Ngô Sở Úy đi trên đường gặp phải kẹt xe, gần nửa tiếng sau mới đến khu đô thị Tân Vượng.
Lúc này, dưới tầng thứ số 3 đã có đám đông bảy tám người vây xem.
Ngô Sở Úy đem xe dừng lại ở ven đường, lòng tràn đầy nghi ngờ đi tới.
"Rốt cuộc có phải đứa bé hay không hả?"
"Tối om, tôi cũng thấy không rõ nữa, lúc đầu tôi còn tưởng rằng là túi rác treo ở đấy."
"Mọi người xem, mọi người xem, đứa bé kia còn đang đạp chân kìa!"
" Đó là chân người hay sao, sao lại đen như vậy hả? Trên cửa sổ còn có một đứa bé khác kìa, có phải là món đồ chơi của nó hay không nhỉ?"
"...."
Ngô Sở Úy theo tầm mắt của mọi người nhìn lên, lúc này trợn tròn cặp mắt. Chính là khu số 2 tầng số 6, có một hình dáng mờ ảo của thằng nhóc Đâu Đâu treo trên tấm lưới chống trộm cửa sổ. Quyển Quyển cũng đem hai cánh tay nhỏ bé đưa ra bên ngoài, nhưng bởi vì cánh tay quá ngắn, căn bản không kéo được Đâu Đâu, cho nên cấp bách đến khóc rống lên. (Tình anh em)
Ngô Sở Úy căn bản không còn kịp suy nghĩ gì nữa, cấp tốc chạy vào trong tòa nhà, trong thang máy có người, cậu trực tiếp leo thang bộ. Một bên chạy vội vàng, một bên cầm điện thoại cho cứu hộ cầu cứu.
Điện thoại tắt, Ngô Sở Úy đã vọt tới căn nhà kia, dùng sức đạp hai cánh cửa, kết quả không đá văng được. Dì Tiếu sợ hai đứa chạy loạn khắp nơi, liền đem cửa từ bên trong khóa trái. Quyển Quyển vóc dáng thấp lùn nhỏ bé, hơn nữa hoảng sợ quá độ, căn bản mở cửa không ra, dưới tình thế cấp bách Ngô Sở Úy lại chạy tới nhà hàng xóm.
May là, nhà hàng xóm có người, nghe được Ngô Sở Úy kể qua tình hình, lập tức mở cửa để cho cậu ta đi vào.
Cùng lúc đó, xe của Trì Giai Lệ cũng chậm rãi lái vào khu nhà.
Ngô Sở Úy từ ban công nhà hàng xóm thò đầu ra, thấy chỉ có một phần vai của Đâu Đâu còn ở trên l*иg bảo vệ cửa sổ, còn lại toàn bộ người treo lơ lửng giữa trời. Mặc dù Đâu Đâu da đen nhìn không ra sắc mặt thay đổi ra sao, Ngô Sở Úy vẫn có thể biết được tình hình của nó thông qua tiếng khóc, cảm giác được thằng nhóc đang khó thở, thời gian dài như thế xuống phía dưới rất dễ phát sinh hít thở không thông.
Ngô Sở Úy không để ý kiến nghị và phản đối của người hàng xóm, dưới tình huống không bất cứ một cái gì bảo vệ, dây thừng không có, trực tiếp từ cửa sổ nhà anh ta trèo ra ngoài, cẩn thận từng li từng tí di chuyển hai chân, hướng tới gần Đâu Đâu.
Lúc này Trì Giai Lệ cũng vọt vào trong nhà, chạy đến trước cửa sổ thò tay cố với để kéo Đâu Đâu. Nhưng bởi vì vị trí quá thấp, mà lại bị kẹp rất chặt, Trì Giai Lệ làm mọi cách cũng vẫn không lôi được cậu con trai ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn thằng bé ngột ngạt khuôn mặt nhỏ nhắn oa oa khóc lớn.
Làm sao bây giờ? Trì Giai Lệ gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Đúng lúc này, như trong phim Hollywood một người nhện đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của cô. Chỉ có điều người nhện này không có nhanh nhẹn, di chuyển vô cùng vụng về và vất vả.
