Ngô Sở Úy một mình lái xe ở trên đường, sấm chớp đùng đùng. Mặc dù đèn đường đều được bật lên, ánh sáng từ những ngôi nhà xung quang cũng chiếu sáng không gian đêm tối, các tòa nhà lớn lại thắp đèn vô cùng sáng, sáng đến chói mắt, nhưng đều bị sương mù nặng nề che khuất, ngoài cửa xe tất cả đều trở nên mờ ảo mông lung u ám. (Search: Bắc Kinh thành phố sương mù mà xem nhé. . Quả là sợ. . )
Trong xe đài FM phát bản tin thời tiết ban đêm, tối hôm nay có mưa.
Hỏng rồi, quần áo vẫn ở ngoài ban công chưa thu vào.
Ngô Sở Úy tăng tốc chạy xe một quãng đường dài mới chợt ý thức được, cậu đã không còn ở ngôi nhà cũ nữa. Bây giờ trong nhà có máy giặt hong khô luôn quần áo, có sân thượng rộng rãi sáng sủa, mỗi lần nghe thấy tiếng mưa lộp bộp không phải toán loạn chạy đi thu quần áo nữa.
Con đường này cậu đã thân thuộc rất nhiều, ngoại trừ đèn xanh đèn đỏ, thì không có vật gì cản trở được Ngô Sở Úy nữa.
Mí mắt của cậu nhấc lên, đèn xanh biến thành đền đỏ, thận trọng dừng lại.
Cậu bây giờ không cần nhìn người ta đi lại như thế nào để phân biệt đèn tín hiệu xanh đỏ nữa, mặc dù đối với màu hồng và màu lục cũng không phân biệt được rõ ràng, nhưng đã có thể phân biệt được màu sắc cơ bản khác nhau như thế nào.
Thế giới của cậu đang từ hỗn độn dần dần cũng sáng hơn, từ chỉ nhìn thấy xám xám, giờ đã sinh động hơn rất nhiều.
Toàn bộ con đường, chỉ có một mình Ngô Sở Úy đang đợi đèn đỏ.
Lái qua con đường này, rẽ qua một khúc cua, là thẳng đến nhà cha mẹ.
.......
Đêm hôm khuya khoắt, còn có một người không ngủ, đó chính là Trì Viễn Đoan.
Ông ngồi bên cạnh tủ đầu giường ngắm cái bình cổ cẩn thận từng li từng tí nâng nó lên, cầm trên tay ngắm qua ngắm lại, xem xét rất kỹ. Lớp men sứ của bình cổ tinh tế nhẵn nhụi hiện ra, nền xanh biếc nổi lên bông mẫu đơn kỹ thuật vẽ rất tinh xảo, đúng là một cổ vật vô cùng quý giá.
Đây là Trì Sính thừa dịp Trì Viễn Đoan chơi đùa với hai thằng cháu trai, len lén đặt ở đầu giường của ông, coi như là đền bù cho cái bình thời Thanh mà Ngô Sở Úy trở mình làm vỡ của ông.
Trì Viễn Đoan không hề biết, không nghĩ tới Trì Sính lại bồi thường đồ cho ông, càng không có nghĩ tới anh ở lại nhà qua đêm.
Nhưng Trì Viễn Đoan tâm tình không chút mảy may thoải mái, ngược lại cho rằng Trì Sính càng khác thường lại càng thêm lo lắng.
Thời gian dài như vậy quan sát, bất kể là Trì Sính và ông trực tiếp bùng nổ xung đột hay gì đi nữa thì cũng chưa từng thấy anh ta tự đến cửa mà lấy lòng, cũng cho ông một câu trả lời vô cùng rõ ràng: Ngô Sở Úy đối với Trì Sính thật sự có sức ảnh hưởng, so với Uông Thạc trước đây thì cao hơn rất nhiều. Đoạn tình cảm ngoan cố này đã khiến người khác líu lưỡi không nói được gì, không phải cứ khuyên nhủ hay cưỡng chế tách ra đều có thể nghe theo, dường như vô cùng bền vững chắc chắn, sâu đậm.
Trì Viễn Đoan thở một cái thật dài.
Quay đầu nhìn về phía Chung Văn Ngọc, bà ấy ngồi một ngày máy bay, lại bận rộn cả một buổi chiều, hiện tại đã ngủ say từ lâu rồi.
Không đành lòng đánh thức bà ấy, Trì Viễn Đoan rón rén xuống giường, chậm rãi thong thả bước xuống phòng khách dưới tầng.
