Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Thần Ký

Chương 82: Trở về

« Chương TrướcChương Tiếp »
Để nhanh chóng hơn, Trần Tinh mang theo Đồng lão tiến vào hoàng cung. Một đường vô cùng thuận lợi nên hắn rất nhanh đến nơi. Không phải vì vệ quân quá ít hay lơ là việc canh gác mà bởi vì tốc độ Trần Tinh quá nhanh kèm theo thính giác nhạy nên dù là ban ngày, hắn cũng có thể ra vào như chỗ không người.

Từ xa, Trần Tinh đã nhìn thấy Lý Thanh Lộ đứng phía trước căn phòng để chờ đợi hắn, thế nhưng biểu hiện của nàng cũng không được tốt lắm, chính xác là nét mặt lo lắng. Có lẽ nàng lo lắng về việc Trần Tinh cũng Lý Thu Thủy sẽ có xung đột.

-A Tinh….

Lý Thanh Lộ nhìn thấy Trần Tinh, nàng tiến lên nói, thế nhưng có vẻ sự có mặt của Đồng Lão làm cho nàng muốn nói lại thôi

-Thanh Lộ, không có chuyện gì đâu, nàng yên tâm…

Cảm nhận được tâm trạng của Lý Thanh Lộ, Trần Tinh cười nhẹ trấn an nàng.

Hắn nhìn qua Đồng lão rồi gật đầu, 2 người song song bước vào trong, đi theo sau là Lý Thanh Lộ. Nghe tiếng mở cửa, Lý Thu Thủy cũng nhìn sang, khi thấy Đồng Lão thì bà ta có hơi nghi hoặc một chút rồi nhìn sang Trần Tinh đánh giá hắn.

Trần Tinh cũng quan sát Lý Thu Thủy, bề ngoài cỡ 50-60 tuổi, nhưng thật ra hắn biết số tuổi thực tế phải hơn rất nhiều. Ấn tượng với hắn nhất là vết sẹo dài từ trán qua sống mũi xuống má trái, trông rất dữ tợn. Nhìn vết sẹo này, hắn cũng hiểu được vì sao Lý Thu Thủy cùng Đồng Lão thề sống chết đến cùng như vậy.

-Sư tỷ, mấy mươi năm không gặp, tỷ vẫn khỏe chứ?

Lý Thu Thủy sau khi đánh giá Trần Tinh xong cũng không nhìn điểm gì khác biệt nên cũng đặt trọng tâm vào Đồng Lão,

-Haha, tiện nhân, đừng giả mù sa mưa nữa, không phải ngươi ngày ngày mong ta chết sao?

Đông lão cũng cười lớn tiếng rồi cũng vạch mặt mắng người, Trần Tinh thì lắc đầu, hắn biết nếu mình bây giờ không đứng ra giảng hòa thì 2 người này thế nào cũng sẽ rơi vào kết cuộc bi thảm.

-Được rồi Đồng lão, các ngươi có thù hận gì cũng đều bắt nguồn từ một người, thế nhưng mọi chuyện cũng đã là quá khứ, tại sao không để nó trôi qua để sống một cuộc sống mới.

Trần Tinh quay đầu nhìn sang Đồng Lão rồi mở miệng hỏi, giọng điệu của hắn khá đạm mạc giống như người nhìn thấu hồng trần vậy. Thật ra là Trần Tinh cũng đang cảm khái tự hỏi bản thân hắn cũng không thể quên người con gái đó, thế nhưng, đã là khuyên người nên trang bức cao thâm một chút.

Đồng lão nghe hắn nói vậy chỉ hừ một tiếng rồi không nói gì thêm, Lý Thu Thủy hiếu kỳ nhìn sang Trần Tinh.

-Không nghĩ tới sư tỷ lại có ngày sa cơ như vậy, haha,

Trần Tinh không dây dưa vấn đề này nữa, mục đích hắn đến là để có được Tiểu Vô Tướng Công, sau đó thì hóa giải ân oán của hai người,

-Lý Thu Thủy đúng không? Ân oán của ngươi cùng Đồng lão ta nghĩ tốt nhất nên để sang một bên đi, bởi vì mục đích của ta đến đây vẫn chưa giải quyết.

-Ngươi là ai? Mục đích của ngươi là gì? Tại sao ta phải nghe theo ngươi?

Lý Thu Thủy có vẻ không được vui cho lắm, Thanh Lộ ở đằng sau thì tỏ vẻ lo lắng nhưng cũng không tiện lên tiếng.

Trần Tinh cũng không nói gì chỉ mỉm cười rồi đột nhiên thân hình hắn lóe lên, không gian căn phòng rất nhỏ nên tốc độ của hắn cứ như teleport vậy.

