Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Thần Ký

Chương 391: Phu Thê Chi Thực

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cứ như vậy, Trần Tinh dưới tình thế không có sức phản kháng cùng La Khinh Y trói buộc lại với nhau.

Bất quá, kể từ ngày La Khinh Y nói ra tên của nàng cho hắn biết thì cái ảo cảnh này tựa như có điểm thay đổi.

Điểm thay đổi rõ rệt nhất là việc, Trần Tinh khắc này hoàn toàn chẳng khác nào không khí.

Hoàn toàn không còn liên quan gì đến sự việc hiện tượng bên trong ảo cảnh này nữa.

Mỗi giờ mỗi khắc, Trần Tinh chỉ có thể làm một việc, đó chính là đưa mắt quan sát một cái tiểu cô nương sinh hoạt thường ngày.

Ngày qua ngày, năm qua năm.

Tiểu cô nương giờ cũng đã trưởng thành thiếu nữ tràn đầy thanh xuân khí tức. Bất kể cái bí mật gì kể cả tư ẩn nhất của nàng, Trần Tinh đều rõ ràng hết thảy.

Bất quá, câu chuyện vẫn còn tiếp tục.

Trần Tinh vẫn nhìn, nhìn với ánh mắt vô cùng khác lạ.

Một ánh nhìn không hề chứa đựng cảm xúc nhưng lại ẩn ẩn có điểm quan tâm cảm giác. Cực kỳ trái ngược nhưng lại đang diễn ra.

Người ta thường nói, lâu ngày sinh tình, đối với một vật cũng là như vậy, huống chi là người sống đây?

Đích thị việc này dang diễn ra, Trần Tinh nhìn, nhìn lấy La Khinh Y tươi cười rạng rỡ khuôn mặt, nhìn lấy nàng ướt đẫm lệ quang gục ngã trước mặt phụ mẫu, nhìn lấy nàng bất lực giãy giụa cầu sinh trước hiểm cảnh.

Nhìn lấy nụ cười thiên chân vô tà ngày nào bắt đầu thu liễm trở lại.

Bất tri bất giác, hắn đã nhìn nàng mấy nghìn năm, cái nụ cười rung động ấy đã biến mất tự bao giờ trong tâm trí Trần Tinh.

Và giờ, thứ mà Trần Tinh nhìn thấy chỉ là một khuôn mặt lạnh lùng của nàng. Phảng phất trên thế giới này ngoại trừ trả thù ra thì La Khinh Y đã không có trói buộc gì để có thể tiếp tồn tại trên cái thế giới này nữa.

Trong lúc nàng tuyệt vọng nhất thời điểm, Trần Tinh muốn đưa tay giúp đỡ nhưng hắn không thể làm gì khác ngoài việc đứng nhìn rồi thở dài.

Không nói đến là yêu cảm giác, thế nhưng nội tâm cô độc của Trần Tinh tựa như bắt được cộng minh.

Mấy nghìn năm không rời không bỏ chỉ để nhìn lấy một người. Cái tư vị đó mấy ai có thể hiểu thấu đây?

Trần Tinh liếc nhìn bên cạnh La Khinh Y, hắn vẫn luôn một mực nắm lấy tay nàng cho đến hiện tại.

Một La Khinh Y ảo cảnh, một La Khinh Y chân thật, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nỉ non:

-Không nghĩ tới, quá khứ của ngươi là như vậy...

Trần Tinh tay còn lại vươn ra, nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nàng. Cái cảm giác thân thiết này tựa hồ Trần Tinh chưa từng trải nghiệm bao giờ. Hắn muốn dùng nội tâm cô độc của mình để tẩy rửa tâm linh cô tịch của La Khinh Y.

Hắn muốn nói nói với nàng, nàng không hề cô đơn, nàng không cần phải khắc mối thù trong tâm khảm, hắn muốn dùng cái hơi ẩm ít ỏi này sưởi ấm dòng máu đã nguội lạnh từ lâu của nàng.

Nội tâm hắn nghĩ như thế, trong lòng đột nhiên sinh ra dị thường cảm giác, tựa như có một tia liên hệ cộng minh với La Khinh Y.

Tức khắc, không gian tựa như tấm gương rắc rắc vài tiếng vỡ nát. Xung quanh không gian lần nữa biến ảo. Động tác Trần Tinh cứ như thế cứng đờ giữa không trung. Bàn tay vươn lấy cũng thoáng dừng lại.

Hoàn cảnh xung quanh bắt đầu trở nên mờ ảo dị thường. Trước mắt yên vụ từ bốn phương tám hướng lần nữa bao phủ lấy hai người.

Mọi thứ đều trở về một màu trắng xoá. Bất quá Trần Tinh có thể nhìn thấy La Khinh Y một cách rõ ràng.

Hai mắt nàng ẩn ẩn hàm xúc, nhiều hơn một phần ý vị khác lạ nhìn về phía Trần Tinh.

-Ngươi...có thể buông tay ta ra sao?

Giọng nói không có quá nhiều thay đổi, vẫn trong trẻo thánh thót, chỉ là bên trong lời nói tựa hồ có điểm gì đó không thích hợp.

