Ngô Sở Úy đang ở trong phòng đi đi lại lại, đột nhiên, cửa có tiếng truyền đến mấy tiếng cạch cạch.
Ngô Sở Úy đã ở đây bốn ngày, bình thường ban ngày Trì Viễn Đoan rất ít khi đến đây, thỉnh thoảng ông cũng về ngủ, nhưng chưa bao giờ về vào lúc này.
Chẳng lẽ. . . . Trì Sính tới?
Ngô Sở Úy hưng phấn vui vẻ vọt đến bên cửa, bên kia Trì Viễn Đoan vừa mới nắm vào tay vặn cửa, còn chưa kịp đẩy ra.
Ngô Sở Úy bên trong liền mở tung ra.
May là Trì Viễn Đoan trọng tâm vững vàng ổn định, phản ứng kịp thời rụt tay lại, nếu không khảng định đã ngã về phía trước, số may mắn thì ngã vào Ngô Sở Úy, xấu số thì đã nằm dài trên đất rồi.
Ngô Sở Úy sững sờ kinh hãi khi nhìn thấy 'Trì Sính già' hơn hai mươi tuổi, tâm trạng trong nháy mắt rơi xuống đáy vực.
Chú à, không có việc gì sao lại trở về nhà giờ này chứ? Nhìn thấy chú không phải là làm con giật mình hay sao?
Trì Viễn Đoan so với Ngô Sở Úy còn kinh ngạc hơn, nhưng ông che giấu tâm tình rất tốt.
"Đứng đây làm gì?"
Ngô Sở Úy lập tức toát ra một nụ cười sáng lạn.
"Chào mừng chú về nhà ạ!" (Mẹ! như vợ chồng ý.. )
Nói xong hai tay hướng vào trong phòng, làm ra tư thế hoan nghênh giả tạo.
Trì Viễn Đoan không lộ ra chút vui mừng, trái lại trầm mặt nhắc nhở, "Đừng giở trò với tôi."
Ngô Sở Úy bĩu môi, đi theo sau Trì Viễn Đoan nói: "Con có giở trò gì đâu, con cả ngày một mình ở nhà, rất là buồn chán. Vừa hay chú lại về, con có thể không vui sao?"
"Biết chán thì nhớ cho kỹ, sau này tránh xa Trì Sính ra."
Ngô Sở Úy càng nghe càng cảm thấy mình mới là con của Trì Viễn Đoan.
Theo Trì Viễn Đoan đi tới cửa phòng, đôi mắt gian xảo nhìn vào trong.
"Chú à, chú tính chừng nào thả con ra?"
Một lúc lâu, Trì Viễn Đoan mới lạnh lùng mở miệng.
"Chờ chừng nào cậu nghĩ thông suốt rồi, quyết định chia tay với Trì Sính, tôi sẽ thả cậu ra."
Ngô Sở Úy vẻ mặt không chút thay đổi, "Chẳng lẽ chú muốn ở cùng con đến hết đời?"
Trì Viễn Đoan nghe thấy giọng điệu cố chấp này của Ngô Sở Úy, thở không ra hơi.
"Cậu, nếu dám làm như vậy, tôi cũng không ngại dây dưa với cậu, dây dưa tới khi tôi chết mới thôi."
Ngô Sở Úy nuốt nước bọt, "Lỡ cô biết sẽ không hay đâu."
Ánh mắt dữ tợn của Trì Viễn Đoan trong tích tắc chiếu lên mặt Ngô Sở Úy.
"Mẹ của Trì Sính có hồ đồ, cũng không thể cho rằng tôi thích một thằng nhóc không biết xấu hổ như cậu! Cậu nói xem một thằng nhóc mặt mày sáng láng như cậu, sao trong đầu lại có suy nghĩ biếи ŧɦái này? ! "
Ngô Sở Úy bày ra dáng vẻ uất ức rất lúng túng nói, "Chú à, con không có ý đó, con là nói nếu cô biết chuyện giữa con và Trì Sính thì không tốt lắm, người làm mẹ đều không phải rất yếu đuối hay sao?" (Trì lão gia mới biếи ŧɦái ha ha.. )
Sắc mặt Trì Viễn Đoan thay đổi mấy lần, cuối cùng không nói gì, mặt lạnh đi vào nhà vệ sinh.