Mọi việc xảy ra quá nhanh, Trần Tinh ra tay quá bất ngờ, dù đã chủ động đề phòng rồi thế nhưng Lý Thu Thủy vẫn bị Trần Tinh điểm huyệt, thủ pháp điểm huyệt của hắn là sử dụng Nhất dương chỉ nên cho dù võ công cao như Lý Thu Thủy cũng khó có thể giải được.

-Ngươi…. Ngươi thật ra là ai? Làm sao có thể biết được Lăng Ba vi bộ?

Bởi vì sau khi điểm huyệt xong rồi Trần Tinh trở về vị trí cũ bằng Lăng Ba Vi bộ nên Lý Thu Thủy mới có thể nhìn ra, đồng thơi bà ta cũng bất ngờ hỏi, trong giọng nói ẩn ẩn khϊếp sợ cùng không thể tin được.

-Ta là ai không quan trọng lắm, bởi vì ta cũng chỉ là người qua đường thôi, xuất hiện một lần rồi biến mất. Còn vấn đề thứ 2 ngươi hỏi, Thật ra thì cũng không riêng gì Lăng Ba vi bộ, những môn võ công khác của môn phái các ngươi ta đều biết, cũng chỉ còn có Tiểu Vô tướng công là ta không biết thôi. Còn như vì sao ta lại biết thì ngươi không cần phải biết. Cũng chính vì vậy, mục đích của ta đến đây là vì nó.

-Tiểu Vô Tướng công ta có thể cho ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện. Nếu không ngươi đừng mơ có được.

-Xem ra ngươi không nhận ra được bản thân mình ở trong hoàn cảnh nào thì phải? Ngươi có tư cách nói điều kiện với ta sao?

Trần Tinh liếc mắt, giọng khinh thường nói. Đồng Lão thì hắn còn bàn điều kiện thế nhưng Lý Thu Thuỷ thì không được. Đơn giản là vì hắn biết điều kiện này hắn sẽ không thực hiện được.

-Haha, như vậy thì sao? Ngươi sẽ làm gì ta?

Lý Thu Thuỷ haha cười nói, sau đó nhìn về phía Lý Thanh Lộ cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Trần Tinh.

Trần Tinh đương nhiên là nhìn ra, hắn cũng bất đắc dĩ, xem ra Lý Thu Thuỷ đã nhìn ra hắn và Thanh Lộ có một chân với nhau. Trần Tinh cũng không biết rốt cuộc 2 người này quan hệ là như thế nào?

Hắn cũng không thể trước mặt nữ nhân của mình mà làm quá đáng được. Cho dù là chỉ hù doạ thôi.

-Điều kiện gì?

Trần Tinh lắc đầu rồi nói, hắn cũng xuống nước nhường nhịn, Lý Thu Thuỷ thấy vậy cũng nghiêm túc lại nhìn sang Đồng lão rồi nói

-Gϊếŧ ả...!

-Haha tiện nhân, bây giờ chịu lộ mặt thật rồi sao? Gϊếŧ ta? Để ta gϊếŧ ngươi trước.

Đồng lão nghe vậy liền cười lớn rồi xông tới tay biến trảo định bẽ gãy cổ họng Lý Thu Thuỷ. Trần Tinh thấy vậy lắc đầu rồi nhanh chóng điểm luôn huyệt Đồng lão.

-Hai người các ngươi đều đã có tuổi cả rồi, vì sao động một tý là muốn lấy mạng đối phương vậy?

-Mau thả ta ra, đừng quên ngươi đã hứa với ta 3 điều kiện.

Đồng lão bị điểm huyệt nhưng vẫn có thể nói chuyện, tuổi cao nhưng tính cách cùng vẻ ngoài vẫn trẻ con nên nói năng có phần không suy nghĩ. Trần Tinh hứa 3 điều kiện cũng không có việc nào liên quan đến việc này cả.

-Sao, ngươi cảm thấy điều kiện của ta thế nào? Chỉ cần gϊếŧ ả, ta sẽ đem Tiểu Vô tướng công toàn bộ cho ngươi?

Lý Thu Thuỷ bắt đầu giở giọng điệu mê hoặc. Tiếc là Trần Tinh tâm tính không phải trẻ lên 3, bị lợi ích làm mê hoặc mà quên đi lời hứa. Vả lại môn côn pháp Tiểu Vô Tướng công cũng chưa chắc là chìa khoá để giúp các nữ nhân của hắn trường sinh.

-2 người các ngươi xem ra không thể giảng hoà với nhau rồi, thôi thì ta cũng không còn cách nào khác.

Sau một lúc bỏ công suy nghĩ biện pháp, Trần Tinh nhớ tới việc hồi hắn còn ở Địa Cầu, hắn có đọc một bài viết nói về việc trừng phạt 2 nam sinh đánh nhau ở Nhật Bản.

