Trong căn phòng thuê, ở trong phòng ngủ.
Lăng Nghị đang tu luyện thì đột nhiên cảm thấy mi tâm nhói một cái.
"Loại cảm giác huyết mạch tương liên này..." "Là tính mạng của Tuyết Hi đang gặp nguy hiểm!"
Lăng Nghị đột nhiên mở mắt ra, không chút do dự đánh vỡ cửa sổ phòng ngủ, nhảy xuống từ lầu bốn, chạy như điên về phía cửa tiểu khu.
Anh đã là tầng ba Luyện Khí, cả người giống như là một thanh kiếm sắc bén, để lại một vết hằn thật sâu trong nền tuyết dày.
Lúc anh chạy đến cửa tiểu khu, một màn trước mắt suýt chút nữa khiến anh sụp đổ tại chỗ.
Trong từng lớp tuyết thật dày, Tuyết Hi tuyệt vọng gục năm ở đó, tay nhỏ và khuôn mặt nhỏ đã lạnh đến phát tím, một cái chân đã gấy dưới thân, thoi thóp.
"Tuyết HiI"
Lăng Nghị hét to một tiếng, tiến lên quỳ bên cạnh người Tuyết Hi, hai tay muốn ôm con gái lên nhưng lại hoảng hốt không biết ra tay ở chỗ nào.
"Tuyết Hi đừng sợ... Tuyết Hi đừng sợ... cha ở đây... cha ở đây..."
Tiên Đế Lăng Nghị lúc trước được vạn tiên lạy chầu, giờ phút này lại giống như một đứa trẻ bất lực, mặc cho nước mắt nhỏ xuống.
Mặc dù Lăng Nghị cực kỳ bi thương, nhưng anh cũng không chần chờ, đầu tiên vận chuyển “Thôn Thiên Lục”, đưa hết toàn bộ chút linh khí ít ỏi của mình vào cơ thể Tuyết Hi, giúp con gái lưu lại một hơi cuối cùng kia.
Có linh khí tẩm bổ, Tuyết Hi chỉ còn một hơi mỏng manh đã hô hấp dần dần rõ ràng, bàn tay với khuôn mặt cũng dần dần trở nên hồng nhuận.
Sau khi Lăng Nghị đưa một tia linh khí cuối cùng vào cơ thể của Tuyết Hi xong, cuối cùng Tuyết Hi cũng mở mắt ra.
Nhưng sau khi cô bé thấy rõ là Lăng Nghị, mặt mũi lập tức tràn đầy hoảng sợ: "Con xin lỗi cha, cha đừng đánh con có được hay không, Tuyết Hi không cố ý ngã sấp xuống đâu, Tuyết Hi lập tức đứng lên..."
Tuyết Hi vừa nói vừa muốn đứng dậy, nhưng chân gãy đau đớn lập tức làm cho cô bé ngã trên đất.
"Cha... Tuyết Hi đau chân, Tuyết Hi không đứng dậy được... Cha đừng có đánh Tuyết Hi có được hay không?”
Nhìn sự hoảng sợ trên khuôn mặt ba tuổi của con gái, trong lòng Lăng Nghị giống như phanh thây xé xác.
Rốt cuộc trước kia mình khốn nạn như thế nào mới khiến cho con gái ruột thịt của mình e ngại mình tới mức như thế?
Trẻ nhỏ ngã mà thôi, không thể bình thường hơn được nữa, tại sao trước kia mình phải đánh con mắng con?
Còn có, chiếc chân này của con bé rõ ràng là bị người khác đánh gãy, nhưng sau khi cô bé trông thấy mình, lại không phải oan ức kể khổ, mà cố làm ra vẻ kiên cường muốn đứng lên...
Làm cha mà không thể để con gái dựa vào, vậy chức cha này của anh có tác dụng gì?
Nghĩ tới đây, Lăng Nghị mạnh mẽ đánh cho mình hai quyền, sau đó ôm chặt Tuyết Hi vào trong ngực, khóc không thành tiếng: "Tuyết Hi, thật xin lỗi, cha sai rồi, trước kia cha không nên đánh con mắng con, là lỗi của cha! Là lỗi của cha!"
