Chương 248: Không cho khách vào nhà

Buổi tối, người chồng ở nước ngoài cùng Trì Giai Lệ nói chuyện điện thoại, chưa nói được mấy câu Trì Giai Lệ liền nóng nảy, tiếp theo chính là cố tình tìm lý do để trút giận. Chồng cô lẳng lặng nghe xong, hướng Trì Giai Lệ hỏi," Vì sao em mỗi lần về nước tính tình đều kém đến như vậy?"

Trì Giai Lệ nói, "Cho anh đối diện với các loại chuyện rối rắm này xem, anh trời sinh da đen cũng phải vội chuyển thành trắng."

Nói xong, đem điện thoại tắt, tức giận mà ném qua một bên.

Cố ngồi bình tĩnh một lúc, lại cầm lấy cái gương soi soi, cũng khó trách chồng cô phàn nàn, ngay cả bản thân mình còn có chút ghét bỏ mình. Nghĩ lại khi đó bao nhiêu xinh đẹp, bao nhiêu là học thức, bao nhiêu là khí chất! Dùng bao nhiêu lời ca ngợi cũng không gọi là phóng đại.

Bây giờ chỉ có thể dùng hai từ để nói lên tất cả----------------Mụ điên.

Đang rầu rĩ, Trì Viễn Đoan đẩy cửa bước vào.

"Cháu ngoại ta đã trở về rồi hả?"

Trì Giai Lệ tức giận nói, "Đã trở về rồi, theo chân bà ngoại nó đi chơi rồi."

Trì Viễn Đoan cũng không có hỏi tình huống tiến triển được như thế nào, cũng không có hỏi con gái vì sao sắc mặt lại không tốt, thậm chí ngay cả câu quan hệ tới cũng không có, liền chạy thẳng đến chỗ cháu ngoại.

Qua hơn ba giờ, mãi đến khi Trì Giai Lệ chuẩn bị nghỉ ngơi, Trì Viễn Đoan mới quay lại gõ cửa phòng.

"Con làm như thế nào mà đón bọn nó trở về? Hai người bọn họ để cho con đón hay sao? Hay là hai bé con không chịu nổi nữa."

"Tất cả đều không phải." Ánh mắt Trì Giai Lệ hờ hững chuyển sang Trì Viễn Đoan, yếu ớt nói, "Nếu con mà không đem hai đứa nó đón về, thì ba lại thêm hai đứa cháu ngoại Gay."

Sắc mặt của Trì Viễn Đoan thay đổi, "Là ý gì?"

Trì Giai Lệ dùng chăn che lại khuôn mặt, giọng nói phiền muộn, "Ba đi ra ngoài đi, con đang mệt, muốn nghỉ ngơi sớm một chút."

"Con phải nói rõ tình hình cho ba chứ! Con không nói rõ ràng, ba làm sao có thể ngủ được đây?" Trì Viễn Đoan lại đem cái chăn trên mặt kéo xuống.

Trì Giai Lệ tức giận đến đập giường, "Sao ba lại thấy buồn phiền hả?"

"Có phải thủ đoạn của con đều không hữu dụng? Hai người bọn họ đúng là đối nghịch với con hả?"

Trì Giai Lệ vận khí lấy lại hơi thở ổn định, làm cho tâm tình ôn hòa lại, mới đem ánh mắt kiên định nhìn về phía Trì Viễn Đoan.

"Ba, con khuyên ba hãy buông tha họ đi, hai người bọn họ quả thực trời sinh một đôi, không có ai vừa vặn thích hợp như hai đứa nó! Chỉ có 'tài năng cực phẩm' này của cậu ta mới trấn giữ được tên con trai biếи ŧɦái kia của ba thôi, đổi lại là ai đi nữa thì cũng không có đủ trình độ này đâu. Để cho cuộc sống công việc con trai ba ổn định, để cho trai đẹp gái xinh trong khắp thiên hạ này an toàn đi, ba vô tư vui vẻ một chút đi, hy sinh con trai của ba đi!" (Ai vớ phải ba ba Sính cũng khổ hết. . . ý là vậy. . )

Sắc mặt Trì Viễn Đoan âm u, hơn nửa ngày mới mở miệng.

"Nói cách khác con chịu bó tay hả?"