Đó là bắt cả hai ngồi nắm tay nhau ở giữa sân trường, trong sự chỉ trỏ của tất cả mọi người. Hắn cảm thấy có thể áp dụng cho 2 người này. Vì sao? Đương nhiên là vì mặt mũi rồi, nhất là những người tự cho mình là tồn tại đẳng cấp cao hơn người khác, những người này còn quan trọng sỉ diện hơn cả.

Hắn sẽ không đơn giản để hai người nắm tay nhau giữa phố xá đông người, mà còn tóm tắt thêm bớt một đoạn tiểu sử giới thiệu về tên và quan trọng nhất là tình sử giành trai của hai người. Tóm lại là làm sao để cho càng nhiều người xem càng tốt.

-Thanh Lộ, nàng ở đây chờ ta, ta mang 2 người cứng đầu này đi một lát sẽ về.

Trần Tinh nhìn Thanh Lộ nói rồi hắn một tay xách một người bay ra khỏi hoàng cung, cũng bởi vì mục đích của hắn là càng nhiều người xem càng tốt nên hắn cũng không cố kỵ gì.

Việc này đương nhien là sẽ làm kinh động rất nhiều người. Nhưng như vậy thì đã sao? Tây Hạ Nhất phẩm đường cũng chỉ là vật trang trí đối với Trần Tinh thôi.

-Ngươi muốn làm gì?

-Ngươi mang ta đi đâu?

Hai người 2 câu hỏi, nhưng cả 2 trong giọng nói đều mang theo một nổi lo lắng. 2 người có thể cảm giác được rằng bản thân sẽ không nguy hiểm nhưng lại thấy lạnh tóc gáy.

-Không có gì, được rồi, nơi này rất tốt.

Trần Tinh mỉm cười nhìn hai người, hắn điểm luôn huyệt không cho 2 người cử động miệng. Biết đâu nhục quá cắn lưỡi tự sát thì sao?

Lấy một chiếc ghế dài để cho Đồng lão cùng Lý Thu Thuỷ ngồi lên và nắm tay nhau, trong sự soi mói chỉ trỏ của mọi người xung quanh Trần Tinh bắt đầu tóm tắt lại tình sử cũng như quá trình từ đồng môn tỷ muội biến thành tình địch và kẻ thù không đội trời chung như hôm nay vậy.

Phải nói thật chứ, cái cảm giác phải nắm tay người mình ghét cay ghét đắng ngồi giữa đám đông rồi kèm theo bí mật bị phanh phui là một cảm giác thốn đến tận rốn.

Cảm giác uất ức khiến 2 người đỏ hết cả mặt, không phải vì xấu hổ mà là vì máu dồn lên não vì bị nghẹn quá.

Trần Tinh thấy hiệu quả cũng đã đạt được, hắn liền mang theo hai người rời đi. Bóng ảnh hắn kéo dài đến khi mất đi người xung quanh mới dần dần tản đi.

-Thế nào, cảm giác không tệ chứ.

Ở một khu rừng vắng, Trần Tinh giải huyệt để hai người nói chuyện. Và đương nhiên là hắn bị mắng một trận, điều này đã trong dự đoán nên Trần Tinh cũng không nổi giận gì mà thay vào đó là hắn lại mỉm cười.

Nhìn thấy Trần Tinh nở nụ cười, Đông lão cùng Lý Thu Thuỷ rùng mình không hẹn mà đều ngậm miệng lại.

-Thế nào? Ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Nếu câu trả lời là không thì lần sau sẽ không đơn giản như vậy. Sự kiên nhẫn của ta cũng có giới hạn, đừng ép ta biến ngươi thành phế nhân.

Trần Tinh nhìn sang Lý Thu Thuỷ nói, hắn thật sự cũng đã nhường nhịn đủ lắm, nếu không phải suy nghĩ cho nữ nhân của mình thì hắn cũng không cần phiền phức như vậy.

-Ngươi đừng mơ, trừ phi ngươi gϊếŧ ả, nếu không đừng hòng lấy được Tiểu Vô tướng công.

Lý Thu Thuỷ nổi giận quát, nếu bây giờ có thể cử động, ắt hẳn bà ta đã liều mạng với Trần Tinh rồi.

-Có lẽ cách làm của ta đã quá nhân từ sao? Nếu vậy ngươi cũng đừng trách ta...

Thật ra Bắc Minh thần công cũng chỉ hút đi nội lực thôi, nếu võ công mà dùng ngoại công thì làm sao có khả năng cướp được? Môn công pháp thuộc loại nội công thì sẽ có quy tắc vận chuyển nội lực riêng, Trần Tinh hắn có giả lập năng lực nên sau khi hút nội lực hắn sẽ dựa vào lộ tuyến để thiết lập lại, từ đó hắn có thể biết được.

Trần Tinh từng bước đi về phía Lý Thu Thuỷ, ánh mắt của hắn cũng trở nên lãnh khốc hơn, mềm không được thì phải cứng.

