Chương 393: Hệ Thống Cải Biến

Nghe được lời Trần Tinh nói vậy, Huyết Long Thần Vương giận dữ cực kỳ mở miệng liền mắng lớn:

-Ngươi mới là da^ʍ long, cả nhà ngươi đều là da^ʍ long!

Trần Tinh trong lòng ha ha, không để tâm lời nói Huyết Long mà châm chọc đạo:

-Ngươi tâm cảnh dễ dàng bị xao động như vậy làm sao có thể trở thành Thần Vương được cơ chứ? Hiện tại xem ra cái danh xưng Thần Vương rất có thể là ngươi thổi da trâu mà đến.

Huyết Long hừ một tiếng, biểu thị bất mãn phản bác:

-Đúng là ếch ngồi đáy giếng, tầm nhìn hạn hẹp. Ai nói với ngươi thực lực cao, tâm cảnh buộc phải đạt được tầng thứ nhất định tương ứng cơ chứ?

Nghe vậy, Trần Tinh thu liễm ba phần nụ cười, có chút hiếu kỳ hỏi:

-Ấy, mời chỉ giáo cho?

Huyết Long Thần Vương xì một tiếng khinh miệt, bất quá Huyết Long không trả lời Trần Tinh lập tức mà hỏi ngược lại:

-Không gặp một thời gian, ngươi dường như có biến hoá?

Trần Tinh khoan thai cười một tiếng:

-Biến hoá như thế nào đây?

Huyết Long trầm ngâm:

-Nói hai câu, ngươi cười tất thảy ba lần, trước đây chưa từng có việc này. Vẻ mặt của ngươi khi nói chuyện lúc nào cũng giống như người khác thiếu nợ ngươi vậy, không nhíu mày thì lại trầm tư. Thế mà hiện tại, chẳng những ngươi không nhíu mày lấy một cái mà còn cười. Đúng thật là để ta cảm giác thập phần lạ lẫm.

Trần Tinh nụ cười rốt cuộc tắt hẳn, sắc mặt nghiêm túc trong lòng thầm nghĩ:

-Như vậy không tốt sao? Ngươi cảm thấy thế nào?

Thật ra, Trần Tinh đã đoán được Huyết Long sẽ nói như thế, bất quá sự thay đổi này có phần đột ngột, chính hắn khi nghe vậy, tựa hồ cũng có chút không kịp thích ứng.

Dựa trên Trần Tinh cảm nhận, bản thân hắn xác thực đã thay đổi. Thế nhưng là tốt là xấu thì chưa thể đoán định rõ ràng. Nhân tiện có Huyết Long tại, Trần Tinh có thể thăm dò cái nhìn trực quan của Huyết Long. Dù sao thì Huyết Long vẫn là Thần Vương, có đôi khi ánh mắt vẫn là sắc bén.

Quả nhiên, nghe được Trần Tinh hỏi vậy, Huyết Long Thần Vương trầm mặc chốc lát rồi lại lên tiếng:

-Là tốt là xấu thì ngươi phải tự vấn lòng mình. Cái mục tiêu mà ngươi theo đuổi rốt cuộc là cái gì. Vả lại, trong lòng ngươi hiện tại phân lượng của nó có còn như lúc đầu hay không?

Trần Tinh nghi hoặc:

-Giải thích thế nào đây?

-Ngươi từng nói, ngươi vì thân nhân chiến đấu. Giả sử, ở thời điểm đó cái mục tiêu này chiếm 5 phần, thế nhưng hiện tại ngươi thay đổi, cái mục tiêu ấy chỉ còn vẻn vẹn 2,3 phần tả hữu. Ngươi nói như vậy là tốt là xấu đây?

Trần Tinh nghe vậy trong lòng giật mình, ánh mắt đăm chiêu mờ mịt hỏi:

-Như vậy phải làm sao?

Huyết Long không lộ ra cái gì vẻ mặt, âm thanh trầm thấp vang lên tựa như minh âm chỉ dẫn Trần Tinh thoát khỏi u mê:

-Không cần phải quá lo lắng, cũng không cần sợ hãi. Cứ dựa theo bản tâm từng bước tiến tới.

-Ở một thời điểm nào đó ngươi nhìn một vấn đề là vậy, thế nhưng khi ngươi trải qua nhiều sự việc, ngươi nhìn vấn đề đó lại trở nên khác đi. Việc này là bình thường, bởi lẽ tầm mắt của ngươi đã phát sinh cải biến, trở nên xa hơn không còn gói gọn trong nhận thức ban đầu nữa.

-Là tốt là xấu, là đúng hay sai chính ai phân định? Là chính là tà, là thiện hay ác ai đến phân chia? Chung quy đạo lý là vậy, ngươi không có thực lực thì không thể làm cái gì cả.

-Ngươi chiến đấu vì thân nhân, bất quá đây chỉ là tiểu đạo. Rồi có một ngày ngươi nhận ra tầm mắt của mình có bao nhiêu hạn hẹn.

Trần Tinh trong lòng miên man bất định suy nghĩ những lời Huyết Long Thần Vương nói. Tuy nhiên phạm trù này muốn thấu tỏ huyền cơ trong đó không phải việc dễ dàng một sớm một chiều liền hiểu được.