Trần Tinh gật đầu không nói gì, liền buông tay ra. Bộ dáng có chút lo lắng hỏi:

-Ngươi, đã không có việc gì?

La Khinh Y mày liễu nhíu lại nhìn Trần Tinh khó hiểu hỏi:

-Câu này là ta nên hỏi mới đúng...

Trần Tinh nghe vậy, khuôn mặt lâm vào trầm tư, một lúc sau hắn mới lên tiếng:

-Ta tựa như nhìn thấy ngươi ký ức.

Chẳng hiểu sao, Trần Tinh nói như vậy, La Khinh Y khuôn mặt biến ảo có chút nóng bỏng, nàng nhẹ giọng phun ra hai chữ:

-Sắc lang!

Dứt lời, La Khinh Y chủ động né tránh Trần Tinh ánh mắt.

Trần Tinh tựa hồ cũng bắt được một điểm mấu chốt gì đó, hắn nhịn không được dò hỏi:

-Chẳng lẽ ngươi cũng là như vậy?

Vừa nói, Trần Tinh trạng thái tựa hồ có chút kích động, hắn tay lần nữa bắt lấy La Khinh Y.

Ngay khi tay của Trần Tinh chạm tay La Khinh Y, cả hai người thân thể đột nhiên cứng lại.

Ánh mắt đờ đẫn, không có tiêu cự, ký ức bắt đầu trở nên hỗn loạn nhảy nhót tưng bừng bên trong não hải.

Vài khắc thời gian qua đi, hai người đồng thời khôi phục lại một tia thanh minh.

Cả hai liếc nhìn đối phương, chẳng hiểu ra sao đều lâm vào trầm mặc trong chốc lát. Tựa hồ có điểm gì đó khác lạ.

Bầu không khí có chút yên tĩnh, Trần Tinh hít một hơi thật sâu, giữa hiện thực và ảo cảnh hắn chẳng thể nào phân biệt được nữa.

Ký ức của hắn đột nhiên xuất hiện một cái nữ nhân thập phần xinh đẹp, nữ nhân này luôn luôn lẳng lặng nhìn hắn trong suốt hai mươi năm, mặc mưa mặc nắng, nàng vẫn đứng ở một góc tối nhìn hắn. Lúc hắn tuyệt vọng nhất thời điểm, nữ nhân này dùng bàn tay lạnh lẽo của nàng an ủi hắn tâm linh yếu đuối của hắn. Bất quá, Trần Tinh lại không hề hay biết điều đó.

Nữ nhân này chính là La Khinh Y.

Không giống như Trần Tinh, La Khinh Y hoàn toàn không bị ép buộc, bởi lẽ từ đầu tới cuối, La Khinh Y cần hề hỏi qua tên Trần Tinh.

Trần Tinh gặp nàng thời điểm cũng chỉ có hai ba tuổi bộ dáng. Thế nhưng La Khinh Y cư nhiên lại đặc biệt chú tâm đối với hắn.

Bởi lẽ lúc đó, chỉ có duy nhất Trần Tinh nhìn thấy nàng.

Cứ thế, hai người tựa hồ nhìn thấy những ký ức được giấu ở trong tiềm thức đối phương.

Mặc dù biết đoạn ký ức này không phải chân thật, bất quá hai tâm linh cô độc giống như bắt được nhịp đập.

Một cảm giác thân thiết từ tận đáy lòng Trần Tinh bắt đầu sinh sôi nảy mầm.

Hắn vươn bàn tay vuốt ve khuôn mặt La Khinh Y, La Khinh Y cũng vươn nhẹ bàn tay cũng là vuốt ve khuôn mặt của hắn, ánh mắt trìu mến nhìn lấy.

Thời điểm này, cả hai tựa như trúng phải xuân dược một dạng. Hô hấp bắt đầu có chút trọng thêm vài phần.

Một người sống trong thù hận suốt mấy nghìn năm, tâm linh vốn đã mệt mỏi không thôi.

Một người mang trên mình trọng trách nặng nề, cô độc trên con đường phía trước. Không biết năm nào tháng nào mới có thể yên bình vượt qua tháng ngày.

Hai con người xuất thân khác nhau, thế nhưng bí mật của đối phương hầu như đều rõ như ban ngày. Không một điểm che giấu.

Giờ phút này, cả hai tựa như đều cần được an ủi giải bày nỗi lòng.

Một cỗ cảm giác tận sâu bị thương thôi thúc hai người đồng thời tìm một bến đổ ấm áp.

Và rồi cứ thế, nước chảy thành sông, phu thê chi thực chỉ cách một bước tiến.

Trần Tinh nhẹ nhành ngậm lấy bờ môi non mềm nhưng lại tràn đầy lạnh giá của La Khinh Y.

Trần Tinh thưởng thức nó tựa như một kiện tuyệt phẩm trân bảo, cái cảm giác nụ hôn đầu đời ùn ùn ùa về làm cho đầu óc Trần Tinh cứ như nổ tung.

La Khinh Y thì không cần phải nói, cảm giác ý loạn tình mê khiến nàng cũng đã quên đi hết thảy. Chỉ thoả sức đáp lại Trần Tinh.

*Hết chương.
« Chương TrướcChương Tiếp »