-Khoan đã...

Cảm nhận được Trần Tinh quyết tâm, nên cho dù thế nào Lý Thu Thuỷ cũng không thể không nhượng bộ. Nếu mất hết võ công rồi thì cũng coi như mọi thứ đều không còn. Khả năng tự vệ còn không có nói chi đến việc gϊếŧ người khác.

-Như thế nào? Ngươi còn có gì muốn nói?

Bàn tay Trần Tinh đặt trên vai Lý Thu Thuỷ, giọng nói của hắn lạnh như băng.

-Ta sẽ cho ngươi Tiểu Vô tướng công, nhưng ngươi phải thề không thể dùng Bắc Minh Thần công sử dụng trên người của ta.

Lý Thu Thuỷ mặc dù có phần e ngại Trần Tinh nhưng tròng mắt cứ xoay chuyển, Trần Tinh đương nhiên là thấy nhưng hắn cũng lười để ý.

-Không thể? Ta không cần thiết phải thề hay hứa bất cứ điều gì với ngươi, ta chỉ cần Tiểu voi tướng công là đủ. Nếu ngươi không tự giao ra, ta sẽ đích thân lấy.

Trần Tinh vận chuyển công pháp, cảm nhận được nội lực đang bị hút đi, Lý Thu Thuỷ biến sắc,

-Khoan đã, ta đồng ý...

Trần Tinh ngừng vận chuyển, chỉ trong chóp mắt đó hắn cũng đã hút đi hơn 5 năm công lực của Lý Thu Thuỷ rồi, nhưng só sánh với số năm nội lực còn lại cũng không đáng kể lắm.

-Đọc khẩu quyết.

Trần Tinh quyết tâm cứng rắn tới cùng nên hắn cũng không dong dài, Lý Thu Thuỷ thấy biểu hiện của hắn như vậy cũng nhanh chóng đọc khẩu quyết Tiểu Vô Tướng công.

Do thanh âm rất nhỏ vừa đủ Trần Tinh nghe nên Đồng lão cũng không nghe thấy gì. Sau khi hoàn tất. Trần Tinh bắt đầu mô phỏng giả lập một hình ảnh tu luyện.

Hắn muốn biết liệu Lý Thu Thuỷ có giở trò gì không? Nếu có, như vậy Trần Tinh cũng không ngần ngại hút hết toàn bộ nội lực của bà ta.

Sau khoảng 10 phút, Trần Tinh mở mắt ra, biểu hiện của hắn tương đối hài lòng, bởi vì không có vấn đề gì xảy ra cả. Bây giờ hắn chỉ cần thời gian để tìm ra cách dung hợp hoặc tìm ra liên hệ nào đó 3 môn công pháp này thôi.

Hắn nhanh chóng mang 2 người trở lại hoàng cung, đồng thời chuyến đi Tây Hạ cũng kết thúc, việc còn lại chỉ là trở về Mạn đà sơn trang hội họp cùng mấy nữu thôi.

Bởi vì biết trước cốt truyện cũng như tình tiết nội dung, thêm vào đó là lợi thế về nhiều mặt nên đối với Trần Tinh mọi chuyện quá suông sẻ. Như vậy cũng trở nên quá nhàm chán.

Sinh hoạt như vậy không phải là điều mà Trần Tinh muốn, hắn muốn được chiến đấu những trận chiến sinh tử, hoành tráng, cho dù có tử chiến đi nữa cũng muốn toả sáng nổi bật một lần. Như vậy mới có thể cháy lên khát vọng trở nên mạnh mẽ, mạnh tới khi nào có thể thực hiện được mục đích thì thôi. Còn nếu như thất bại cũng chứng tỏ hắn đã từng có cố gắng.

Còn như cứ suông sẻ như vậy đến khi thất bại, nhìn lại hắn đã từng có cố gắng sao? Hắn không muốn hối hận vì bản thân không nổ lực.

Ngày hôm nay, đã cách 3 ngày kể từ khi hắn đạt được Tiểu Vô Tướng Công, và hắn đang trên đường trở về từ Tây Hạ.

Trong 3 ngày này Trần Tinh cũng có nghiên cứu tìm cách dung hợp 3 môn võ công thế nhưng cho dù có giả lập năng lực đi nữa hắn cũng không thể tìm ra điểm chung gì.

Thế là Trần Tinh đành gác sang một bên đợi tập hợp đủ mấy nữu sẽ cùng nhau tham khảo.

Sr các bạn vì chương này không đc hay lắm:(, bởi vì mình bận tư vấn cho mấy bệnh nhân làm răng của mình nên dòng suy nghĩ không đc mạch lạc lắm. Bận kiếm tiền nên nó vậy:(( Chương tiếp theo mình sẽ kỹ lại hơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »