Cảm nhận sát ý của hư ảnh lão giả, Trần Tinh trên thân lệ khí cứ thế ầm ầm bạo phát mà ra.
Nguyên bản thân thể trúng phải Định Thân Thuật cũng có dấu hiệu rục rịch giải khai.
Hư ảnh lão giả chứng kiến cảnh này ồ lên một tiếng hứng thú nhìn về Trần Tinh cảm thán nói:
-Quả nhiên có chút môn đạo, trúng phải Định Thân Thuật của lão phu vẫn có thể cứng rắn chống lại. Trách không được có thể dựa vào Xuất Khiếu Kỳ tu vi dồn ép Thiếu Tu đến một bước này. Đáng tiếc ngươi đã phá hỏng chuyện tốt của lão phu, cho nên ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi!
Hư ảnh lão giả dứt lời, bàn tay giương ra. Động tác vô cùng chậm rãi, thế nhưng Trần Tinh cảm giác cư nhiên không cách nào trách thoát. Phảng phất cả vùng không gian bao quanh lấy hắn cứ nằm trọn trong tay lão giả này vậy.
Trần Tinh đồng tử xuất hiện chằng chịt những đường tơ máu. Một ngọn lửa màu tím nhanh chóng rực lên, Tử Cực Ma Đồng vận chuyển tới mức tận cùng.
-Ly Hoả Diệt Chúng Sinh!!!
Trần Tinh trong lòng gầm thét.
-Phừng phừng phừng!!!
Tức khắc bàn tay hư ảnh bị bao phủ lấy ngọn lửa màu tím vô cùng quỷ dị. Động tác lão vì thế mà bị cắt ngang. Trần Tinh nhân cơ hội này vận hết sức bình sinh gồng mình phá vỡ Định Thân Thuật sau đó đạp mạnh nền đất phát ra thanh âm trầm đυ.c biến mất trong tầm mắt lão giả.
Chứng kiến Trần Tinh xuất ra chiêu số như thế phản đòn, hư ảnh lão giả đồng tử cư nhiên co rụt lại. Lão giả vậy mà không làm ra bất cứ động tĩnh gì, miệng cứ lẩm bẩm cái gì đó, thoang thoáng nghe được "Không sai" hai từ.
Hạng Thiếu Tu thấy Trần Tinh biến mất, cơ hồ cũng là trừng lớn cặp mắt khó có thể tin.
Trong lòng hắn cũng dấy lên xung động muốn mắng người.
Mả mẹ nó!
Kẻ này...kẻ này làm sao làm được!
Lão tổ tồn tại bực nào? Chúng tiên giới nghe đến tên lão tổ cũng phải khϊếp sợ ba phần, không dám có lời bất kính. Ngọc Đế gặp Lão Tổ cũng phải cúi đầu xưng một tiếng tiền bối!
Ngày hôm nay dĩ nhiên có người từ trên tay lão tổ đào thoát. Hạng Thiếu Tu có chút mờ mịt hoài nghi nhân sinh.
Trong lòng cực độ khó chịu khiến cho Hạng Thiếu Tu run cằm đề khai nghi vấn:
-Lão tổ, ngài không sao chứ?
Nghe được lời này, hư ảnh lão giả dường như cũng hồi phục lại tinh thần. Ánh mắt mở mịt nhanh chóng lấy lại một tia sắc thái thanh minh.
Lão giả không trả lời Hạng Thiếu Tu mà nhìn bàn tay của mình đang bị tử sắc hoả diễm ăn mòn.
Hạng Thiếu Tu cũng là chứng kiến cảnh này thất thanh la lên:
-Lão tổ, tay ngài!!
Lão giả khoát tay, giọng nói già nua vang lên:
-Thiếu Tu, Thanh Bình Kiếm chuyện này quan hệ trọng đại, ngươi nhất định phải hoàn thành. Nguyên bản phút cuối, ta có thể lợi dụng một tia thần niệm dò xét phiến khu vực này. Bất quá hiện tại đã không được. Trọng trách chỉ có ngươi mới có thể gánh vác. Tồn vong của gia tộc đều trông cậy vào ngươi!