Trì Sính vẫn đang ngồi ở đó, hai cánh tay vững vàng vị trên thành của cái ghế, trong miệng ngậm một điếu thuốc. Ánh mắt trầm ổn lại chuyên chú nhìn chằm chằm Trì Viễn Đoan từ trên tầng trên đi xuống, không một chút chấn động nào.
Trì Viễn Đoan ngồi vào ghế đối diện anh.
Trì Sính đứng dậy vào trong rót nước cho Trì Viễn Đoan, kết quả bị Trì Viễn Đoan gọi lại.
"Không cần, tôi không uống."
Trì Sính lại ngồi trở về.
Hai cha con nói chuyện thẳng thắn không chút vòng vo, trực tiếp vào vấn đề, Trì Viễn Đoan hỏi, "Anh đã từng nghĩ tương lai hai anh sẽ ra sao chưa? Lúc còn trẻ làm xằng làm bậy thì gọi là phong lưu, cả đời chăm chú như vậy thì gọi là ngu ngốc. Anh bây giờ không đi theo con đường người thường đi, đến khi anh bốn năm mươi tuổi không có một đứa con, anh xem anh còn lấy cái gì ra mà khoe khoang, để mở mày mở mặt." (Con cũng nghĩ thế, giá mà Úy Úy có thể đẻ được nhỉ. . . . )
Trì Sính thản nhiên trả lời," Nếu như cả đời đều có thể 'thao', tôi muốn thì 'thao', dù có ngu ngốc tôi cũng nhận." (Đầu toàn t*ng trùng mà. )
Trì Viễn Đoan mắt lộ ra vẻ buồn bực, nhưng để tiếp tục nói chuyện, ông vẫn đè lại tức giận trong lòng.
"Anh cho là tình cảm của anh có thể duy trì với cậu ta trong bao nhiêu năm? Đợi đến khi cậu ta trung niên, da dẻ nhão ra, vóc người biến dạng, xem anh còn có thể nói ra những lời nói này hay sao!"
"Nếu như tôi có thể luyện bản thân mình thành 'lão pháo vương', tôi liền có khả năng đem cậu ta bồi dưỡng thành 'lão yêu tinh '. " ( Cười không ngậm được miệng, hóa ra 'đệ nhất pháo thành phố là tu luyện được. . . . Sau này phải bắt người yêu luyện pháo mới được. . )
Trì Viễn Đoan tức giận đến khuôn mặt đều tái xanh, "Anh cho rằng tôi nói chuyện với anh để luyện mồm mép để đùa giỡn hay sao?"
"Ba đang nghĩ con đang đùa giỡn." (Tự nhiên ba con làm thấy hoảng. )
"Anh có cái gì để cho tôi tin tưởng anh những lời này đều có thể thực hiện?"
Trì Sính hỏi ngược lại, "Ba dám để cho con chứng mình hay sao?"
Trì Viễn Đoan tức giận trợn mắt nhìn Trì Sính rất lâu, Trì Sính một mực im lặng không nói gì mà rút ra một điếu thuốc châm hút, bầu không khí căng thẳng đến cực điểm. Trì Viễn Đoan nếu như hất bàn rời đi, hai cha con coi như là từ mặt, và nếu để Chung Văn Ngọc chuyện này, trong nhà sẽ có một khoảng thời gian buồn bã, tinh thần sa sút.
Cuối cùng, Trì Viễn Đoan vẫn phải chịu đựng. (Cũng khổ bác Trì.. thực ra ba mẹ nào muốn con mình tuyệt tử tuyệt tôn cơ chứ.. Nhưng biết làm sao giờ yêu rồi thì còn làm gì khác được đây.. )
"Tôi nghĩ rằng một người cha có thể làm được như tôi đã là quá tốt rồi, tôi tôn trọng tình cảm của anh, nhưng nhất quyết tôi không chấp nhận. Bây giờ tôi chỉ hỏi anh một câu, anh có thể chia tay với cậu ta hay không? Chỉ cần anh nói có, tôi lập tức cho anh đủ thời gian giải quyết vấn đề này. Một tháng, nửa năm, thậm chí năm đều có thể, trong khoảng thời gian này tôi tuyệt đối không nhúng tay vào chuyện của hai người."
Trì Sính im lặng không nói gì.
"Rốt cuộc có khả năng này hay không?" Trì Viễn Đoan lần thứ hai ép hỏi.
Trì Sính dập tàn thuốc, nặng nề nhìn về phía Trì Viễn Đoan.
"Trừ khi ba mẹ cậu ấy sống lại."
Nói xong lời này, Trì Sính cầm lấy áo khoác trên ghế, khoác lên vai xoay người rời đi.
Trì Viễn Đoan nhìn chằm chằm vào thân hình Trì Sính biến mất ở cửa.
.........
