Chương 230: Thích bị ông xã 'thao' không?

Thật ra, Ngô Sở Úy vừa đi ra ngoài không lâu, Trì Sính đã giải ra câu trả lời chính xác.

Có đôi khi con người thường hay như vậy, càng sốt ruột càng dễ tự bó hẹp suy nghĩ của mình, thường sự tình rất đơn giản, nhưng vì vô cùng cẩn thận mà bị tự nghĩ đến thứ vô cùng phức tạp. Đến khi thả lỏng tâm tình, mới phát hiện đáp án thật ra lại đơn giản như vậy. (Gớm ba ơi là ba, t*ng trùng nó nấp não rồi thì còn nghĩ được cái gì nữa..)

Nhưng cũng bởi vì suy nghĩ sai lầm như vậy, nội tâm Trì Sính bị dày vò vô cùng.

Ngoại trừ không giải chính xác ám hiệu, việc khiến Trì Sính buồn phiền chính là anh không đoán được Ngô Sở Úy ở nhà cha mẹ, kết quả để cậu chịu uất ức nhiều ngày như vậy. Mà đối với Trì Viễn Đoan, Trì Sính tuy có hiểu lầm, tay chân của ông dù sao cũng đánh Ngô Sở Úy, Trì Sính cũng không thấy quá xấu hổ.

Cửa phòng mở ra, Ngô Sở Úy đã trở về.

Từ khi bước vào cửa cũng không thèm liếc Trì Sính một cái, trực tiếp nằm lên giường, xoay lưng về phía Trì Sính, sau gáy lộ ra khí lạnh nhè nhẹ.

Trì Sính bất đắc dĩ cười cười, từ phía sau vươn tay quấn lấy cánh tay Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy cũng không thèm đáp lại, cả người cứng ngắc, miệng mím chặt bộ dạng bướng bỉnh.

Trì Sính không tìm bất kỳ lý do gì, trực tiếp thừa nhận sai lầm.

"Là đầu óc tôi không tốt."

Ngô Sở Úy giọng hậm hực trả lời, "Đầu óc anh đoán ám hiệu không tốt, thì có thể cho tôi và cha anh làm ra hành động như vậy sao? Tôi đê tiện như vậy à? Mới ở cùng bốn ngày đã đứng núi này trông núi nọ?"

"Tôi không có nghĩ cậu sẽ có ý gì với ông ta, tôi là sợ ông ta làm gì với cậu, cậu mới dùng phương thức này ám hiệu cho tôi." (Ngụy biện, chuẩn bị chịu phạt đi ba ba .. con không thương ba ba nữa đâu..)

Ngô Sở Úy không cam lòng, "Ba anh cũng lớn tuổi vậy rồi, ông ấy có thể làm gì tôi chứ? Hơn nữa, ba anh cũng không thích đàn ông, ông ấy làm sao có thể có ý gì với tôi hả? "

Trì Sính dừng một chút, nói: "Tôi thích cậu, cho nên tôi nghĩ tất cả mọi người cũng sẽ thích cậu."

Vẻ mặt Ngô Sở Úy ngẩn ra, nhưng rất nhanh lại xịu mặt xuống.

Trì Sính lại nói, "Ông ta kêu cậu và ông ngủ trên một giường cậu liền đồng ý? Cậu sao không biết nghi ngờ sao? Tật xấu lúc ngủ của cậu nhiều như vậy, lỡ như trong lúc ngủ say làm gì đó, không phải để ông ta hưởng lợi sao?"

"Còn nữa, qυầи ɭóŧ, thứ đồ mặc sát người này cũng quăng bừa trên giường sao? Tôi nói cậu biết bao nhiêu lần? Mấy thứ này trừ tôi không được để người ngoài thấy!"

Ngô Sở Úy nghe Trì Sính nói không những không hối lỗi, còn trách cứ mình, lòng càng uất ức.

"Anh cho là ba anh cam tâm tình nguyện ngủ chung một chỗ với tôi à? Ông ấy chỉ là vì giám sát tôi thôi! Anh đến cả quần áσ ɭóŧ và đồ dùng hàng ngày của tôi đều muốn quản, anh sao không tự quản mình đi? Lúc anh cùng Quách Thành Vũ quay tay, có nghĩ tới cảm giác của tôi không? "

Quả nhiên, là tên Khương Tiểu Soái nhiều chuyện, hớt rồi.

Trì Sính giải thích, "Tôi cũng là bởi vì quá nhớ cậu, mới khống chế không được tự 'quay tay'. Không phải là vì có Quách Tử bên cạnh tôi mới muốn làm vậy, chỉ là đúng lúc tôi làm vậy anh ta trùng hợp ngồi cạnh tôi thôi."

