Chương 282: Ông thật có tài.!

Trì Viễn Đoan bận rộn bên ngoài cả ngày, buổi tối về đến nhà, muốn xem TV thư giãn một chút, lại bị Chung Văn Ngọc tắt đi.

"Chuyện của công ty Tiểu Ngô ông giải quyết chưa?"

Trì Viễn Đoan ngửa cổ tựa ghế salon, mắt hơi híp, hô hấp mang theo vài phần mệt mỏi.

"Chưa, mấy ngày nay bận bịu, không có thời gian."

"Việc này thì cần gì nhiều thời gian hả?" Chung Văn Ngọc thúc giục,"Ông trực tiếp gọi một cuộc điện thoại qua, không phải chuyện này được giải quyết rồi hay sao? Nhanh nhanh tranh thủ thời gian đi! Tôi cũng không hy vọng mình mắc nợ cậu ấy."

"Mắc nợ?" Trì Viễn Đoan hừ lạnh một tiếng,"Cái gì mà mắc nợ? Đó là cậu ta tự làm tự chịu."

Chung Văn Ngọc không nhìn Trì Viễn Đoan, tự mình lẩm bẩm,"Ông nói xem, chuyện hai đứa nó làm sao bây giờ? Không thể cứ lề mề như thế này được nhỉ?"

Ngón tay của Trì Viễn Đoan đặt ở trên đùi gõ gõ mấy cái, giống như là đang suy nghĩ cái gì đó. Một lát sau, ngón tay đột nhiên ngưng lại, mắt cũng ngay lập tức mở to.

"Tôi đã nhớ ra điều thứ tư trong tài liệu kia của tôi là gì rồi."

Chung Văn Ngọc không nhớ gì,"Tài liệu gì?"

"Chính là tài liệu tôi đưa cho con gái tham khảo qua quyển tổng kết kinh nghiệm đó."

Nếu nói là 'Tổng kết kinh nghiệm' thì Chung Văn Ngọc không ấn tượng chút nào, bà chỉ nhớ rõ quyển này là 'Ngô Sở Úy toàn thư' thành công chưa thấy mà thất bại thì liên tục, làm cho cả nhà rối loạn, tự đào hố chôn mình.

Cho nên, lúc Trì Viễn Đoan nói đến, bà vẫn có chút khẩn trương. Dù sao nó cũng coi như một 'Hung khí', phải tăng cường đề phòng.

"Viết cái gì?"

Trì Viễn Đoan nói," Muốn đối phó với Ngô Sở Úy loại người không nơi nương tựa này, cách tốt nhất chính là để cho một cô gái mang thai con của cậu ta. Bởi vì cậu ta mất đi người thân cho nên đối với ruột thịt thì quý trọng gấp bội, nhất định sẽ giữ lại đứa bé này, hơn nữa bằng lòng cho đứa bé này một gia đình hạnh phúc...."

Trì Viễn Đoan mới nói được một nửa, Chung Văn Ngọc liền cau mày nhăn mặt chỉ muốn đứng dậy, miễn cưỡng nhẫn nhịn cố nghe xong, ném cho Trì Viễn Đoan một câu.

"Ông làm như thế không phải là quá thiếu đạo đức hả?"

"Thế nào là thiếu đạo đức?" Vẻ mặt Trì Viễn Đoan cố chấp,"Tôi đây là giúp cậu ta, cũng chẳng phải hại cậu ta! Khi cậu ta bằng tuổi tôi đây, sẽ biết con cái đáng quý bao nhiêu." (Biết quý mà không để con cái vui hả? Ông nội.)

"Ông mau tỉnh lại đi!" Chung Văn Ngọc tức giận đến ngực phát đau,"Nhà mình thì đang tuyệt tự, còn rảnh rỗi lo hương hỏa cho nhà người khác."

Trì Viễn Đoan trầm mặc nửa ngày, cuối cùng thì thở dài.

"Giờ ông thấy vậy, tôi lại nghĩ khác, tôi sợ cô ta sau này gây phiền phức cho chúng ta!"