Phải có nội hàm sâu xa mới có thể lý giải đến, cũng như thấu triệt rõ ràng cái vấn đề này.

Trần Tinh yên lặng lắc đầu khôi phục một tia thanh minh. Hắn lần nữa để khai nghi vấn:

-Phải rồi, vừa rồi ngươi nói, thực lực với tâm cảnh không tỉ lệ thuận với nhau. Đây là tại sao?

Nghe vậy, Huyết Long Thần Vương tựa hồ cũng không muốn giấu diếm, bất quá hắn cũng không muốn Trần Tinh phải tìm hiểu vấn đề này, cho nên Huyết Long giải thích theo một cách khác:

-Cái việc này có nói cho ngươi thì cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cho nên ta lấy một cái ví dụ để nói vấn đề này, ngươi muốn hiểu như thế nào thì tuỳ ngươi.

Dừng một chút, Huyết Long âm thanh trầm thấp vang lên:

-Ở trong Vũ Trụ rộng lớn này, ẩn chứa rất nhiều chủng tộc, chính vì có quá nhiều chủng tộc, cho nên dẫn đến đẳng cấp phân chia rất là hà khắc. Kẻ yếu bị cường giả dùng làm thức ăn. Vì con đường cầu sinh, cho nên mỗi cá nhân đều phải nổ lực tu luyện.

-Điều này dẫn đến hệ quả, tất cả sinh vật đều có mục đích chính là lực lượng.

-Lực lượng tu đến một trình độ nhất định có thể ảnh hưởng đến pháp tắc. Một khi phá vỡ trói buộc ấy liền đại biểu ngươi đã không cần khổ sở bởi cái thứ gọi là tâm cảnh nữa.

-Bởi lẽ tâm cảnh ngươi có mạnh đến đâu cũng không thể siêu việt pháp tắc, ngươi chớp mắt ngộ đạo thì thế nào? Lực lượng tăng mạnh thì thế nào? Đây đều gói gọn bên trong một phần vị diện.

-Một khi người dùng con mắt này, dùng tâm cảnh này để bước ra cái thế giới mới, ngươi nhất định sẽ bị chính cái tâm cảnh của ngươi trói buộc. Chỉ có bản thân không bị ràng buộc mới có thể nhanh chóng gia tăng thực lực.

-Cũng giống như vừa rồi ta đã đề cập, ai cấm một lão quái vật sống mấy ức năm không thể cư xử như trẻ con? Không thể huyết khí phương cương dễ dàng xung động đây?

-Trải qua càng nhiều năm tháng, tâm linh ít nhiều cũng đã bị gột rửa hầu như mục nát.

-Con đường tu luyện không có điểm dừng, một tầng rồi lại một tầng. Tầng sau gian nan chập trùng gấp trăm ngàn lần tầng trước. Trong khi tâm linh của ngươi đã quá già nua để có thể theo kịp tu vi.

-Nếu cứ âm trầm ít nói, một chỗ tĩnh toạ tu luyện không tranh với đời thì không biết phải mất bao lâu thời gian mới có thể phá vỡ bình cảnh?

-Ngược lại, nếu như ngươi triệt để giải toả cảm xúc của bản thân, khi vui thì cười, khi giận dữ thì hét lớn. Điều đó sẽ dẫn tới cái gì đâu? Cũng giống như hiện tại, ngươi gọi ta là da^ʍ long, ta không để ý thì liệu ngươi có thu hoạch được những kiến thức này chăng?

Nói đến đây, thanh âm của Huyết Long cũng im bặt mà dừng. Trần Tinh thì câu hiểu câu không, chẳng biết thế nào phản biện. Hắn hơi trầm tư một lúc rồi nói:

-Dựa theo ngươi cách nói, ngươi tu chính là lực lượng, không phải pháp tắc? Cho nên ngươi không quan tâm tâm cảnh phương diện?

-Nếu là như vậy, ta có thể hiểu được đại khái, bởi lẽ ngươi không cần phải tham ngộ cái gì, ngươi chỉ cần có công pháp mạnh sau đó tu luyện liền cho thấu triệt liền tự khắc cường đại đúng chứ?

Huyết Long nghe vậy, hơi suy tư một chút sau đó gật đầu:

-Có thể nói như vậy, ngươi chỉ cần nhớ, lực lượng chi phối pháp tắc, chứ không phải pháp tắc ban cho lực lượng liền được.

Nghe vậy, Trần Tinh trịnh trọng gật đầu, ánh mắt mang theo cảm kích nói:

-Đa tạ ngươi, da^ʍ long.

Lần này, Huyết Long Thần Vương cũng không bão nổi, hắn không biểu thị cái gì, chỉ là nhàn nhạt ừm một tiếng sau đó không nói, bất quá chỉ trong phút chốc hắn lại nhớ đến một cái vấn đề, hắn nhìn Trần Tinh nghiêm túc đạo:

-Phải rồi, một lần ngươi lạm dụng hệ thống, hiện tại nó đã phát sinh cải biến. Ta không biết phải nói với ngươi thế nào, ngươi tự mình xem đi.

*Hết chương.