Ngô Sở Úy ngậm điếu thuốc đứng ở giữa cửa, nhìn xa xăm vào cây hạnh ở trong vườn nhà.
Hương trái hạnh sắp chín tỏa ra thơm mát, cây hạnh nặng trĩu quả, gió thổi qua xì xào. Ngô Sở Úy nhớ tới lúc nhỏ, cậu cưỡi trên cổ ông Ngô hái hạnh, hái được trái nào ngon ngon liền len lén nhét vào túi áo, hái được trái nào không ngon liền nhét vào miệng ông Ngô.
Chuyện dường như mới xảy ra ngày hôm qua, chỉ chớp mắt đã hơn hai mươi năm rồi.
Cho tới bây giờ, Ngô Sở Úy vẫn nghĩ bà Ngô còn sống, vẫn còn hái những quả hạnh ngon nhất len lén giữ lại cho Trì Sính. Còn những quả hạnh bé hơi dập thì lại để lại cho mình ăn.
Ngực liền căng lên đau nhức.
Ngô Sở Úy đi vào phòng ngủ cũ, bởi vì rất lâu rồi không có người ở, nơi này điện nước đều không dùng được. Ngay cả đèn cũng không có, Ngô Sở Úy cũng nhanh nhẹn leo lên giường, tìm đúng vị trí mình hay nằm. ( Thương con tiện nhân ghê.)
"Lò sởi đặt gần đầu giường rất ấm áp, để cho thằng út ngủ ở chỗ này, bất cứ ai cũng không được cướp chỗ của nó."
Đầu giường gần lò sưởi vẫn như trước đặt một chồng chăn ngay ngắn, đắp đã hơn mười năm, chỉ cần giặt mạnh tay là có thể hỏng. Ngô Sở Úy ôm lên, trùm lên cổ, vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng mặt trời năm xưa xuyên qua nhà rọi lên mặt, ấm áp hạnh phúc.
Ngô Sở Úy thật muốn nằm ở đó ngủ một giấc đến sáng, nhưng cậu lại sợ sáng sớm tỉnh lại sẽ thấy cảm giác trống rỗng, không còn ai bên cạnh.
Bây giờ trong nhà, còn có Tiểu Dấm Chua, có Đại Dấm Chua. Dù cho chúng nó bò lặng yên không tiếng động, Ngô Sở Úy vẫn có thể cảm giác được có một sinh mệnh nhỏ bé làm bạn.
(Lâu rồi không được khóc khi dịch truyện.. )
Ngô Sở Úy lái xe trở về nhà.
Mở một ngọn đèn tường, nằm ở trên giường, cố định nhìn chằm chằm chính mình trong gương. Giờ phút này cậu cực độ sợ hãi và đau khổ, trong lòng cậu khắc sâu từng chữ, tự cảnh báo với bản thân mình, tuyệt đối không thể đánh mất Trì Sính. ( Mẹ Uông Thạc mà về thì còn mệt.)
Ngay lúc Ngô Sở Úy gần như sắp phát điên, cửa đột nhiên vang lên âm thanh mở ra. (Nhớ cự long phát điên thì có. )
Thân hình chói chang của Trì Sính chiếu vào tầm mắt.
Ngô Sở Úy mạnh mẽ đè nén ý chí không khỏi sụp đổ ngay lúc này, vô cùng mạnh mẽ.
Trì Sính không trực tiếp đi tới, mà dựa nghiêng ở khung cửa, ánh mắt thâm trầm cùng Ngô Sở Úy từ xa nhìn nhau, giọng nói đùa cợt hỏi,"Gan hơi nhỏ?"
Ngô Sở Úy dùng mọi sức lực có được mà tỏ ra mạnh mẽ, biểu tình bình tĩnh, không cho phép mình bay qua ôm lấy anh, giọng lãnh đạm thản nhiên nói,"Ai gan nhỏ hả.?"
Trì Sính đi nhanh tới, cởi giày lên giường, hai cánh tay giữ hai bên đầu Ngô Sở Úy, ánh mắt nồng nhiệt mà chăm chú từ trên cao lướt xuống gương mặt của Ngô Sở Úy.
Gương mặt góc cạnh đàn ông hài hòa đẹp đến mê hồn, cơ thể cường tráng rắn chắc, lông mày sắc bén không làm mất vẻ ôn nhu. Người nào bị một 'nam thần' nhìn chằm chằm yêu thương như vậy, tim cũng ngay lập tức chảy thành nước. Hơn nữa Ngô Sở Úy trái tim đang một trận chấn động suýt nữa sụp đổ, thế nhưng cậu thì lại khác, điểm này đã sớm để cho chó ăn rồi.