"Xin lỗi con gái bất tài."

"Con đã dựa theo hồ sơ cá nhân của ba đưa cho con vẽ ra phương án và kế hoạch cụ thể chưa?"

Nhắc tới 'Ngô Sở Úy toàn thư' của Trì Viễn Đoan, Trì Giai Lệ liền bực bội, từ trong ngăn kéo lấy ra cuốn tài liệu tức giận ấn lên tay của Trì Viễn Đoan, bực tức nói, "Ba mau cầm đi đi ! Xem kỹ từng câu!"

Trì Viễn Đoan trầm giọng nói, "Là do con không để ý đến ý nghĩa tinh túy trong đó."

"Con không lý giải được! Cám ơn ba!" Trì Giai Lệ đẩy tay của Trì Viễn Đoan, "Tốt nhất là ba cứ cầm cái này về đọc đi, nói không chừng ngày nào đó bỗng nhiên lại có linh cảm, viết ra một ngụ ý sâu sắc hơn, để cho con trai của ba đọc xong lập tức vỡ lẽ hiểu ra vấn đề mà cải tà quy chính đó."

"Không phải là.......Con gái, con hãy nghe ba nói..."

Trì Giai Lệ trực tiếp đem Trì Viễn Đoan đẩy ra ngoài cửa, "Con với ba không còn gì để nói."

"Hai điều trước quả thật có chút thiếu sót."

"Bây giờ nói với con cũng muộn rồi." Trì Giai Lệ đem Trì Viễn Đoan đẩy ra ngoài cửa.

"Điều thứ ba, con suy nghĩ thêm một chút điều thứ ba, nếu như lại không......."

Rầm một tiếng, Trì Giai Lệ đóng cửa lại.

..............

Đâu Đâu và Quyển Quyển mới vừa đi hai ngày, Ngô Sở Úy lại cảm thấy không quen. Trước đây không có hai đứa tiểu yêu thì không cảm thấy gì, bây giờ đến một chút quấy nhiễu cũng không có, âm thanh cãi nhau ầm ĩ cũng không, đồ đạc trong nhà lại ngay ngắn, Ngô Sở Úy lại cảm thấy lạnh lẽo buồn tẻ.

Trong điện thoại di động vẫn còn cài đặt phần mềm luyện tiếng Anh bình thường không có việc gì liền lấy ra luyện hai câu. Vừa mới có chút hiệu quả, có thể nói hai câu lưu loát, kết quả người đối thoại với cậu lại về.

Buổi chiều từ công trường trở về, Ngô Sở Úy đang trong phòng làm việc vô cùng buồn chán nghịch điện thoại, ngồi gẩy gẩy ảnh của Đâu Đâu và Quyển Quyển ngắm.

Khương Tiểu Soái sau lần kinh sợ đó, hôm nay cũng là lần đầu ra khỏi cửa, còn là Quách Thành Vũ đưa cậu ta đến công ty Ngô Sở Úy, cậu liều chết cũng không chịu lái xe. (Soái ơi em sợ thế hả?)

Mặc dù như vậy, Khương Tiểu Soái nghĩ đến 'Chuyện ma quái' ở đầu đường vẫn có chút sợ.

Ngô Sở Úy nghe được âm thanh mở cửa phòng làm việc, ngẩng đầu nhìn thấy Khương Tiểu Soái đi vào, lập tức đập bàn.

"Này, hôm đó cậu chạy đi đâu hả? Tôi chờ hai cậu mấy tiếng đồng hồ, gọi điện thoại cho cậu cũng không bắt máy. Cũng không nói với tôi một tiếng liền quay đầu rời đi, tôi còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì."

Khương Tiểu Soái nhớ tới đêm hôm đó mồ hôi lạnh liền bốc lên, nhưng cậu không nói ra, nói ra làm cho Ngô Sở Úy chê cười. Dù sao chuyện ma quái kiểu như thế này có nói với ai cũng không thèm tin.

"Ngày hôm đó tôi quả thật có chút việc gấp mà, không kịp đến nói với cậu một tiếng, lại phải nhanh chân chạy về."

Ngô Sở Úy hầm hừ tức giận,"Vậy tại sao sau đó cậu không gọi điện cho tôi hả!"