Hạng Thiếu Tu không bỏ, lập tức hỏi:
-Lão tổ, đây...đây là có chuyện gì xảy ra? Mặc dù ngài chỉ là một sợi thần niệm, thế nhưng...hí!!
Nói đến một nửa, Hạng Thiếu Tu đột nhiên hít một ngụm khí lãnh trừng mắt không thốt nên lời.
Chỉ thấy nguyên bản tử sắc hoả diễm nhìn một hơi liền có thể dễ dàng thổi tắt, đột nhiên lại phừng lên một cách mạnh mẽ, sau đó nó lan rộng ra bao phủ toàn thân hư ảnh lão giả. Chỉ có khuôn mặt là đang phát ra quang hoàn chống lại.
Lúc này, lão giả tiếp tục mở miệng:
-Đừng hỏi nhiều, ngươi chỉ cần nhớ kỹ trọng trách của ngươi là được. Người vừa rồi là cải trang dung mạo. Nhớ!! Tận lực đừng dính dáng đến hắn! Nhớ lấy!!!
Nói đoạn, hoả diễm cũng bao phủ thôn phệ hư ảnh. Một tia khí tức đều không lưu lại. Hạng Thiếu Tu ngốc đứng tại chỗ.
Bất quá chỉ trong chốc lát, Hạng Thiếu Tu liền hít một hơi thanh khí hồi phục lại tinh thần.
Ánh mắt lại loé lên một vẻ kiệt ngạo bất tuân, tận sâu bên trong còn chứa một tia oán hận cùng cực. Hắn hừ lạnh một tiếng, miệng lâm râm:
-Hừ, một tên Xuất Khiếu Kỳ tu sĩ lợi hại đến đâu?...Cái gì mà tồn vong gia tộc. Các ngươi nhẫn tâm ném ta tới một cái địa phương rác rưởi này tìm kiếm một thanh kiếm chẳng biết hình dáng ra sao....
Một lần nửa ngẩng đầu, Hạng Thiếu Tu điều chỉnh một chút tâm trạng sau đó liếc mắt nhìn xung quanh.
Bất giác, Hạng Thiếu Tu phát hiện Túi Trữ Vật của Khương Kiệt đã biến mất không thấy tăm hơi liền sửng sốt. Ngẫm nghĩ một chút, Hạng Thiếu Tu ánh mắt liền trở nên phát lạnh, cắn răng nghiến lợi nói:
-Là hắn! Nhất định là hắn!
Hạng Thiếu Tu thả ra oán độc tâm tình sau đó cũng triển khai thân hình rời đi. Trước khi đi, khoé miệng của hắn dường như còn treo lên nụ cười tàn nhẫn.
...
Trần Tinh giờ phút này cũng có chút chật vật, chỉ trong một ngày hai lần tử vong cảm giác khiến tâm tình hắn cũng dâng lên ngũ vị tạp trần không nói rõ tư vị.
Nguyên bản nhân sinh dường như chỉ có tìm mọi cách để mạnh lên đột nhiên biến chuyển sang một chương hoàn toàn mới, khám phá bí mật, cướp đoạt tài bảo, dấn thân nguy hiểm, những chuyện này làm cho huyết dịch của Trần Tinh sôi lên sùng sục khó có thể ức chế một dạng.
Bất quá tiếc nuối duy nhất là không thể thuận tiện loại trừ địch nhân.
Trần Tinh nghĩ tới đây, khuôn mặt cũng bắt đầu âm trầm như nước.
Hạng Thiếu Tu lão tổ gì đó rốt cuộc là thân phận gì đây? Hơn nữa, mục đích của bọn hắn là gì? Chuyện này có nên cùng Hàn Thiên Ma nói một chút?
Trần Tinh lắc lắc đầu, dẹp những suy nghĩ này sang một bên lẩm bẩm nói:
-Bất kể các ngươi có mục đích gì, các ngươi nhất định phải chết!
