Vốn dĩ chung cư ở ngoại thành rất khó đánh xe, lại thêm sáng sớm tuyết rơi, đến cái đuôi xe cũng chẳng thấy.
Tề Thi Vận ôm Tuyết Hi đi thật lâu thật trong tuyết, mới đón được một chiếc xe taxi.
Bên trong xe taxi mở điều hoà không khí, điều này khiến Tề Thi Vận mồ hôi đầy người rất không thoải mái.
Nhưng cô lại hồn nhiên không biết, chỉ một lòng giục tài xế nhanh lên.
Khi tài xế biết được Tuyết Hi chân gãy cũng nghiêm túc, trên đường đi cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất đến cổng bệnh viện.
Không chỉ có như thế, anh ta còn hộ tống mẹ con Tề Thi Vận vào bệnh viện, sau khi thấy y tá tiếp nhận thì anh ta mới quay người rời khỏi.
"Lăng Nghị, người làm cha như anh đúng là không bằng một người xa lạ, anh căn bản không xứng làm một người cha!" Tề Thi Vận cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng về Lăng Nghị!
Mà một bên khác, sau khi bác sĩ kiểm tra tình huống của Tuyết Hi một chút, lập tức sắp xếp giường, cũng nói cho Tề Thi Vận, tình trạng này phải thay xương bánh chè nhân tạo, bảo cô phải chuẩn bị ít nhất ba trăm triệu tiền phẫu thuật.
Nghe được con số này, đại não Tề Thi Vận ‘Bùm’ một tiếng, mờ mịt không biết làm sao.
Dưới sự khẽ gọi không ngừng của bác sĩ, mới yếu ớt lấy lại tinh thần.
"Người nhà này, cô nhanh đi làm thủ tục nhập viện đi, chúng tôi cần số thứ tự nằm viện mới có thể kê thuốc."
Những chuyện liên quan đến con gái, Tề Thi Vận lập tức tỉnh táo lại, sau khi lên tiếng, chạy thẳng ra chỗ thu phí làm thủ tục nhập viện.
Nộp hết tất cả hai nghìn tệ vào.
Sau khi nộp giấy nhập viện cho y tá, Tề Thi Vận đi đến bên giường Tuyết Hi, nhìn dáng vẻ con gái ngủ say, nghĩ đến số tiền phẫu thuật khổng lồ, cuối cùng Tề Thi Vận không nhịn được, ngồi xổm ở bên giường khóc thút thít.
Thuốc chữa ung thư của con gái và tiền vay nặng lãi đánh bạc của Lăng Nghị, vốn những thứ đó đã ép cô không thở nổi, bây giờ cô phải đi đấu mới gom đủ một trăm nghìn tệ?
Hai nghìn tệ dưới tủ đầu giường kia là tiền tiết kiệm của cô, vốn định để tháng sau mua thuốc cho con gái, kết quả cũng bị Lăng Nghị trộm đi.
Tề Thi Vận càng nghĩ càng thương tâm, nước mắt không nhịn được chảy xuống.
Bởi vì sợ đánh thức con gái, đến tiếng khóc cô cũng phải cố gắng áp chế...
- -----
"Nhường một chút nhường một chút, phiền mọi người nhường một chút."
Tề Thi Vận mới rửa mặt trở về từ nhà vệ sinh, đã thấy bác sĩ y tá đẩy bảy tám cái xe đẩy, lo lắng chạy tới phòng cấp cứu.
"Nhiều người bị thương như vậy, xảy ra tai nạn xe cộ sao?"
Tề Thi Vận âm thầm nói một tiếng, cũng không để ở trong lòng, nhưng sau khi cô trông thấy người nằm trên chiếc xe đẩy cuối cùng kia, lập tức như bị sét đánh, vô ý thức muốn chạy.
Tần Minh Dương!
Tại sao anh ta lại ở chỗ này?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ này, hình như hai chân đều gãy xương?
Vì sao trong miệng đều là máu?
Còn có, tại sao trên mặt hắn còn có thứ gì màu trắng?
Là óc hay là sữa đậu nành?
"Báo ứng!"
Tề Thi Vận hừ lạnh một tiếng, trở lại phòng bệnh.
Con gái vẫn còn ngủ say, nếu không phải bác sĩ nói cho cô biết tất cả các chỉ số của Tuyết Hi đều bình thường một cách lạ thường thì có lẽ cô đã hoài nghi Tuyết Hi sẽ không tỉnh lại.
"Thi Vận à, vừa rồi cô có nhìn thấy không? Thói đời này đúng là lộn xộn." Dì Vương cùng phòng bệnh tức hổn hển đi từ từ phòng bệnh ra, như quen thuộc nói với Tề Thi Vận.
"Sao vậy ạ?" Tề Thi Vận tâm hoảng ý loạn, không muốn để ý quá mức.
"Mấy người vừa bị đẩy vào đó, tôi nghe y tá nói, thanh sắt mài thành kim rồi!"
Tề Thi Vận vốn chưa hiểu, mãi đến khi dì Vương dùng tay mô tả, cô mới đỏ mặt quay đầu đi.
Dì Vương thấy thế, đột nhiên thần bí hỏi: "Cô biết tại sao bọn họ lại biến thành như thế không?"
Tề Thi Vận lắc đầu, cũng không phải là rất muốn biết.
Nhưng cô lại rất hiếu kì, bởi vì có thể cái này là nguyên nhân tại sao cô không có chút hao tổn gì về được nhà.
Dì Vương nói: "Cô đã nghe qua giao cấu bằng hậu môn chưa?"
Đầu tiên Tề Thi Vận sững sờ, lập tức buồn nôn, suýt chút đã phun ra.