Ngô Sở Úy ngôn từ sắc bén phản bác một câu, "Anh không cần tìm lý do cho sự phóng túng của mình!"

Thật ra, lúc Ngô Sở Úy mắng ra câu này, cậu cũng có chút lo lắng không thôi. Bởi vì cùng tối hôm đó, cậu cũng phạm phải việc như vậy, hơn nữa vừa hay để người ngoài nhìn thấy.

Trì Sính im lặng hồi lâu không nói gì.

Ngô Sở Úy lầm rầm trong bụng, không phải bị tôi chọc giận rồi chứ? Hừ... Chọc cũng đáng! Ai bảo anh ta không tự kiềm chế, còn muốn quản tôi! Anh nếu dám trở mặt với tôi, tôi liền chia tay với anh, xem ai sợ ai!

Quả nhiên, thực tế chứng minh, người quản tiền thì luôn có tiếng nói cứng hơn.

Trì Sính trước đây dám nói dám làm, luôn có nguyên tắc của mình, ai cũng không thể thay đổi được. Lần đầu trong đời, vì đam mê của bản thân mà nhượng bộ.

"Sau này tôi yêu cầu cậu cái gì thì bản thân tôi cũng sẽ làm được như vậy, như thế được chưa?"

Ngô Sở Úy bật người nghĩ đến một điểm, "Nghĩa là nếu anh muốn đè tôi, anh cũng sẽ để tôi đè lại anh hả? Sau này việc ai ở trên, hai ta thay nhau làm?"

"Không được." Trì Sính trả lời rất rõ ràng.

Ngô Sở Úy lúc này mặt đen, "Nếu như vậy, còn nói gì là công bằng? "

Nói xong dùng cùi chỏ thúc vào ngực Trì Sính, muốn đẩy anh ra, lại càng bị Trì Sính ôm chặc hơn.

"Úy úy!"

Trì Sính thấp giọng kêu.

Ngô Sở Úy hoàn toàn không để ý Trì Sính dụ dỗ, vẫn liều mạng giãy dụa. Như con trâu con quật cường, bất kể ra sao cũng phải bắt anh làm theo ý kia.

"Úy úy!"

Một tiếng rống lớn, ánh mắt như dao găm vào mặt Ngô Sở Úy, mười phần uy hϊếp.

Ngô Sở Úy không nhúc nhích, cũng không nhìn Trì Sính.

Hai tay Trì Sính hung hăng siết chặt gò má Ngô Sở Úy, con ngươi thâm trầm lẳng lặng nhìn cậu chăm chú.

"Nếu cậu muốn biến tôi thành một người hoàn toàn nghe theo ý cậu, thuận theo ý cậu, thỏa mãn cậu vô điều kiện, vậy cậu cần gì phải ở cùng với tôi? Trực tiếp đổi lại không phải càng nhẹ việc sao? Tôi chính là người như vậy, trong cuộc sống muốn tôi nhân nhượng sao cũng được. Nhưng đã lên giường, tôi phải đè cậu, phải đâm cậu, phải dạy dỗ cậu đến nơi đến chốn." (Cái gì thế...ra đây mà hϊếp con luôn này... con cho ba ba dày vò luôn..)

Con mẹ nó --! Ngô Sở Úy tức giận đến ngực muốn nổ tung, đây là lý lẽ gì chứ? Còn ở đó ăn nói hùng hồn!

"Cái này không phải vấn đề có công bằng hay không, mà chính là nhu cầu sinh lý của tôi, cũng như người thuận tay trái thì không thể dùng tay phải, người chân ngắn thì không đi được đường dài. Thằng nhỏ của tôi là để đâm người khác mà lớn lên, tôi không thể để ai đâm mình! Cậu đã ở cùng với tôi, cũng nên bao dung nhu cầu này của tôi, yêu lấy nhu cầu này của tôi. "

Chưa từng thấy người không biết xấu hổ như vậy! Ngô Sở Úy tức đến mức xù đầu, cuối cùng dứt khoát kéo chăn trùm lên đầu không lên tiếng.

Trì Sính kéo chăn trên đầu Ngô Sở Úy xuống, tay nhéo lên mặt Ngô Sở Úy một cái. Nhìn thấy ánh mắt hung hăng của Ngô Sở Úy, cười đến muống rớt cả hàm.

"Không được giận tôi, tôi đặc biệt không thích thấy cậu tức giận, cười lên dễ thương hơn."