Trì Giai Lệ thấy Ngô Sở Úy tay trần hờ hững treo trên quạt thông gió tầng sáu, chỉ dựa vào một ống xả, muốn vươn ra hơn 1 mét, không khỏi không sợ hãi.
Bởi vì Trì Giai Lệ không thể túm Đâu Đâu lên, Đâu Đâu càng thêm kích động, vốn là cánh tay nhỏ bé cầm lấy song sắt cũng bắt đầu lay động, chân nhỏ không ngừng đạp loạn xạ.
Oa một tiếng.
Con ngươi của Trì Giai Lệ cau lại như sắp nứt ra, một vai Đâu Đâu trượt xuống phía dưới song sắt, chỉ còn lại một bên vai còn lệch qua song sắt. Nếu như còn không nắm chắc, rất có khả năng chỉ còn lại một cái đầu kẹp ở phía trên, đến lúc đó tình huống sẽ vô cùng nguy hiểm.
(Ván cờ này không biết có cứu được Đâu Đâu và chuyện tình dâʍ ɖu͙© của ba ba hay không??? )
Đội cứu hộ chậm chạp mãi không chịu đến, Trì Giai Lệ chỉ có thể đem hy vọng duy nhất gửi gắm trên người Ngô Sở Úy.
Khoảng cách của Ngô Sở Úy chỉ còn tầm hai bước nữa là đến chỗ Đâu Đâu, vào thời điểm này, tuyệt đối không thể để xảy ra việc gì ngoài ý muốn.
Cho nên cậu ta một bên di chuyển một bên cố trấn an Đâu Đâu.
Bình tĩnh, bình tĩnh dùng tiếng anh nói như thế nào?
Trong đầu Ngô Sở Úy nhanh chóng lóe ra một cụm từ mơ hồ, liền lớn tiếng hướng Đâu Đâu gào, "Get-down!"
Trì Giai Lệ vừa nghe xong khuôn mặt liền tái xanh.
"Là Calm-down không phải là Get-down, Get-down ý là nhảy xuống ! !"
(Mặc dù đang cấp bách nhưng em vẫn phải cười.)
Ngô Sở Úy vì câu nói sai sợ đến run người thiếu chút nữa buông lỏng tay, việc làm cho cậu trở nên can đảm không sợ hãi một chút nào chính là, cái vai nhỏ bé của Đâu Đâu đang trượt xuống phía dưới. Trì Giai Lệ vốn không ý thức được rằng Đâu Đâu liều mạng chấp hành mệnh lệnh 'Nhảy xuống' như vậy, thằng bé giãy giụa kịch liệt, thân thể nhỏ bé bùng lên một sức mạnh phi thường, chỉ còn một cái đầu kẹp trong song sắt.
Biết rõ bản thân Đâu Đâu không còn cầm cự được bao lâu nữa liền có thể rơi xuống.
Ngô Sở Úy gần như bay lên vượt qua khoảng cách hai bước này, tay nắm lấy song sắt trong nháy mắt, toàn bộ l*иg sắt bảo vệ cửa sổ đều phát ra rung động kịch liệt. Thân thể Đâu Đâu đong đưa một trận, Ngô Sở Úy mạo hiểm bản thân, đưa tay kéo Đâu Đâu vào.
Lúc này, Đâu Đâu chỉ có nửa cái đầu kẹt lại trong song sắt bảo vệ cửa sổ, chỉ cần chậm một phút liền rơi xuống.
Trì Giai Lệ vừa mới thở ra một cái, lại không chịu được nhìn Ngô Sở Úy mà mồ hôi lạnh tuôn ra ầm ầm.
Dì Tiếu cầm đến một cái búa sắt, muốn đem song sắt đập ra.
Nhưng là bởi vì khoảng cách xa, lực độ nắm giữ không ổn, nếu không may đập lệch sẽ làm cho tình hình của Đâu Đâu nguy hiểm hơn, cho nên chỉ có thể dây dưa như vậy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiếng khóc của Đâu Đâu càng ngày càng nhỏ, Ngô Sở Úy mơ hồ cảm giác đầu của nó đã bị song sắt đè ép biến dạng, nếu không nó giải thoát cấp tốc khả năng rất cao sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng.