"Cậu không phải đang bận rộn hay sao? Tôi không dám quấy rầy cậu."

Khương Tiểu Soái cười hà hà, lấy điện thoại của Ngô Sở Úy cầm lên xem.

"Yô, nhóc con này là ai đây hả?" Chỉ vào Quyển Quyển hỏi.

Gương mặt anh tuấn của Ngô Sở Úy hiện lên vẻ tươi cười, "Đây chính là tôi nói cho cậu lần trước đó song sinh một đen một trắng, đây là em trai, tên là Quyển Quyển. Nó còn có người anh trai tên Đâu Đâu, cậu lật xuống hình sau xem, đó chính là nó."

Khương Tiểu Soái gẩy ngón tay một cái, liền lướt đến cái ảnh tối om, trên màn hình chỉ có hai hàm răng trắng bay lơ lửng trên không trung. (Đen đến mức đó hả?????)

"Ôi cha mẹ ơi!"

Khương Tiểu Soái thiếu chút nữa ném cái máy xuống đất.

Ngô Sở Úy cười đến nghiêng ngả, hơn nửa ngày mới dừng lại, nói," Đây là thằng cu da đen đó, buổi tối tôi chụp cho nó đó. Thế nào? Đủ đen chứ?."

Khương Tiểu Soái lau mồ hôi lạnh, gật đầu nói,"Đủ đen rồi."

Ngô Sở Úy lại mở mấy tấm ảnh cho Khương Tiểu Soái xem, lật tới bức chụp lúc ban ngày, ruốt cuộc cũng thấy rõ hình dáng Đâu Đâu, Khương Tiểu Soái ngay lập tức bất ngờ. Nhịn không được trợn tròn hai mắt lên, càng xem càng vui vẻ, đặc biệt tiếc nuối ngày hôm đó không gặp mặt Ngô Sở Úy, đem cục cưng này đón về nhà chơi hai ngày.

Lại đem ảnh chụp quay lại nhìn một lần, lật tới bức hai hàm răng bay lơ lửng, Khương Tiểu Soái đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nụ cười trên mặt dần dần cứng lại.

Ngô Sở Úy vẫn đắm chìm trong hoài niệm của bản thân, không để ý đến biểu tình biến hóa của Khương Tiểu Soái.

"Đại Úy." Khương Tiểu Soái yếu ớt gọi một tiếng.

Ngô Sở Úy phục hồi tinh thần lại, nhìn Khương Tiểu Soái hỏi,"Làm sao vậy?"

"Hôm đó cậu gọi tôi đến công ty tìm cậu, cậu đứng ở đâu chờ tôi?"

"Ngay đầu đường phía đông công ty chúng tôi đó!" Ngô Sở Úy vỗ đùi,"Tôi còn ôm thằng nhóc đuổi theo cậu một đoạn rất xa mà! Hóa ra cậu không nhìn thấy tôi hả?"

Khương Tiểu Soái dò hỏi,"Cậu ôm đứa bé nào?"

"Đâu Đâu đó, không phải tôi đã nói với cậu rồi hay sao!"

Khương Tiểu Soái."......"

Ngô Sở Úy nhìn nét mặt của Khương Tiểu Soái có chút không bình thường, nhịn không được hỏi," Làm sao vậy?"

Khương Tiểu Soái lấy tay vỗ vỗ lên mặt vài cái, vẫn cứ kiên trì nói một câu không có việc gì.

Kỳ thực là chuyện lớn, cậu ta vì trận hoảng sợ này mà phải truyền một bình nước.

Hai người trầm mặc nửa ngày, Ngô Sở Úy đột nhiên thở dài.

"Mấy ngày hôm trước ở nhà tôi, hai đứa nhóc mỗi ngày đều ồn ào đòi ăn ăn ăn, tôi lại hung ác không mua cho chúng nó. Bây giờ hối hận muốn chết, nếu như vẫn còn ở đây, mỗi ngày tôi đều chiêu đãi đồ ăn ngon!"

Khương Tiểu Soái hỏi,"Hai đứa nó trở về nước rồi hả?"

"Không, mẹ nó đón về nhà ông bà ngoại."

"Cậu trực tiếp mua đồ rồi cầm qua đi, dù sao cũng không xa xôi gì."