"Gây phiền phức cho chúng ta? Làm sao gây phiền phức? Một người mang thai con của Ngô Sở Úy, sẽ để Ngô Sở Úy bỏ rơi đứa bé sao? Nó và Trì Sính vẫn quyết tâm đến với nhau sao? Cho dù vậy, có quan hệ gì với chúng ta? Là con của nó, nó xử lý như thế nào là việc của nó."

Trì Viễn Đoan nghĩ lại thấy cũng đúng, việc này quả là không vô ích, ngay sau đó liền yên tâm.

Qua ba bốn ngày, Chung Văn Ngọc nhận được điện thoại của Trì Giai Lệ.

"Mẹ, con ngày mai lên máy bay về nước, có khi ngày kia là về đến nhà."

Chung Văn Ngọc vừa vui mừng lại lo lắng,"Làm sao mà mới đi có mấy ngày mà lại về nước rồi?"

"Lần trước không phải con nói với mẹ rồi hay sao? Bên này con có vài chuyện cần giải quyết nên mới vội vã về. Bây giờ xử lý xong chuyện rồi, con có thể sẽ về nhà nghỉ ngơi một thời gian."

Chung Văn Ngọc hoàn toàn yên lòng, trong giọng nói không che giấu được vẻ vui sướиɠ.

"Có đưa hai thằng kia nhóc về không?"

Giọng nói của Trì Giai Lệ có chút bất đắc dĩ,"Lúc đầu con cũng không muốn dẫn theo chúng nó, trông nom hai thằng nhóc này quá mệt mỏi, nhưng để lại đây con cũng không yên tâm."

"Có cái gì mà mệt? Không phải chỉ trông chúng một chút trên máy bay thôi hả? Về đến nhà mẹ chơi với bọn nó! Nếu con không đưa bọn nó về thì con cũng không cần trở về nữa!"

Nói xong, Chung Văn Ngọc trực tiếp cúp điện thoại. Vui vẻ chạy đến thư phòng, đem cái tin tốt lành này nói cho Trì Viễn Đoan nghe.

Buổi sáng hôm Trì Giai Lệ về nước, Trì Sính cùng Ngô Sở Úy cùng nhau đi đến sân bay.

Đâu Đâu và Quyển Quyển thấy Ngô Sở Úy, giống như chuột nhỏ thấy gạo, điên cuồng hôn rối rít, cắn loạn xạ, làm cho cậu của bọn nó mắng cho một trận. (ba ba quá đáng để cho hai đứa nhỏ hôn một chút thôi đã sao..)

Buổi sáng Trì Viễn Đoan có chuyện bận, chỉ có Chung Văn Ngọc một mình ở nhà, sớm đã đứng ở cửa chính chờ. Thấy xe Trì Sính lái tới, trên mặt lộ ra nụ cười, không đợi xe dừng lại hẳn ngay lập tức liền đi tới.

"Mau mau để bà ngoại ôm một cái, hơn một tháng không gặp, bà ngoại nhớ muốn chết."

Chung Văn Ngọc vừa nói vừa đem Đâu Đâu từ trong lòng Ngô Sở Úy ôm qua. Ngô Sở Úy chào một tiếng 'dì', Chung Văn Ngọc miễn cưỡng ừm một tiếng, liền mỉm cười đem ánh mắt chuyển hướng về phía hai thằng cháu ngoại.

"Chúng tôi còn có việc, đi trước." Trì Sính nói.

Trì Giai Lệ hỏi,"Sao không ở nhà ăn cơm trưa rồi hãy đi?"

"Không dám, Cô giúp việc trong nhà làm quá ít cơm. Bây giờ lại thêm ba mẹ con nhà chị, tôi sợ ăn không no."

Gương mặt của Chung Văn Ngọc trong nháy mắt liền trầm xuống.

Trì Sính quay xe, đưa Ngô Sở Úy cùng đi.

"Tạm biệt mợ!"

Đâu Đâu và Quyển Quyển vẫn hăng hái gọi, quay sang Ngô Sở Úy ngồi trong xe không ngừng vẫy vẫy tay tạm biệt.

