xứng đáng làm cha của Tiểu Tiếu!”