Tuyết Hi chưa nghe thấy lời xin lỗi của Lăng Nghị, đau đớn kịch liệt trên đầu gối đã khiến cho cô bé choáng váng, nhưng dù vậy, cô bé vẫn cố gắng chống đỡ một hơi nói với Lăng Nghị:
"Cha mau đi cứu mẹ, người xấu ngày hôm qua đã bắt mẹ đi, cha... Cứu mẹ..."
Nói xong, Tuyết Hi cũng không nhịn được nữa, đau đến mức trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Lăng Nghị nhìn con gái đang ngủ say còn cau mày, hận không thể chém mình thành nghìn mảnh.
Nhưng bây giờ không phải lúc tự trách, phải đi cứu Tề Thi Vận.
Đầu gối của Tuyết Hi bị đập nát, cho dù hiện tại đưa đi bệnh viện cũng không chắc chản có thể trị hết, rất có thể về sau sẽ phải ngồi xe lăn.
Cho dù nối được, sợ là đi đường cũng sẽ khập khiễng.
Muốn chữa trị triệt để, chỉ có thể dựa vào tu tiên.
Chỉ là lấy tu vi tầng ba Luyện Khí bây giờ của mình, không thể thi triển thuật pháp tái tạo lại xương cốt, trừ phi luyện ra "Toái Ngọc Đan.
Sau khi cân nhắc, Lăng Nghị ôm con gái về căn phòng thuê, đưa hết linh khí vừa mới khôi phục vào trong cơ thể của con gái, để cho con bé có thể ngủ ngon hơn một chút.
Còn anh thì khóa kỹ cửa phòng, sau khi rời khỏi khu thì nhanh chóng đuổi theo về một hướng nào đó.
"Người xấu ngày hôm qua, ngoại trừ Trương Khải thì còn có thể là ai?
"Ngay cả đứa trẻ cũng dám hạ sát tâm, không gϊếŧ giữ lại ăn tết à?"
Khu chung cư hiện đại Thanh Vân.
Sau khi đám người Trương Khải nhét Tề Thi Vận vào trong một căn phòng cao cấp rộng lớn nào đó liền đứng trông coi ở ngoài cửa, không cho phép người tới gần.
Cuối cùng Tề Thi Vận cũng gặp được tên sau màn, cậu Ba nhà họ Tần, ác quỷ của sắc đẹp Tân Minh Dương.
Bên trong căn phòng mở điều hoà ấm áp, nhiệt độ thích hợp, Tân Minh Dương mặc áo ngủ lụa phong phanh, cầm chân của ly rượu, không chút kiêng ky thưởng thức đường cong Tê Thi Vận.
"Có bệnh!" Tê Thi Vận quát nhẹ một câu, quay người đi mở. cửa.
Thế nhưng cửa phòng dùng xích sắt khóa từ bên ngoài, dù cho cô có dùng sức thế nào cũng không mở được.
"Cô Tê, trời lạnh như vậy, chắc là khu nhà của cô có rất ít người ra vào đúng không?" Tân Minh Dương cũng không gấp, chậm rãi ung dung thưởng thức rượu đỏ rồi nói.
Tê Thi Vận nghe vậy thì sững sờ: "Anh có ý gì?"
"Nếu như tôi không phái người đưa con gái của cô đi bệnh viện, cô cảm thấy sẽ có người phát hiện ra nó sao?"
".." Tê Thi Vận như bị sét đánh, thân thể lập tức tê liệt ngã xuống.
"Cô cũng đừng nói với tôi rằng là thằng chồng phế vật kia của cô sẽ ra cửa tìm con gái cô, vậy thì cầu xin tôi thả cô còn đáng tin hơn."
Tê Thi Vận vừa nghĩ tới Lăng Nghị say như chết, liền lòng như tro nguội.
Cô không phàn nàn, mà vội vàng quỳ trên mặt đất, cầu xin Tân Minh Dương: "Cậu Tần, cầu xin anh, giơ cao đánh khẽ, buông tha cho con gái của tôi."