Chung Văn Ngọc nhìn lướt qua xe của Trì Sính, hơi lộ ra vẻ không hài lòng nhìn Trì Giai Lệ nói,"Cậu ta, làm sao lại đi cùng hả?" Cậu ta đương nhiên là chỉ Ngô Sở Úy.

Trì Giai Lệ nhún nhún vai,"Cái này không phải chủ ý của con, cái này là hai thằng nhóc này chỉ đích danh nhất định phải là cậu ta đến đón."

Chung Văn Ngọc không nói cái gì nữa, ôm hai đứa bé vào nhà.

.............

Buổi tối, Trì Viễn Đoan về đến nhà, tạm thời Trì Giai Lệ để cho cô giúp việc trông giữ hai thằng nhóc, gọi Trì Viễn Đoan và Chung Văn Ngọc sang một phòng bàn chuyện bí mật.

"Chuyện gì phải đóng cửa lại?" Trì Viễn Đoan khó hiểu, bực bội,"ba còn chưa nói chuyện với hai đứa nhóc kia mấy câu đâu, con lại đem bọn nó đẩy cho cô giúp việc, lát nữa hai đứa nó ầm ĩ làm sao bây giờ?"

"Hay là, gọi cả bọn nhóc vào phòng này đi, dù sao chúng ta nói gì bọn nó nghe cũng không hiểu." Chung Văn Ngọc nói.

"Hai thằng ranh con quá ầm ĩ!" Trì Giai Lệ không nhịn được nói,"Con nói chuyện này còn quan trọng hơn nhiều so với hai thằng ranh đó, ba mẹ trước tiên nghe con nói hết đã."

Giọng nói của Trì Viễn Đoan cứng rắn nói,"Ở trong mắt ta, không có gì quan trọng hơn cháu ngoại."

Trì Giai Lệ ho nhẹ một tiếng, dùng ngón tay chỉ vào bụng của mình.

"Ba nói nó hay sao?"

Vẻ mặt của Trì Viễn Đoan đông cứng lại, ánh mắt của Chung Văn Ngọc trong tích tắc trợn to. Từ nghi ngờ đến thừa nhận rồi thì không dám tin tưởng, cuối cùng trong ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên vui mừng.

"Con...."

Trì Giai Lệ thản nhiên cười,"Đúng,... có."

"Ai nha.. ôi.. ôi....... Cái này thật sự quá tốt....."

Chung Văn Ngọc cao hứng cười toe toét, hiếm thấy Trì Viễn Đoan cười to thoải mái như bây giờ, đột nhiên buông tất cả lo lắng trong lòng trong nhiều ngày, vui vẻ.

Trì Giai Lệ yên lặng chờ ba mẹ cười xong, lại tuyên bố một tin vui lớn hơn.

"Con dự định để đứa bé này ở nhà cho ba mẹ nuôi."

Chung Văn Ngọc nghe được vui sướиɠ đầu óc mụ mị như bất tỉnh, nói cũng không rõ câu rõ chữ.

"Con... con... nói thật... sao?"

Trì Giai Lệ thở dài, "Căn bản con không có ý định sinh nữa, thế nhưng bây giờ tình hình củaTrì Sính thế này, con nghĩ khả năng nó kết hôn là vô cùng nhỏ. Thay vì cho ba mẹ không có con cháu, chẳng bằng con để cho ba mẹ nuôi một đứa."

Trì Viễn Đoan trầm mặc nửa ngày trầm giọng nói,"Nó đẻ hay không đẻ là chuyện của nó, không ảnh hưởng nuôi đứa nhỏ này cho con."

"Đúng, đúng." Chung Văn Ngọc cười nói,"Dù cho tương lai nó có con, đứa cháu ngoại này vẫn là cục cưng của ba mẹ."

Trì Giai Lệ cười cười,"Con nghĩ ba mẹ hiểu sai ý con rồi, con không đơn giản muốn ba mẹ nuôi đứa bé này, là con muốn để đứa nhỏ này làm con thừa tự cho Trì Sính. Trên danh nghĩa chính là con trai của Trì Sính, cháu đích tôn nhà họ Trì chúng ta."