Mặt Ngô Sở Úy càng u ám.

Trì Sính lấy điện thoại qua, chụp lại khoảnh khắc này của Ngô Sở Úy, sau đó giơ lên trước mặt cậu.

"Cậu tự nhìn đi, rất khó coi. "

Lúc Ngô Sở Úy nhìn lướt qua, đột nhiên đập giường đứng dậy. Đè Trì Sính xuống, quay về phía cặp mông đầy đặn của anh mà đánh, điên cuồng đánh đập. Phát tiết xong, như mất hết sức nằm úp sấp bên trên.

Ôi cái mông đáng thương của tôi! Sao cậu nỡ hành hạ như vậy?

Trì Sính đưa tay ra sau, xoa xoa tóc Ngô Sở Úy.

Thấy cậu không chống lại, liền xoay người ngồi dậy, ôm Ngô Sở Úy vào trong lòng. Cúi đầu nhìn xuống, trong mắt tràn đầy yêu thương.

Ngô Sở Úy vẫn nín thinh.

Trì Sính nhẹ vỗ về vết máu bầm xung quang lông mày Ngô Sở Úy, dịu dàng hỏi: "Hôm đó bị cướp giữa đường, hai tên kia đánh cậu có đau không? "

Ngô Sở Úy nghiêm mặt nói: "Không đau bằng anh đánh."

Nụ cười của Trì Sính tắt ngúm, "Tôi cái đó gọi là đánh sao? Tôi cái đó gọi là yêu cậu, thích cậu mới làm như vậy."

"Nhảm nhí! " Ngô Sở Úy cả giận nói, "Là vì anh nghĩ tôi với ba anh có gì đó, mới phát hỏa với tôi!"

Trì Sính làm ra vẻ oan uổng, "Tôi nếu thật nghĩ như vậy, cậu bây giờ đã sớm nằm ở bệnh viện rồi. Nếu cậu không muốn tôi tìm lý do, thì là vì cậu dám đi nhìn mông của người đàn ông cởi truồng."

Giữa chân mày Ngô Sở Úy nhíu thành hình chữ thập.

Trì Sính cắn lên trán cậu một cái, giả bộ giận hỏi, "Là ai ở bắn trong phòng tắm?"

Ngô Sở Úy cắn chặc răng không lên tiếng.

"Cậu thật sự không thích?" Trì Sính ép hỏi.

Ngô Sở Úy kiên trì nói, "Không thích?"

"Thật sự không thích?" Trì Sính vỗ lên mông Ngô Sở Úy một cái.

Ngô Sở Úy bị đau, xấu hổ và giận dữ nói, "Không thích, một chút cũng không thích."

Kết quả, bị Trì Sính ôm vào trong lòng, tay ở phía sau nhắm mông mà đánh, dùng mười phần sức. Tiết tấu rất rõ ràng. Ngô Sở Úy tức giận mắng, thở mạnh, phản kháng, giãy dụa, rêи ɾỉ... Cuối cùng vẫn không kềm chế được cứng lên.

Trì Sính kéo quần cậu xuống, cái mông đỏ ửng, hiện lên vẻ trơn láng mê người. Trì Sính co gối lại, trực tiếp áp miệng xuống, hung hăng cắn một cái.

Tay Ngô Sở Úy nắm chặt ra giường, cái eo chịu kí©h thí©ɧ không kìm chế được liền run rẩy, vẻ mặt đỏ bừng xấu hổ.

Trì Sính lật người cậu lại, vẫn ôm chặt ngồi ở trên đùi, cúi đầu hôi đôi môi mỏng của Ngô Sở Úy. Đầu lưỡi thần tốc tiến vào, bá đạo càn quét khoang miệng Ngô Sở Úy. Ngô Sở Úy cũng không chịu thua thiệt, mạnh mẽ mυ"ŧ lấy đầu lưỡi Trì Sính không tha. Hai luồng hơi thở giống đực quấn lấy nhau cùng một chỗ, tạo ra yêu thương nồng đậm, từng sợi nhẹ nhàng rót vào xương tủy.

Giữ tư thế như vậy, Trì Sính phập một cái đâm thẳng vào tiểu cúc Ngô Sở Úy, để cậu ngồi trên đùi mình vặn eo ngoáy mông, tư thế này thâm nhập rất sâu áp lực lên vách ruột và cự long vô cùng lớn, tạo kɧoáı ©ảʍ ngây ngất.

Ngô Sở Úy đổ mồ hôi hột, khuôn mặt động tình tuấn tú mê người.