Ngô Sở Úy hầm hừ, còn nói trong đầu con suy nghĩ biếи ŧɦái, đầu óc người không phải cũng suy nghĩ vậy sao?
Trì Viễn Đoan từ phòng vệ sinh đi ra, cũng không thèm liếc mắt nhìn Ngô Sở Úy, mạnh mẽ đi vào thư phòng, đứng trước kệ sách tìm kiếm.
Ngô Sở Úy lại đuổi theo, giọng tán gẫu hỏi, "Hôm nay sao chú về sớm vậy?"
"Về thu dọn, chuẩn bị khảo sát ngoại tỉnh ba ngày."
Ngô Sở Úy vừa nghe nói Trì Viễn Đoan phải rời khỏi, còn nghĩ là có hi vọng. Ba ngày đó! Trì Sính dù có chậm chạp thế nào đi nữa, ba ngày cũng đủ để anh ta giải ra rồi nhỉ?
Không ngờ Trì Viễn Đoan ngay sau đó nói, "Cậu cũng thu dọn đi, buổi chiều đi theo tôi."
Mặt Ngô Sở Úy trong nháy mắt từ hớn hở trở lên u ám.
"Cái gì? Con cũng phải đi với chú?"
"Cậu không phải nói ở nhà một mình buồn chán sao? Vừa hay tôi đem cậu đi ra ngoài hóng gió, cậu cũng nhân dịp này tham quan các công ty tiên tiến của tỉnh khác, học hỏi kinh nghiệm phát triển của người ta."
Ngô Sở Úy giọng nói có chút khổ sở "Ý tốt của chú con xin nhận, nhưng con thật không muốn cùng chú chạy ngược chạy xuôi. Nói thật với chú hàng ngày chú thấy con vui vẻ, nhưng thật ra tâm trạng con không tốt. Con nghĩ nhân dịp chú ra ngoài thì mình ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, đợi chú về con sẽ ra mở cửa cho chú."
Trì Viễn Đoan mặt không đổi sắc,"Tôi cũng nói thật với cậu mà, cho nên tôi đưa cậu ra ngoài! Cũng bởi vì để một mình cậu ở đây thấy không yên tâm. Cậu cũng coi như theo tôi tán gẫu nói chuyện, nhanh lên thu dọn đồ đạc đi." (Đẳng cấp bố chồng...)
Ngô Sở Úy thấy việc này không còn một tý nào để mà thương lượng thêm, không thể làm gì khác hơn nữa, sịu mặt hỏi,"Khi nào thì đi ạ?"
"Khoảng mười hai giờ."
Ngô Sở Úy nhìn xuống đồng hồ, đã hơn mười một giờ rồi. Ôi trời ơi! Thời gian không còn nhiều, cũng chỉ còn tầm bốn mươi phút nữa thôi.
Trì Sính có thể giải mật mã trong thời gian ngắn như vậy hay sao?
Ngộ nhỡ, chờ mình đi anh ấy mới hiểu ra, có mang theo người xông đến, thì cũng không phải tự mình chui đầu vào lưới hay sao? Nếu để cho Trì Viễn Đoan biết, trong cơn tức giận có thể đem mình giam xa 9 tỉnh liền, có lẽ mục đích lần này ra ngoài chính là muốn đem mình đi giam giữ đến nơi 'quỷ không biết thần không hay'?
Trong đầu Ngô Sở Úy hiện lên viễn cảnh vô cùng thê thảm.
Đang nghĩ ngợi, Trì Viễn Đoan mở miệng lần nữa.
"Sao còn không nhanh đi thu dọn?"
Ngô Sở Úy không lưu loát nói,"Không... vội ...mà? Không phải còn gần một tiếng hay sao ạ?"