Ngô Sở Úy mặt lộ vẻ buồn rầu,"Làm gì có mặt mũi mà đến!"

"Mới cùng Trì Giai Lệ ăn cơm còn giả bộ kiên cường mạnh mẽ, giờ lại không dám gặp mặt hay sao?"

"Không phải tôi không mặt mũi gặp Trì Giai Lệ, là tôi không mặt mũi nhìn hai đứa nhóc."

Khương Tiểu Soái giễu cợt cười một tiếng, "Cậu keo kiệt cũng không phải ngày một ngày hai, tôi nói không khéo chúng quen với cái kiểu bủn xỉn của cậu rồi. Cậu liền thoải mái tặng quà, nói không chừng còn có thể lấy lại một chút hình tượng."

"Căn bản thì không phải chuyện keo kiệt."

Ngô Sở Úy sốt ruột liền đem chuyện quay GV thất thố nói cho Khương Tiểu Soái biết.

Khương Tiểu Soái mới vừa còn nhàn hạ ngồi rung đùi ngay lập tức ánh mắt xuất hiện hai tia sáng, khuôn mặt rất nhanh chạm vào chóp mũi Ngô Sở Úy, rất sợ nghe không rõ câu trả lời của Ngô Sở Úy sau đó.

"Thật sự quay hả?"

Ngô Sở Úy lui về phía sau ba bước,"Cậu muốn làm gì?"

Khương Tiểu Soái không nói gì, chỉ là một mạch cười đến rung bàn rung ghế, cười đến toàn thân Ngô Sở Úy đều nổi da gà.

.............

Khương Tiểu Soái vừa đi, Ngô Sở Úy rầu rĩ một trận, vẫn là không ngăn được nhớ nhung dày vò. Mang theo hai túi lớn đồ ăn vặt, lái xe đến nhà Trì Viễn Đoan.

Cảnh vệ ở cửa nhìn Ngô Sở Úy xác định một hồi, ba chân bốn cẳng chạy vào biệt thự.

Kết quả, hai đứa bé không lộ diện, Trì Giai Lệ lại lật đật đi ra.

"Tới làm gì?"

Ngô Sở Úy nói,"Nhìn Đâu Đâu và Quyển Quyển một chút."

Trì Giai Lệ hừ một tiếng cười,"Lại tự mình tới đính thân 'Lên lớp'?"

Mặt của Ngô Sở Úy ngượng đến đỏ bừng.

Trì Giai Lệ thu hồi nụ cười trên mặt, trực tiếp biểu lộ rõ ràng thái độ.

"Đừng chờ tôi mời, nhanh nhẹn mà cút khỏi tầm mắt của tôi!"

Vừa dứt lời, Đâu Đâu và Quyển Quyển chẳng biết từ đâu xuất hiện, vượt qua cổng kêu to.

Ngô Sở Úy giơ giơ hai túi trong tay hướng bọn trẻ, gọi,"Chú mang đồ ăn ngon đến cho các cháu."

Đâu Đâu và Quyển Quyển vừa muốn xông đến, đã bị Trì Giai Lệ và bảo mẫu ngăn cản lại. Sau đó ở trên người hai người bọn họ mà liều mạng giãy giụa, khóc rống muốn tìm 'Mợ'.

Ngô Sở Úy sống mũi cay cay, lớn tiếng,"Đừng khóc, đồ ăn đều dành cho các cháu."

Lời còn chưa nói hết, Đâu Đâu và Quyển Quyển đã bị ôm đi vào, Trì Giai Lệ cũng đi theo vào ngay phía sau.

Ngô Sở Úy nói với cảnh vệ," Làm phiền anh lát nữa đem hai túi đồ ăn này đưa vào bên trong hộ tôi."

Cảnh vệ nhìn lướt qua túi đồ ăn, quay sang người công nhân sửa chữa đứng đó không xa,"Lát nữa anh xem hai túi đồ ăn vặt này, túi nào nặng hơn mua giúp một túi đi."

Nói xong, tiếp tục ngẩng đầu ưỡn ngực mà đứng thẳng, giống như không nhìn thấy Ngô Sở Úy vậy.

Ngô Sở Úy ngơ ngác đứng lặng một lúc lâu, cuối cùng lê đôi chân nặng nề cứng ngắc rời đi.