Đi ra từ xưởng sắt thép cũ đã là rạng sáng, Lăng Nghị mới chỉ là tầng ba Luyện Khí còn chưa đến cảnh giới Tích Cốc, bận rộn cả ngày, bụng bắt đầu kháng nghị.
Anh biết gần đây có một quán mì, mở suốt đêm.
Chỉ là không biết trời lạnh như vậy, có còn mở cửa hay không.
Nếu như không mở cửa, thì sẽ phải đi đường vòng ra khu phố.
Khoảng cách đến quán mì cũng không xa, rất nhanh Lăng Nghị đã đến cổng quán, bên trong đèn đuốc sáng trưng.
Người mở quán mì là ông Trương, tự xưng hơn bảy mươi tuổi, xương cốt vẫn chắc khỏe.
Nhìn thấy Lăng Nghị còn chủ động chào hỏi: "Vẫn như cũ à”
"Vâng." Lăng Nghị lễ phép đáp.
"Sao hôm nay lại sớm như vậy? Thắng tiền à?" Ông Trương một bên nấu mì một bên nói.
"Thăng một chút." Lăng Nghị nói, "Tính cả phần tiền ngày trước cháu nợ đi, cháu trả lại cho ông."
"Không cần, hôm qua con bé Tề đã thanh toán rồi." Ông Trương chăm chú nấu bát mì, đưa lưng về phía Lăng Nghị.
Đúng là hôm qua Tề Thi Vận đến, nhưng anh không muốn tiền của cô.
Theo cách nói của anh thì chính là, lỗi lâm do tên khốn Lăng Nghị làm, dù thế nào cũng không để cô gánh được.
Sau khi Lăng Nghị nghe thấy, thân thể run lên, trong đầu trong nháy mắt hiện ra hình ảnh Tê Thi Vận nằm tay Tuyết Hinh đi trong đống tuyết trả tiền, lập tức tim như bị đao cắt.
"Nhóc à, nghe một lời khuyên của ông, nghề cược này, hại người hại mình, nên giới hạn thì phải giới hạn. Đứa bé như con bé Tê, cháu phải biết trân quý." Ông Trương bưng bát mì lên bàn, vẻ mặt buồn vô cớ.
Lăng Nghị gật đầu cười khổ, không có nhiều lời.
"Ai..." Ông Trương còn tưởng rằng Lăng Nghị không nghe lọt tai, thở dài một tiếng, cũng không còn khuyên nhiều.
Lăng Nghị hai ba miếng ăn hết bát mì, lúc gần đi còn cười hỏi: " Ông Trương, ông không sợ cháu bỏ bài bạc rồi thì chỗ
này của ông lại thiếu đi một người khách quen à?"
"Phủi phui, chỉ cần cháu bỏ bài bạc, chỗ này của ông sập thì có làm sao?" Ông Trương cười mắng.
Lăng Nghị cười vẫy tay: "Đi đây, về sau sẽ không hay tới." Ông Trương nghe vậy thì khẽ giật mình, mãi đến khi trong đêm tuyết không còn thấy được bóng lưng của Lăng Nghị, ông mới ung dung dọn dẹp mặt bàn.
Ngoài phòng gió tuyết thổi, một mảnh đen kịt, ông lại nhẹ giọng cảm khái: "Nhóc Tê à, trời đã sáng."
Từ tiệm mì đường trở về có hai ngã. Một ngã là cái hẻm nhỏ, hai bên đều có hộ gia đình.
Một ngã khác là công đường, người ở thưa thớt, tương đối khá xa.
Lăng Nghị không hề nghĩ ngợi, đi về phía đường lớn. Chờ đến nơi trước không có nhà sau không có quán, không ngoài dự đoán của Lăng Nghị, bốn chiếc xe chặn hết đường đi và đường về của Lăng Nghị.
Đi ra khỏi xe không phải người khác, chính là Trần Báo của sòng bạc.
"Lăng Nghị, tao vừa mới tra một chút, biết chân con gái của mày gấy, rất cần tiền làm phẫu thuật. Tao cũng không làm khó mày, mày để lại hai trăm nghìn tệ, còn lại trả về đây."
Trong gió tuyết, Trần Báo tự châm một điếu thuốc cho mình, tựa ở cạnh cửa xe, tỉnh bơ nói.
Lăng Nghị lắc đầu: "Hai trăm nghìn tệ, anh cảm thấy đủ chữa được cái đầu gối?"
"Lăng Nghị, mẹ mày đừng có không biết tốt xấu! Năm trăm nghìn tệ, đây là giới hạn lớn nhất của tao rồi, còn nhiều hơn nữa, chân của tao gãy mất."
"Coi như anh còn có chút lương tri, nếu không bây giờ anh đã là một cỗ thi thể rồi." Bước chân của Lăng Nghị không ngừng, tiếp tục đi về phía trước, "Về phần số tiền này, anh không thể cầm một đồng nào đi được."
"Họ Lăng kia, mẹ mày có phải tao cho mày mặt mũi lắm rồi phải không?" Trần Báo ném thuốc lá trong tay đi, chỉ vào Lăng Nghị quát, 'Mở to mắt chó của mày nhìn thật kỹ một chút, mày cảm thấy số tiền này mày mang được đi à?"
"Họ Lăng, tao cho mày một cơ hội cuối cùng, một là, mang theo một tỷ hai rồi cút đi; hai là cả mày và tiền đều phải ở lại"
Lăng Nghị bước từng bước để lại dấu chân: "Có bản lĩnh, thì đến lấy”
"Đm, đều lên cho ông đây, phế thằng này đi!"
