Rẽ tuyết trắng sang một bên, sau khi Lăng Nghị lập cấm chế bốn phía thì ngồi xếp bằng, chuẩn bị luyện chế Toái Ngọc Đan.
Mặc dù tình huống khẩn cấp, nhưng xem như Lăng Nghị đã tính trước.
Dù sao lúc luyện chế Thánh Dương Đan đã tích lũy không ít kinh nghiệm luyện đan Luyện Khí cảnh, cộng thêm tu vi hiện †ại còn cao hơn một tầng so với trước đó, cho nên tỷ lệ thành công hẳn là sẽ rất cao.
Thu hồi suy nghĩ, Lăng Nghị xòe bàn tay ra búng một cái, một đám lửa lập tức xuất hiện trước mặt Lăng Nghị, treo lơ lửng tự đốt trên cao.
Lăng Nghị thấy thế, sau khi hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, sau đó ngưng thần, toàn thân bắt đầu tập trung luyện chế Toái Ngọc Đan...
Cùng lúc đó, ở trong phòng cấp cứu của bệnh viện.
Bác sĩ chủ trị Vương Thần dặn dò Tề Thi Vận: "Từ giờ trở đi, không thể ăn, uống nước cũng không được. Thời gian phẫu thuật là ba giờ chiều, tôi cũng phải thông báo với cô trước về tính mạo hiểm của cuộc phẫu thuật, nếu như không có vấn đề, cần các cô ký tên. Cha đứa bé đâu, tốt nhất để cho anh ta ký tên.
"Anh ấy ra ngoài... gom tiền."
Thật ra Tê Thi Vận cũng không biết Lăng Nghị đi đâu làm gì, nhưng cô hi vọng anh bôn ba vì tiền phẫu thuật của Tuyết Hi.
"Lúc này đi gom tiền làm gì, không phải nên ở cùng con sao? Được rồi, cô đến đây nói về chuyện ký tên đi."
Ở phòng làm việc của bác sĩ, sau khi Tê Thi Vận nghe Vương Thần nói về các loại tình huống ngoài ý muốn, sau lưng đã ướt đẫm.
Thậm chí có khoảnh khắc, cô cũng đã nghĩ đến hay là đừng làm phẫu thuật nữa, chí ít còn có thể sống được.
Cô rất muốn tìm người bàn bạc một chút, kết quả lại phát hiện mình căn bản không có ai để bàn bạc.
Người đàn ông vốn lên làm trụ cột trong nhà lại không biết chạy đi đâu giống như lúc trước. Mà phía bên nhà mẹ đẻ, ngay cả điện thoại cô cũng không dám gọi.
Mấy năm nay khó khăn bao nhiêu đều là một mình cô gánh, lần này cũng không ngoại lệ.
Nhưng lần này hận ý của cô đối với Lăng Nghị đã vượt xa lúc trước, nếu không phải là bởi vì Lăng Nghị đánh bạc vay nặng lãi, con gái cũng sẽ không bị người ta đánh gãy chân!
Do dự mãi, Tê Thi Vận vẫn cầm bút lên, viết tên của mình xuống dưới dòng đồng ý.
Một giây khi cô để bút xuống, cô cảm thấy trên thân gánh vác tính mạng của con gái, gánh nặng ấy đè cô thở không nổi.
Cô còn không biết cô đã trở lại phòng bệnh như thế nào, mãi đến khí con gái cầm tay của cô lắc lắc, hỏi cô bao giờ cha về, cô mới tỉnh lại từ trong mộng.
Tề Thi Vận không biết trả lời Tuyết Hi thế nào, đành phải miễn cưỡng cười, nói: "Không biết nữa, chắc là sắp thôi."
Kết quả sự chờ đợi này là từ chín giờ sáng đến hai giờ chiều.
Bên này y tá đã mang quần áo phẫu thuật đến, bảo Tê Thi Vận thay cho Tuyết Hi, còn nói mười phút sau sẽ tới đón bé, đúng ba giờ phẫu thuật.
Tuyết Hi vừa thay xong quần áo vẻ mặt buồn bã, dõi mắt nhìn về phía cửa, chờ cha đến.