Nhưng nghĩ đến lúc này dáng vẻ đám người Tần Minh Dương bi thảm, trong nội tâm cô lại có một loại kích động khi thù đã được báo.
"Bọn họ sao lại... Có thể như vậy?" Tề Thi Vận vội vàng hỏi, đây mới là vấn đề cô quan tâm nhất.
Hẳn Tần Minh Dương không phải gay, nếu không cũng sẽ không xuống tay với mình.
Dì Vương: "Bác sĩ cũng đã hỏi vấn đề này, cảnh sát nói rất có thể là cắn thuốc."
Tề Thi Vận lập tức liên tưởng đến 'Lộ Thủy Uyên Uơng', lập tức sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Nếu như tối hôm qua mình mà uống ly kia nước, vậy mình chẳng phải...
Tề Thi Vận không dám nghĩ tiếp, hoảng sợ khiến thân thể cô đã hơi run nhè nhẹ.
Hiện tại cô càng muốn biết, sau khi cô ngất, đến cùng là ai cứu mình.
Lăng Nghị?
Tề Thi Vận lập tức phủ định, cô tình nguyện tin tưởng là quỷ thần cứu cô, cũng không muốn tin tưởng người cứu cô là Lăng Nghị.
"Tôi không biết anh là ai, cũng không biết vì sao anh lại cứu tôi, nhưng tôi thực sự cảm ơn anh! Như có đời sau, dù Tề Thi Vận tôi làm trâu làm ngựa cũng muốn báo đáp anh!"
- -----
Lăng Nghị trở lại phòng thuê, đi thẳng đến phòng ngủ, kết quả không thấy bóng dáng của vợ con anh, lập tức cuống lên.
Sẽ không phải là Trần Báo dẫn người đến báo thù chứ?
Anh kiểm tra khóa cửa một chút, rất nhanh đã phủ định khả năng này.
Thế là anh gõ cửa nhà hàng xóm.
Hàng xóm vừa thấy là Lăng Nghị, lập tức quay mặt nói: "Có chuyện gì?"
"Bà Đỗ, bà có biết vợ cháu đi chỗ nào không?"
Đỗ Bích Anh nghe vậy thì ngạc nhiên, bình thường thằng nhãi này đều gọi mình bà già, hôm nay sao lại đổi giọng rồi?
Khẳng định lại định làm cái gì xấu xa rồi!
"Lăng Nghị à, vợ cháu cũng không dễ dàng gì, cháu cũng đừng đi gây hại cho nó nữa." Đỗ Bích Anh vừa nghĩ tới buổi sáng dáng vẻ Tề Thi Vận khóc quỳ vay tiền, trong lòng chính là một trận đau lòng.
Mà Lăng Nghị, sau khi nghe nói như thế, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu.
Bà Đỗ là người tốt, ban ngày Tề Thi Vận phải đi làm, bà cũng không hề đòi hỏi trông nom Tuyết Hi, mặc dù không phải bà ruột của Tuyết Hi, nhưng không khác gì bà ruột.
Nhưng mình thì sao, không chỉ có lừa tiền của cô, còn bởi vì cô khuyên mình bỏ bài bạc kiêng rượu mà sinh lòng oán hận, vừa hét vừa mắng cô, những lời khó nghe như thế nào cũng đều mắng được, đúng là không bằng heo chó.
"Bà Đỗ, thật xin lỗi, trước kia là cháu khốn nạn, nhưng cháu đã sửa lại. Cháu biết bà không tin, nhưng con gái cháu gãy chân, nhất định cháu phải đến tìm con, nếu không sau khi con bé tỉnh lại sẽ rất đau nhức."
Linh khí trước đó đưa vào chỉ có thể duy trì đến giữa trưa, cho nên Lăng Nghị rất sốt ruột.
Anh không thể tưởng tượng dáng vẻ con gái rên thống khổ, vậy sẽ khiến cho anh tan nát cõi lòng.
Đỗ Bích Anh thấy Lăng Nghị thành khẩn, vẻ mặt cũng đúng là sốt ruột, mặc dù lo lắng là anh giả vờ, nhưng vẫn mềm lòng, nói ra chuyện buổi sáng Tề Thi Vận quỳ xuống vay tiền đi bệnh viện.
"Lăng Nghị à, đừng khốn nạn như thế nữa, nếu cháu là người đàn ông, thì hãy gánh vác cái nhà này đi. Cô gái tốt như Thi Vận, cháu đi chỗ nào tìm đi? Ai..."
Nói xong, Đỗ Bích Anh đóng cửa phòng, trở về phòng than thở.
Lăng Nghị tưởng tượng ra dáng vẻ Tề Thi Vận quỳ xuống vay tiền, tâm như đao khoét.
Anh siết chặt nắm đấm, tự nhủ: "Bà Đỗ yên tâm, nhất định cháu sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con!"
Sau khi biết hướng đi của cô, Lăng Nghị không vội vã đi bệnh viện, mà trở về phòng lấy mấy bộ quần áo cho Tề Thi Vận, lúc này mới chuẩn bị đi ra ngoài.
Anh biết trước khi luyện ra, dù anh có nói như thế nào, Tề Thi Vận cũng sẽ không để Tuyết Hi xuất viện.
Cũng may trước khi làm phẫu thuật cần mất mấy ngày làm kiểm tra và giảm nhiệt, anh chỉ cần luyện ra Toái Ngọc Đan trước lúc này, là có thể nỗi tránh được nỗi đau trên bàn mổ của Tuyết Hi.
Sau khi hạ quyết tâm thì Lăng Nghị chuẩn bị đi ra ngoài, kết quả khi đi qua phòng khách, bị tờ đơn trên bàn hấp dẫn ánh nhìn...