Trần Báo ra lệnh một tiếng, bốn chiếc xe, hơn hai mươi người giơ côn thép lao về phía Lăng Nghị.
Linh khí trong cơ thể Lăng Nghị đã khôi phục một chút, nhưng đối phó với những tên này anh cũng chẳng cần điều động đến linh khí.
Chỉ thấy anh một tay đút túi, một tay giơ lên, xuyên thẳng qua đống côn thép lộn xôn, như là giao long, thu phóng tự nhiên.
Chỉ là những nơi bàn tay đi qua, những tên kia đều lần lượt ngã xuống hết, bong gân nứt xương.
Mà bộ pháp dưới chân Lăng Nghị, từ đầu đến cuối cũng chưa từng loạn, bước nhiều bước lên như cũ, dường như những tên cản đường kia chưa hề xuất hiện qua.
"Nhóc con, mày giấu rất sâu đấy, thế mà hai năm này đều không nhìn ra mày là người luyện võ, khó trách dám phách lối như vậy." Trần Báo động đây rơi áo choàng lông chồn, nhặt lên một cây côn thép từ dưới đất, sau khi thử xúc cảm một chút thì lê trên mặt đất đi về phía Lăng Nghị.
"Có điều anh Báo của mày cũng không phải ăn chay, nếu không cũng không có tư cách thay nhà họ Hàn trông vùng." Trần Báo đắc ý nói, "Thế này, tao thấy thiên phú mày không tồi, nếu không mày bái tao làm thầy, về sau cùng lăn lộn với tao, số tiền này coi như tao cho mày, như thế nào?"
"Đề nghị không tệ." Lăng Nghị gật đầu đáp, "Có điều anh không xứng."
"Móa nó, vậy cũng đừng trách ông đây không khách khí!" Trần Báo giơ côn thép lên, lấy một góc độ vô cùng xảo trá vung về phía Lăng Nghị.
Dù cho Lăng Nghị né hướng nào, Trần Báo cũng có thể lập tức đuổi theo, cam đoan tấn công liên tục, làm cho đối phương không thể phản kháng.
Nhưng mà vốn là Lăng Nghị không tránh, trực tiếp đưa tay tiếp được côn thép to nặng kia, sau đó nhấc chân đạp, đạp. Trần Báo bay ra ngoài, nện lưng anh ta lên cửa xe, đau khiến cho anh ta thở mạnh cũng không dám.
"Mày... Mày là nội kình võ giả!" Trần Báo mặt xám như tro, hoảng sợ như nhìn thấy thần chết.
Lăng Nghị không thèm để ý, ném côn thép đi, nằm tay đút vào trong túi, tiếp tục đi về phía trước.
"Tao hiểu rồi, tao hiểu rồi, sở dĩ mày chọn đi đường này, thật ra là cố ý dẫn chúng tao tới!" Trần Báo bừng tỉnh đại ngộ, lắc đầu cười khổ.
Lăng Nghị chưa trở về phòng thuê, mà là sau khi xác định bốn phía không có ai, chạy hết tốc độ về phía rừng cây ở xa.
Thời đại mạt pháp, linh khí hiếm hoi. Chỉ có những nơi ít người, linh khí mới tương đối dư dả.
Muốn chữa khỏi bệnh của Tuyết Hi, nhất định anh phải tăng tu vi lên đến Kim Đan cảnh, từng phút từng giây đều không thể lãng phí.
Sau khi đi đến rừng cây, Lăng Nghị không chê đơn sơ, ngồi xếp bằng trong đống tuyết, vận chuyển “Thôn Thiên Lục”, toàn thân tập trung bắt đầu tu luyện.
Mãi đến khi phía đông hơi trắng, Lăng Nghị mới thu nội công, chạy như điên về phía phòng thuê.
Bên trong phòng thuê, Tề Thi Vận sờ trán yếu ớt tỉnh lại.
Khi cô phát hiện mình đang nằm ở trên giường, đặc biệt là lúc trông thấy con gái cũng năm ở bên cạnh mình, cô còn tưởng rằng tất cả những chuyện xảy ra tối hôm qua chỉ là một giấc mơ.
Mãi đến khi cô sờ đến vết thương trên đầu, đầu gối vỡ nát của con gái, cô mới thức tỉnh, tất cả đều là thật.
Cô không điều tra tại sao mình lại có mặt ở nhà, mà trước. tiên xông vào căn phòng bên cạnh, muốn Lăng Nghị đưa con gái đi bệnh viện, kết quả lại phát hiện Lăng Nghị không ở đây.
"Hừ, tôi sớm nên nghĩ tới, đánh bạc mới là mạng của anh, làm sao lại quan tâm sống chết của con gái chứ?"
Tê Thi Vận nghẹn ngào về phòng, mở tủ đầu giường, muốn lấy sáu tám kia đưa con gái đi bệnh viện, kết quả lại chỉ tìm thấy một phong bì trống không.
Trong chớp mắt ấy, dường như tất cả ảo tưởng và hi vọng của cô đều tan thành bong bóng.
"Chân của con gái đã gãy rồi, thế mà anh còn trộm tiền đi đánh bạc!"
"Lăng Nghị, anh còn là người sao? Anh đúng là không bằng súc sinh!"
Cuối cùng Tề Thi Vận không nhịn được nước mắt, nước mắt ào ào rơi xuống.
Cô không do dự nữa, mà là từ dưới gối đầu lấy ra thỏa thuận ly hôn đã ký sẵn để trên bàn, sau đó cẩn thân ôm lấy con gái, sau khi khóc lóc quỳ xuống cầu xin hàng xóm vay được sáu tám triệu thì lo läng chạy đến bệnh viện...