"Cậu không định ăn cơm?" Trì Viễn Đoan ánh mắt nghiêm nghị,"Chúng ta đi lúc mười một giờ ba mươi, đi sớm còn ăn cơm, cơm nước xong xuôi thì cũng mười hai giờ là vừa."
Lại sớm nửa tiếng, Ngô Sở Úy bấm ngón tay tính toán, vậy không còn nổi đến mười phút hay sao?
Nghĩ vậy, Ngô Sở Úy cấp tốc chạy vào phòng ngủ, cấp tốc phát ám hiệu cho Trì Sính.
Bên này Trì Sính đang tranh luận tới, tranh luận lui, anh một mực chắc chắn Khương Tiểu Soái giải mã sai. Bản thân Khương Tiểu Soái cũng hiểu được rằng có chỗ không đúng, nhưng vì mặt mũi, vẫn cứ kiên trì bảo vệ bản thân mình giải đúng rồi.
Đúng lúc này, đồng hồ của Trì Sính lại rung một cái.
Khương Tiểu Soái vội vàng nhìn xuống.
"Một giờ năm phút."
Ngô Sở Úy dừng lại một chút, để bên kia có thời gian ghi lại mật mã. Vừa mới định vặn mật mã thứ hai, cửa không chút động tĩnh đột nhiên mở, thân hình cao lớn của Trì Viễn Đoan lắc lư đi vào.
Ngô Sở Úy sợ đến kinh hồn bạt vía, hai tay vội vàng rũ xuống.
Kết quả, Trì Viễn Đoan chỉ là từ trong ngăn kéo lấy ra hai bộ quần áo liền đi ra ngoài.
Ngô Sở Úy thở ra ra một cái, tim đập chân run.
Sau đó lại tiếp tục nâng tay lên, di chuyển thời gian. Bởi vì tinh thần vẫn còn trong trạng thái khẩn trương, kim đồng hồ trong tay xoay xoay, cuối cùng lại dừng ở một giờ năm phút.
Chết tiệt! Mình hình như vừa chỉnh thời gian này rồi..!
Vốn Ngô Sở Úy muốn nhắn hai chữ: K (快 - kuài= nhanh) 0 (点 - dian=lên) (nhanh lên). Nhưng hiện giờ lại dư một chữ K, bản thân ngẫm lại, KKD (nhanh nhanh lên) cũng không tồi, càng biểu hiện tâm lý vô cùng lo lắng của bản thân.
( Số 11= Kim giờ chỉ một kim phút chỉ một vậy là số 11, mà vị trí chữ K trong bảng chữ cái là vị trí thứ 11)
Vì vậy, lại chỉnh kim đồng hồ về bốn giờ.
(4 giờ ý chỉ số 4= chữ D)
Khương Tiểu Soái đem ba chữ lớn vừa rồi viết ra giấy, nhìn chữ vừa viết, cuối cùng đập bàn một cái phán như thánh.
"Anh còn nói tôi giải không đúng, căn bản thì không sai! Anh tự mình nhìn đi, cậu ấy vừa phát tín hiệu gì?"
Ánh mắt Trì Sính âm u nhìn tờ giấy.
Trên giấy chỉ có ba chữ lớn-----------K,K,D.
Khương Tiểu Soái lớn tiếng giải thích rõ ràng, "Thấy rồi chứ? Cậu ấy nhắn với anh. 'Đã hiểu chưa'?."
[Note: (看开点 - kànkaidian)- Ở" tôi yêu ba anh, đã hiểu chưa?.".]
Lúc này, sắc mặt của Trì Sính thật sự thay đổi.
Tạm thời thì bất kể những lời này là đùa giỡn hay là thật, chỉ nhìn một cách đơn thuần hai câu này thôi cũng có đáp án, cũng đủ để cho Trì Sính nghiến răng nghiến lợi.
Ngô Sở Úy bên này vô cùng lo lắng chờ đợi, liên tiếp nhìn đồng hồ, mười phút,... năm phút, bốn phút... ba phút........ hai phút qua.......Trong đầu dự tính đã đến giờ, Ngô Sở Úy không cam lòng, vừa mất mấy phút quý giá.