"Ha ha ha..." Tân Minh Dương thấy thế thì cười to, "Thế nào, mới vừa rồi không phải dáng vẻ người phụ nữ trung liệt sao? Tại sao hiện tại lại cầu xin tha rồi?"
"Cậu Tần, tôi sai rồi, cầu xin anh để cho tôi đi cứu con gái của tôi. Chỉ cần anh để cho tôi đưa con gái đến bệnh viện, về sau cái gì tôi cũng sẽ nghe theo anh hết."
"Dù bây giờ tôi thả cô, cô chạy về phải mất nửa giờ, cô cảm thấy con gái của cô còn có thể chống đỡ nửa giờ sao?"
"Tân Minh Dương!"
"Đừng nóng vội, tôi đã phái người đưa con cô đến cửa bệnh viện rồi, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ để cho chúng nó gọi bác sĩ, nếu không..." Tân Minh Dương läc läc chén rượu, vẻ mặt uy hϊếp vô cùng rõ ràng.
Những lời này đều là anh ta lừa gạt Tê Thi Vận, bởi vì anh †a rất rõ ràng, điều duy nhất uy hϊếp được Tề Thi Vận, chính là con gái cô.
"Anh để cho bọn họ vào bệnh viện đi, tôi... về sau cái gì tôi cũng sẽ nghe theo anh" Tê Thi Vận ngồi liệt trên mặt đất, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng.
"Không phải về sau, mà là hiện tại!" Tân Minh Dương chuyển hướng chân, vẫy tay với Tê Thi Vận, "Đến, cần cho tôi."
Tê Thi Vận vừa nghĩ tới từ sau khi ra đời con gái đã không có một ngày tốt lành với mình, mỗi ngày không phải lo lắng sợ hãi bị Lăng Nghị đánh chửi thì chính là bị lạnh chịu đói; bây giờ còn bị người ta đánh gãy chân, mạng sống như treo trên sợi tóc... Nước mắt của cô không nhịn được rơi xuống.
Không phải cô chưa nghĩ tới tự sát, nhưng vừa nghĩ tới con gái từ đây sẽ bơ vơ không còn nơi nương tựa trên cõi đời này, cô lại chẳng hạ quyết tâm được.
Bây giờ cách cứu con gái chỉ có một, dù cho cô không muốn đến chừng nào, vẫn phải đứng dậy như cái xác không. hồn, đi về phía Tân Minh Dương.
"Chờ một chút, ai bảo cô đứng lên? Làm cɧó ©áϊ thì phải có ý thức của cɧó ©áϊ, bò đến đây cho cậu!"
Cơ thể Tề Thi Vận sững sờ, lần nữa liếc mắt qua đĩa trái cây trên bàn, sau đó quỳ xuống, từng bước từng bước bò về phía Tân Minh Dương.
Tân Minh Dương thấy thế, cười lớn lấy điện thoại ra quay. video: "Ha ha ha, Tê Thi Vận ơi Tê Thi Vận, cứ tưởng là cô có thể trung liệt giữ gìn thế nào, cuối cùng còn không phải trở thành một con cɧó ©áϊ của ông đây!"
Tê Thi Vận cúi đầu, yên lặng tính toán khoảng cách.
Đợi đến lúc cô trông thấy chân của bàn trà, đột nhiên đứng dậy, cầm lấy dao gọt trái cây trong đĩa trên bàn, nhanh như: chớp kề dao vào cổ của Tân Minh Dương.
"Bảo người của anh, đưa con gái của tôi đến bệnh viện!"
Vừa dứt lời, Tê Thi Vận đã cảm thấy cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn, cuối cùng không giữ được dao trong tay, leng keng một tiếng rơi trên mặt đất.
"Bốp!" Tân Minh Dương tát một cái lên mặt Tề Thi Vận.
"Tương lai của tôi sẽ phải kế thừa gia sản mấy trăm tỷ, cô cảm thấy tôi sẽ không có chút thủ thuật phòng thân bên người nào à? Cɧó ©áϊ ngon lành không thích làm, lại thích làm con chó đi cắn người cơ, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí với cô."
Nói xong, Tân Minh Dương hét về phía cửa: "Đều cút hết vào đây!"