Hạng Thiếu Tu cùng Trần Tinh khúc mắc không còn đơn thuần là dựa trên lợi ích nữa. Nó cũng đã vượt ra khỏi phạm vi hợp tác ban đầu của Trần Tinh cùng Bào Tịnh.
Nguyên bản Trần Tinh đối với Hạng Thiếu Tu cũng không nổi lên bao nhiêu sát tâm, thế nhưng Hạng Thiếu Tu lại liên quan đến vấn để Nhược Hề. Như vậy Trần Tinh cơ hồ đã phán tử hình cho hắn. Hạng Thiếu Tu nhất quyết phải chết.
Bất tri bất giác, Trần Tinh không hề biết rằng bản thân mình lệ khí dường như lại gia tăng mấy phần. Chỉ bình thường nhìn vào liền nhận ra hắn là ma đầu gϊếŧ người như ngoé.
Trần Tinh yên lặng hướng phương hướng cũ trở về thuận tiện hoá giải Hoán Diện Châu.
Thương thế trên người của hắn đương nhiên cũng đã biến mất, trạng thái hồi phục như cũ không sai biệt lắm. Sức hồi phục phải nói là nghịch thiên làm người khϊếp sợ.
Vài phần chung thời gian qua đi, Trần Tinh trước mắt liền có thể chứng kiến Bào Tịnh cùng La Khinh Y đang ngồi điều tức. Hắn vừa tới thì hai người đều đồng loạt mở mắt ra.
Chứng kiến Trần Tinh trên thân dáng vẻ chật vật hơn lúc ban đầu, Bào Tịnh nhanh chóng tiến lên quan tâm hỏi:
-Công tử, có chuyện gì xảy ra?
Trần Tinh nghe vậy lắc đầu không đáp, phóng nhãn nhìn về La Khinh Y rồi nói:
-Ngươi cùng Lục Triển Ngưu có quan hệ gì?
Trần Tinh vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, thần thái trịnh trọng không thôi. Việc này đương nhiên phải tra rõ. Dù sao sự xuất hiện của hư ảnh lão giả đã mở ra rất nhiều vấn đề.
Trần Tinh có thể chắc chắn Hạng Thiếu Tu cùng Lục Triển Ngưu đang hợp tác âm mưu cái gì đó. Về phần La Khinh Y thì lại càng không phải nói, nàng rõ ràng có mục đích riêng.
Bất quá làm sao có thể khẳng định trong suốt quá trình ở chung. La Khinh Y sẽ không hướng Lục Triển Ngưu tiết lộ ra cái gì đâu?
Nếu như để Lục Triển Ngưu biết Trần Tinh đang nắm giữ Túi Trữ Vật của Khương Kiệt thì chẳng khác nào là Hạng Thiếu Tu biết ngay là hắn làm?
Do vậy, Trần Tinh trở về việc đầu tiên là làm rõ việc này. Hắn thà rằng đi cùng Bào Tịnh còn hơn là đi cùng La Khinh Y. Bào Tịnh cùng Hạng Thiếu Tu thù hằng quá rõ ràng, có thể đến mức ta sống ngươi chết bộ dáng thì dĩ nhiên nàng sẽ không hướng Hạng Thiếu Tu nói về Túi Trữ Vật của Khương Kiệt.
Duy chỉ có La Khinh Y là không thể tin tưởng. Bởi lẽ Trần Tinh phải có một đoạn thời gian xuất ra Túi Trữ Vật của Khương Kiệt để phá giải cấm chế trong đó. Có như vậy, hắn mới hiểu rõ bên trong chiếc hộp thần bí ẩn chứa bí mật gì.
....
Bào Tịnh thấy Trần Tinh biểu tình nghiêm túc cũng không dám lên tiếng nói thêm cái gì.
La Khinh Y thì lại tỏ ra thờ ơ trả lời:
-Tại sao ngươi lại hỏi vấn đề này? Nếu ta trả lời không có quan hệ thì ngươi sẽ tin sao?
*Hết chương.