Lời này vừa nói ra, Trì Viễn Đoan và Chung Văn Ngọc liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt hơi lộ ra vẻ nghiêm trọng.

"Nhưng có một điều kiện bắt buộc là." Trì Giai Lệ ngừng một lát rồi nói tiếp,"Ba mẹ có đứa cháu này, thì không được can thiệp vào tự do hôn nhân của em trai con nữa." (Khóc luôn.. )

Sắc mặt của Trì Viễn Đoan trầm xuống,"Nó làm cái chuyện đại nghịch bất đạo, con còn muốn thay nó sinh con hả? Ba mẹ lại phải giúp nó nuôi con cái luôn hả? Vậy thì lợi cho nó quá rồi!"

"Có muốn hay không thì tùy ba mẹ lo liệu." Giọng của Trì Giai Lệ quả quyết,"Dù sao thì con cũng không định sinh đứa bé này, nếu ba mẹ không muốn, con cũng không còn cách nào là phải bỏ nó."

Sắc mặt Chung Văn Ngọc đại biến,"Con làm sao có thể bỏ hả? Bây giờ muốn mang thai không dễ đâu!"

"Ba mẹ không muốn con giữ lại làm gì? Con cũng đã có hai đứa con trai, hôm nọ đi siêu âm, lại là một đứa con trai nữa. Nuôi ba thằng con trai hả? Đây không phải muốn lấy mạng con hay sao?"

Vừa nghe là một thằng nhóc nữa, sắc mặt của Trì Viễn Đoan lại thay đổi.

Trì Giai Lệ vuốt vuốt bụng mình, cười như không cười nhìn ông bà Trì, nói,"Đương nhiên, kết quả kiểm tra có thể không chính xác, thường thì thai ba bốn tháng mới có thể siêu âm ra con trai hay con gái. Nhưng nước ngoài có nhiều máy móc tân tiến, nên cũng không biết được."

Chung Văn Ngọc và Trì Viễn Đoan không lên tiếng.

Trì Giai Lệ yếu ớt thở dài,"Lúc đầu con còn muốn, trước sinh một đen một trắng, không biết là đứa nhỏ này có phải là da vàng không? Để ba mẹ nuôi cũng rất là hợp lý! Lại chưa nghĩ đến ba mẹ không muốn nuôi nó."

Nói xong đưa tay xuống bụng, than thở một câu,"Bảo Bảo à, mẹ xin lỗi! Không phải là mẹ không muốn sinh con, là ông bà ngoại không muốn sinh con. Nhà họ Trì không muốn có con rồi, con phải biến thành một vũng máu chảy vào cống thoát nước rồi."

Chung Văn Ngọc nghe xong lời này sắc mặt tái mét xanh trắng, vội vàng kéo tay của Trì Giai Lệ.

"Con gái, con gái, con đừng có xúc động, chúng ta cũng chưa nói là không muốn mà."

"Vậy ba mẹ đồng ý rồi hả?" Trì Giai Lệ hỏi.

Chung Văn Ngọc ngập ngừng một trận, Trì Giai Lệ lại muốn đi ra ngoài, Chung Văn Ngọc lại với tay kéo lại.

"Chúng ta sẽ thương lượng một chút, sẽ thương lượng một chút....."

Trì Giai Lệ nói,"Càng để lớn rồi nạo thai thì cơ thể càng tổn hại nhiều hơn, cho nên ba mẹ nghĩ nhanh một chút."

Nói xong lời này, Trì Giai Lệ trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài.

Trì Giai Lệ mới vừa đi không bao lâu, Chung Văn Ngọc liền đem ánh mắt cáu giận nhìn Trì Viễn Đoan.

"Cái quyển 'Sách quý' của ông thật hiệu nghiệm, bây giờ ông hài lòng chưa? Có cháu rồi đó, ông xem trọng tình thân mà, nhất định sẽ nghĩ cách giữa lại đứa bé này nhỉ? . . . Trì Viễn Đoan! Ông! . . . Ông thật có tài!"

". . ."