Trì Sính để người cậu ngã ra sau, nhưng vẫn chưa đẩy nằm ra giường, mà hợp với giường một góc bốn mươi năm độ, như vậy có thể thấy rõ vị trí giao hợp.

"Không được nhúc nhích." Trì Sính nói, "Dùng chỗ đó hút vào. "

Mặt Ngô Sở Úy lộ vẻ khó chịu, nhưng dưới khıêυ khí©h của Trì Sính trêu chọc vẫn nôn nóng khó nhịn co rút tiểu cúc. Hiện rõ dưới tầm mắt hai người, có một thứ kí©h thí©ɧ khác lạ.

Trì Sính hít mạnh một hơi, "Chặt quá, hút tiếp."

Ngô Sở Úy lại một lần nữa co rút nhanh tiểu cúc, bản thân cũng kích động đến phát ra tiếng rên khan.

Trì Sính chưa từng cảm nhận được sự dồn ép ấm áp chặt chẽ như vậy, cái mông có lực như vậy, mỗi lần đều làm cho anh du͙© vọиɠ cực khoái.

Ngô Sở Úy vội vã thúc giục, "Trì Sính, tôi muốn anh cử động."

Trì Sính ôm Ngô Sở Úy lại, dùng miệng gặm gặm cổ cậu hỏi, "Cậu gọi tôi là gì? "

Ngô Sở Úy thở hổn hển nói: "Trì Sính!"

Trì Sính mạnh mẽ thúc lên trên một cái, vừa vặn chạm vào nơi mẫn cảm của Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy giọng nức nở dâʍ ɭσạи kêu một tiếng, kɧoáı ©ảʍ lại từ từ biến mất, Trì Sính không tiếp tục cử động.

"Không đúng à, muốn nữa à."

Ngô Sở Úy hô lên Trì Trì, Sính Sính, Đại Trì, Sính Ca đều không có tác dụng, bị ép kêu một tiếng cha nuôi.

Hông Trì Sính khẽ động, hung hăng chọc vào tiểu cúc Ngô Sở Úy ba cái, lại ngừng.

"Muốn nữa."

Ngô Sở Úy không chịu nổi, tự cử động, lại bị Trì Sính mạnh mẽ giữ lại.

"Đừng đùa giỡn với tôi nữa." Ngô Sở Úy vội vàng xấu hổ cắn tai Trì Sính. (Ngu thì ngu vừa thôi chứ.. gọi CHỒNG kiểu gì chả cho ăn no 'cự long' phải tay ông ông đã được no nê rồi....)

Trì Sính vẫn cứng rắn nhịn không làm, còn dùng đầu lưỡi trêu đùa đầu v* nhạy cảm của Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy như vỡ òa ở bên tai Trì Sính gọi một tiếng ông xã. (Con ngu cuối cùng cũng gọi chồng.. hình như nó cố tình để được thúc mấy cái kia đấy. Cũng không ngu lắm.)

Trì Sính như uống phải thuốc mê hồn, trong lòng cuồn cuộn sóng lớn, cuộn trào mãnh liệt. Đây không phải lần đầu anh nghe người khác gọi ông xã, nhưng là lần duy nhất xuyên vào tận tim anh. Khuôn mặt vì kích động mà có chút vặn vẹo, cự vật dưới hạ thân ứ máu bành trướng, cứng như sắt.

Ngô Sở Úy tựa hồ như bị Trì Sính ném ra giường, ngực dán lên ngực, mười ngón tay quấn lấy nhau, khe hẹp tiếp nhận một lần lại một lần thô bạo thẳng tiến vào thúc mạnh.

"A a... Cứng quá... Rất là na na a... tốt... "

Vẻ mặt bị du͙© vọиɠ tập kích của Trì Sính có chút dữ tợn! Anh kích động cắn lên mặt, lên cổ Ngô Sở Úy, khuấy động bên trong Ngô Sở Úy đến long trời lở đất, nhẹ nhàng vui vẻ nhễ nhại.

"Thích bị ông xã đâm không? "

Ngô Sở Úy mang theo tiếng rêи ɾỉ kêu thích.

"Ông xã tìm vài người cùng thay phiên phục vụ cậu thì sao?"

Thần trí Ngô Sở Úy mê đắm lắc đầu.

"Không cần... Chỉ để anh đâm... "

Nghe vậy, trong lòng Trì Sính kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn phi nhanh, như hóa điên rít gào trên người Ngô Sở Úy.

"Cậu có biết ông xã rất thích cậu? Rất thích đâm cậu không? "

"Úy úy, cậu chính là mạng sống của tôi. "