Nhưng đội cứu hộ đến bây giờ còn chưa chạy đến.
Ngô Sở Úy chỉ có thể điều chỉnh tư thế, một cái cánh tay giữ Đâu Đâu lại, lại dùng cái tay kia níu song sắt. Tay kia đón cây búa, bắt đầu dùng hết sức lực toàn thân một chút một chút đập cái song sắt.
Mỗi đập của Ngô Sở Úy làm cái l*иg bảo vệ cửa sổ kịch liệt chấn động một cái, cậu phải tiêu hao thể lực lớn hơn cố gắng đỡ trọng lượng hai người. L*иg bảo vệ cửa sổ mở rộng từng chút từng chút một, Ngô Sở Úy suýt chút nữa thì ngã xuống.
Cuối cùng, l*иg bảo vệ cửa sổ cũng bị méo lệch, khe hở cũng lớn hơn vừa vặn bề ngang một đứa bé. Ngô Sở Úy đem Đâu Đâu chậm rãi nâng lên trước cửa sổ, Trì Giai Lệ kích động không thôi mà đón lấy.
Nhưng Ngô Sở Úy tình trạng đã kiệt sức, hoàn toàn không còn sức lực tiếp tục đập, chỉ có thể treo ở bên ngoài chờ đội cứu hộ đến giúp đỡ.
Lúc này, xe cứu thương tới trước, Trì Giai Lệ muốn cấp bách đem con trai lên trên xe cứu thương. Trước khi đi hướng Ngô Sở Úy nhìn một cái, nói,"Tôi đi trước, cậu chú ý an toàn."
Ngô Sở Úy vội vã thúc dục một câu,"Chị đi nhanh đi."
Trì Giai Lệ lên xe cứu thương, một bên vội vàng hỏi tình hình con trai, một bên gọi điện cho Trì Sính.
"Mày ở đâu?"
Trì Sính nói,"Đơn vị."
Trì Giai Lệ đem tình huống vừa rồi nói cho Trì Sính nghe, điện thoại Trì Sính bên kia ngay lập tức cúp.
Xe cứu thương ngay lập tức chuyển bánh, Trì Giai Lệ lại hướng ngoài cửa sổ nhìn lướt qua, thấy Ngô Sở Úy không nhúc nhích treo ở bên trên, tâm tình trở nên hết sức phức tạp.
Trì Giai Lệ vừa đi, bốn phía Ngô Sở Úy cũng chỉ còn lại có một đám đông không quen biết vây lại xem.
Không biết là vì vừa rồi thể lực tiêu hao, hay là mới ý thức tới tình huống nguy hiểm, hai cái cánh tay Ngô Sở Úy bắt đầu không khống chế được mà run run. Cậu nỗ lực di chuyển đến vị trí làm giảm áp lực lên cánh tay, kết quả một chân chuyển qua trên song sắt mới vừa rồi bị búa sắt đập cong, mất thăng bằng đạp hụt, cả người trượt xuống phía dưới.
Mọi người vây xem hô lên một tiếng kinh hãi.
Hai cái tay của Ngô Sở Úy liều mạng nắm lấy song sắt, cả người treo trên lơ lửng giữa trời, chỉ dựa vào hai cái tay chống đỡ trọng lượng toàn thân. Cậu cố gắng đu đưa thân thể, dùng chân đạp vào bờ tường, trèo lại lên hàng rào phòng vệ. Nhưng bởi vì vừa rồi thể lực tiêu hao quá lớn, Ngô Sở Úy căn bản không đủ sức khỏe để hoàn thành động tác yêu cầu kỹ thuật cao này, chỉ có thể lộ vẻ khó khăn như thế. (Mấy cái người đứng xem cứ như búp bê không bằng... )
Cầu xin xe cứu hộ đến nhanh nhanh một chút.
