Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Lăng Nghị đi thẳng đến bãi cỏ bên ngoài bệnh viện, tìm một chiếc ghế ngồi xuống.
Tuyết còn chưa tan, bệnh nhân người đến người đi vội vã, trời lạnh như vậy sẽ không có ai ngồi ngoài hóng gió.
"Tôi chỉ cho các người một cơ hội để giải thích, tốt nhất các người nên biết nắm bắt."
Xung quanh không có ai, Lăng Nghị hờ hững nói với không khí.
Nhưng anh vừa dứt lời, một bóng người vội vàng xuất hiện trước mặt anh, đó là người được mệnh danh là Diêm Vương sống Ngô Càn.
"Lăng đại sư đừng hiểu lầm, chúng tôi không có ý xấu." Ngô Càn khẽ cúi đầu, thái độ cực kỳ khiêm tốn.
Nếu người ngoài nhìn thấy cảnh tượng này e là sẽ sợ chết khϊếp tại chỗ.
"Không chỉ tìm ra được thông tin của vợ con tôi mà còn ở một bên theo dõi, đây là không có ác ý mà các người nói?"
Nghe được sự lạnh lẽo trong lời nói của Lăng Nghị, trong thời tiết lạnh giá mà trên trán Ngô Càn chảy mồ hôi lạnh dòng dòng.
"Lăng đại sư, hiểu lầm hiểu lầm thôi, không phải giám sát, mà là bảo vệ." Ngô Càn vội vàng giải thích: "Cô chủ biết Lăng đại sư rất bận, cho nên đặc biệt yêu cầu tôi tới bảo vệ người nhà của đại sư. Cô chủ cũng đang đợi ở đây, tôi sẽ bảo cô ấy đến xin lỗi trực tiếp với Lăng đại sư."
Thấy Lăng Nghị không từ chối, Ngô Càn vội vàng gọi điện cho Hàn Nhược Tuyết, người được gọi nhanh chóng xuất hiện ở cửa bệnh viện, sau đó chạy trong tuyết đến chỗ Lăng Nghị, cung kính gọi một tiếng "Lăng đại sư".
Lăng Nghị vốn cũng không định hỏi tội, nếu không anh đã không cho Ngô Càn cơ hội giải thích, thế là xua tay nói: “Hôm nay xem như tôi nợ nhà họ Hàn một ân huệ, nhưng đừng nghĩ tới cỏ Râu Rồng nữa, tôi đã dùng rồi. Nhưng nếu sau này nhà họ Hàn gặp khó khăn, tôi sẽ thay mặt nhà họ Hàn ra tay.”
Hai người nghe vậy, trên mặt đều lộ ra vẻ vui mừng không che giấu được.
Phải biết đây là ân huệ của tông sư võ đạo đó!
Dù chỉ một lần nhưng có qua có lại như vậy chắc chắn mối quan hệ sẽ ngày càng thân thuộc.
Khi đó sẽ tương đương với việc nhà họ Hàn có một tông sư võ đạo bảo kê, lợi ích của việc này không thể dùng lời để diễn tả được.
Nhà họ Triệu ở Kinh Châu mang danh gia tộc danh giá nhất còn chẳng phải vì hưởng tiếng thơm của Triệu tông sư sao?
Hai người cúi thấp đầu với Lăng Nghị, đồng thanh nói: "Nhược Tuyết thay mặt nhà họ Hàn cảm ơn Lăng đại sư."
Lăng Nghị gật đầu, thản nhiên nhận lấy lời này.
Không phải ai cũng có cơ hội nhận được ân huệ của Tiên đế tái thế.
Cho dù là cả nhà họ Hàn có dập đầu lạy anh thì anh vẫn có thể nhận được.
“Có biết những người đó ở đâu không?” Lăng Nghị lạnh lùng hỏi.
"Biết, tôi vẫn luôn cho người theo dõi." Ngô Càn cúi đầu hỏi: "Lăng đại sư có muốn phái người đi xử lý bọn họ không?"
"Không cần, tôi sẽ tự đi."
Trong một sòng bạc ngầm đổ nát ở ngoại ô Vũ Lộc, Giang Châu.
Tên tóc vàng vừa được bó bột cổ tay phải, đang hút thuốc phì phèo chơi mạt chược với đám anh em của mình.