Từng phút từng phút trôi qua càng khó khăn, tiết kiệm phút nào hay phút đấy, hai phút, hay ba phút đều phải siêu cấp tiết kiệm.
Cuối cùng, thật sự không thể để cho Trì Sính thư thả giải mã được, Ngô Sở Úy không thể làm gì khác hơn là tiếp tục phát cho Trì Sính một ám hiệu. B (Không cần) L (đến) L(đây)."
Khương Tiểu Soái nhìn, lãnh đạm nói cho Trì Sính nghe.
"Cậu ấy nói, 'không cần nói gì'." (Soái Soái đúng là ĐỈNH mà..)
[Note: 不聊了 - Bù liáo le ( cả 'Không cần đến đây' và 'không cần nói gì' đều là B,L,L)]
Mặt của Trì Sính triệt để đen đi, nghiêm lại quyết định đi nhanh ra cửa, thẳng tiến đến nhà họ Trì.
Thầy trò chính là thầy trò, độ ăn ý rất 'lệch pha', râu ông nọ cắm cằm bà kia một hồi giải đáp qua lại, nhưng cuối cùng thì cũng đạt được mục đích giống nhau.
Ngô Sở Úy bên này đã dọn dẹp đi dọn dẹp lại. Hết bỏ ra rồi lại cho vào, lặp đi lặp lại kéo dài thời gian. Đến không còn bất cứ cái gì nữa để thu dọn mới thôi.
Trì Viễn Đoan hỏi,"Dọn xong chưa?"
Ngô Sở Úy gật đầu.
"Thì đi thôi." Trì Viễn Đoan cầm lấy túi.
Ngô Sở Úy đột nhiên biến sắc, hơi lộ ra vẻ lúng túng nói,"Con đi vệ sinh, bụng có chút khó chịu. Năm phút thôi, chú chờ con một chút."
Trì Viễn Đoan đoán giờ cậu ta có dở trò gì thì cũng không còn chiêu gì mà dở ra nữa, liền gật đầu tùy ý cậu đi.
Ngô Sở Úy quả thực một chút cũng không nghĩ ra được, phía bên ngoài cửa sổ trước sau đều có người canh gác, có chạy ra ngoài được thì cũng sẽ bị người ta tóm vào. Cậu chỉ là cố gắng dây dưa một hồi, chậm được bao nhiêu thì chậm, hoãn được bao nhiêu thì hoãn, cố gắng xoa dịu bản thân một chút đỡ lo lắng.
Một phút đồng hồ sau, Trì Sính đã đến.
Anh khẩn cấp bao nhiêu thì so với Ngô Sở Úy lại thư thả bấy nhiêu, chạy xe như điên, gió xung quanh rít ầm ầm, anh đến nhanh hơn mười phút.
Biệt thự nhà họ Trì, trước kia chỉ có cảnh vệ, kết quả hiện tại bốn phía đều có người canh gác. Trì Sính vừa nhìn thấy 'thế trận' này, liền biết bên trong có giam người.
Trong lòng hung hăng ứ nghẹn, bùng lên một ngọn lửa.
Sau khi xuống xe, không trực tiếp vào cửa, mà vọt đến chỗ tối. Nhắm ngay vào một tên cảnh vệ đang ngủ gật, 'phịch' một cái đánh vào gáy tên cảnh vệ.
Cách anh không xa có một tên cảnh vệ nhìn thấy Trì Sính, không khỏi sửng sốt. Kết quả chính là vừa kịp định thần, còi báo động trên cổ áo liền bị Trì Sính một quyền đánh nát, không thể kêu thêm cứu viện.
Sau đó, cổ bị siết gắt gao, con ngươi gần như lồi ra ngoài, cổ nổi gân xanh, mặt tụ máu đỏ, rồi bất tỉnh nhân sự.
Hai người cảnh vệ này từ đầu đến cuối chưa kịp hành động gì đã bị Trì Sính kéo đến một nơi 'mát mẻ nghỉ ngơi'.