Một phút trôi qua, Ngô Sở Úy có phần không chịu nổi. Cánh tay cật lực nổi gân xanh, một tay vừa vặn nắm trên song sắt bị đập biến dạng lúc vừa rồi, thanh sắt cắt vào tay cậu một vết thương lớn. Vết thương càng ngày càng sâu máu chảy tốc độ càng lúc càng nhanh, đem cả mặt Ngô Sở Úy và vai đều nhuộm thành đỏ.
Tuy rằng trước cửa sổ cũng có người nỗ lực túm kéo Ngô Sở Úy, nhưng cũng chỉ có thể nâng lên một ít, chủ yếu vẫn dựa vào sức lực của Ngô Sở Úy. Một khi Ngô Sở Úy buông tay, khả năng lớn vô cùng là ngã xuống.
Máu trộn với mồ hôi, làm đường nhìn của Ngô Sở Úy trở nên mơ hồ.
Thấy không rõ người trước mắt là ai, liền liền dùng hết sức lực hướng anh ta nói,"Mật mã kho bạc của tôi là 842506, chỉ có thể nói cho Trì Sính.....một mình anh ấy." (Tiếc là chồng không nghe được.)
Anh trai kia túm Ngô Sở Úy xấu hổ mướt mồ hôi, giờ là thời nào rồi mà tiền còn gửi kho bạc hả?
Đơn vị Trì Sính Trì Sính cách nơi này không có xa lắm, nhưng kẹt xe vô cùng nghiêm trọng, xe cứu hộ thì đang ở bên phía trước chắn đường, Trì Sính trực tiếp chạy tới, đội cứu hộ đã nhanh đi xuống xe, mang phương tiện chạy đến nơi, thì Trì Sính so với bọn họ đến sớm hơn năm phút.
(Quá là cẩu huyết đi,.bọn công an, cứu hộ.. bla bla là bọn vô dụng nhất trong phim trong truyện..)
Từ tầng một, bước chân của Trì Sính căn bản không dừng lại, một mạch chạy lên tầng sáu.
Ngô Sở Úy lúc này đã ý thức không còn minh mẫn, đầu vang lên ong ong, hoàn toàn là dựa vào nghị lực phi thường mà chống đỡ.
Trì Sính trực tiếp chạy đến giữa nhà hàng xóm, từ trước cửa sổ nhảy ra, rất nhanh trèo lên vị trí Ngô Sở Úy.
"Bảo bối, kiên trì một lúc nữa." (Khóc cmn rồi.. một câu bảo bối của ba ba làm con khóc luôn..)
Ngô Sở Úy nhìn không thấy bất cứ cái gì, thế nhưng trong ánh mắt chợt hiện khuôn mặt kiên nghị trầm ổn của Trì Sính.
Môi run lên, l*иg ngực bộc phát ra sức mạnh điên cuồng, mạnh mẽ chống đỡ hai giây cuối cùng.
Trì Sính một tay ôm lấy cậu.
Không cần bất cứ dụng cụ cứu hộ nào, trực tiếp dùng đầu đập song sắt điên cuồng, sức bộc phát kinh người làm cho ông anh ở cửa sổ kia sợ hãi. Một cái khe hở lớn bỗng chốc xuất hiện ở trước mặt của anh, theo sau đó Ngô Sở Úy được đẩy lên.
Hai cái chân của Trì Sính còn chưa kịp đứng vững, liền ôm Ngô Sở Úy lao xuống tầng dưới.
Lúc này, ba nhân viên cứu hộ vừa mới chạy đến tầng ba, bởi vì chặn đường lao xuống của Trì Sính nên bị anh lập tức đánh bay, suýt chút nữa thì từ tầng ba lăn xuống tầng một.
Kỳ thực thân thể Ngô Sở Úy không chịu tổn thương nào nghiêm trọng, chỉ là vì tiêu hao thể lực và căng thẳng quá độ làm cho cậu tạm thời hôn mê.
Run run rất lâu mới cố sức nói một câu.
"Nhanh lên đến xe của tôi lấy thẻ ngân hàng ra đây, vừa rồi tôi đem mật mã nói cho người ta."
(Vừa khóc giờ thì cười 30 phút.)