Chân của Ngô Sở Úy hung hăng đạp cho Trì Sính một cái, để cho trọng lượng toàn bộ cơ thể cậu đều đặt trên người anh.
"Tôi rất sợ anh đi chuyến này không trở về nữa." Ngô Sở Úy cuối cùng cũng ném ra một câu thật lòng.
Làm cho lục phủ ngũ tạng của Trì Sính một trận đau đớn, anh túm tóc Ngô Sở Úy kéo đầu cậu xuống, gặm cắn xung quanh môi mỏng của cậu, giống như muốn đem cậu 'ăn tươi nuốt sống' . Mang theo thống khổ lại vô cùng kí©h thí©ɧ kɧoáı ©ảʍ lỗ chân lông toàn thân Trì Sính đều mở rộng ra, anh lún sâu vào sự lệ thuộc của Ngô Sở Úy đối với anh, đem toàn bộ sinh mệnh giao phó cho mình cảm giác nắm giữ một sinh mệnh của một người đàn ông mà anh yêu thương trân trọng chính là một loại hạnh phúc mà hiếm có ai có thể cảm nhận được. Hạnh phúc, hạnh phúc, cuối cùng vẫn là hạnh phúc.
Rõ ràng trong lòng đều tan thành nước, lại làm bộ không có ưu sầu gì nhìn Ngô Sở Úy.
"Mệt nhọc như vậy có thể làm sao bây giờ hả?"
Ngô Sở Úy nhìn quanh người anh lẳиɠ ɭơ phóng đãng, phun ra một câu.
"Chỉ cần nhìn anh."
Trì Sính giống như lang sói hổ báo trên người đè lên người Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy bị 'thao' đến mức kêu gào tha mạng, hai thân thể trần trụi ở trên giường lặn lộn mây mưa một trận, kí©ɧ ŧìиɧ điên cuồng, kɧoáı ©ảʍ như ngọn núi lửa không thể dập tắt, ga giường bị mồ hôi thấm đến độ có thể vắt ra cả nước. Ân ái triền miên như muốn làm cho chiếc giường gãy sập luôn, sau một thời gian không biết trời đất là gì thì cả hai đều đạt cao trào lần thứ N.
Sau đó, Ngô Sở Úy nắm chặt cự long của Trì Sính, trong lòng bỗng chốc thoải mái.
(Tôi bảo cậu nhớ cự long ba ba mà lại.)
Tinh thần cũng đã không còn căng thẳng sợ hãi nữa, kêu gào muốn ăn hạt dưa.
Trì Sính trầm mặt nói,"Giờ này rồi còn ăn hạt dưa gì? Mai rồi ăn!"
"Mai là chuyện của ngày mai, còn lâu mới đến ngày mai!"
Ngô Sở Úy có một tật xấu là, đồ ăn vặt muốn ăn có chết cũng nhất định phải ăn cho bằng được, còn về vấn đề làm sao mà có thói xấu như thế này, vậy thì phải hỏi Trì Sính.
"Ăn hạt dưa cũng không thể nằm trên giường mà ăn chứ? Khiến cho khắp nơi đều vương vãi!" Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy ánh mắt lười biếng nhìn về phía Trì Sính,"Anh ngồi bóc vỏ, tôi nằm ăn."
(Chỉ muốn đổi ngôi ANH-EM cho nó ngọt thôi.... vì Úy Úy cũng ít tuổi hơn ba ba mà.. nhưng đã để tôi anh rồi thì cứ cố đến phiên ngoại đi..)
"Coi trời bằng vung?" Trì Sính cần hạt dưa chọc chọc hung hăng hai cái vào 'trứng thịt lớn' của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy vội vàng cần chăn che.
Trì Sính xé túi hạt dưa, dổ một ít lên mặt tủ đầu giường, tức giận trợn mắt liếc Ngô Sở Úy, rồi cầm một hạt dưa lên tách vỏ ra, nhét vào trong miệng Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy rất thích đích thân Trì Sính đưa hạt dưa đến bên mép, Trì Sính lại vô cùng thích Ngô Sở Úy ngậm mυ"ŧ ngón tay của mình.
Dần dần, hạt dưa trên tủ đầu giường càng ngày càng ít.
Ngô Sở Úy mơ mơ màng màng, tốc độ nhai nuốt càng ngày càng chậm.
Trì Sính liền dùng miệng hôn xuống thúc giục cậu nhai, thúc giục xong liền trực tiếp dùng đầu lưỡi cuốn vào trong miệng Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy lúc thì nhai lúc thì ngừng, rốt cuộc, hai quai hàm cũng không chuyển động nữa.
Cứ như vậy miệng ngậm một hạt dưa mà say ngủ.