Trì Viễn Đoan rửa mặt xong đi vào phòng, phát hiện trên khuôn mặt anh tuấn của Ngô Sở Úy hiện vẻ tươi cười không thể che giấu.
"Có gì vui vậy?"
Ngô Sở Úy vội dấu cổ tay vào trong chăn, ngoan ngoan ngoãn ngoãn nằm xuống, nói với Trì Viễn Đoan: "Có vui gì đâu ạ."
Trì Viễn Đoan sinh nghi, vững vàng đi tới trước mặt Ngô Sở Úy, xốc chăn của cậu lên, không phát hiện vật gì khả nghi. Lại sờ soạng toàn thân cậu một lần, vẫn không tìm thấy bất cứ công cụ truyền tin gì.
Chỉ có một cái đồng hồ đeo tay nhìn rất khả nghi, vì vậy nắm cổ tay Ngô Sở Úy giơ lên.
Ngô Sở Úy giả bộ ra vẻ ngượng ngùng chống cự Trì Viễn Đoan.
"Đừng mò bậy."
Nói xong còn như người vừa bị xàm xở, dùng chăn che đầu lại.
Gương mặt già nua của Trì Viễn Đoan trong nháy mắt liền tái đi, ý nghĩ nghi ngờ với cái đồng hồ đeo tay trong đầu cấp tốc bị loại bỏ, chỉ còn lại Ngô Sở Úy với bộ dáng xấu hổ và giận dữ sau khi bị người xàm xở. (Bó tay, con dâu bố chồng, hint ngập mặt. )
Đến khi đèn trong phòng tắt đi, Ngô Sở Úy mới vươn đầu ra thở nhẹ một hơi.
Nhớ lại lúc nãy dùng con số đưa tình với Trì Sính, trong lòng ngứa ngáy, như có sâu bò bên trong. Nhưng cậu bây giờ là đang ở trên giường Trì Viễn Đoan, hơn nữa còn là thân phận "phạm nhân" bị trói tới chỗ này, cậu nào dám làm chuyện đó? !
Vì vậy chỉ có thể dùng đồng hồ đeo tay để trút du͙© vọиɠ.
Trì Sính bên này ngồi ở đầu giường hút thuốc, thương lượng với Quách Thành Vũ làm sao tìm ra Ngô Sở Úy.
Kết quả đồng hồ đeo tay lại rung lên.
Trì Sính cúi đầu nhìn lại, đồng hồ đeo tay hiện lên sáu giờ.
Không hiểu ý của Ngô Sở Úy.
Trong chốc lát, kim đồng hồ lại chuyển sang chín giờ.
Tiếp theo, đồng hồ đeo tay bắt đầu "69, 69, 69..." chuyển đổi nhiều lần.
Trì Sính nhìn hiểu.
Cảnh giới dâʍ đãиɠ cao nhất chính là một cái đồng hồ đeo tay cũng có thể làm cho bạn cứng lên.
Từ lúc Ngô Sở Úy mất tích tới giờ, mỗi tối chính là việc khó khăn nhất của Trì Sính, hôm nay bởi vì có Quách Thành Vũ trò chuyện đứng đắn với anh, mới tạm thời đè nén được lửa dục xuống. Không ngờ Ngô Sở Úy với một cái đồng hồ đeo tay cũng có thể châm ngòi thổi gió, tâm tư Trì Sính lập tức chuyển hướng.(t*ng trùng chuẩn bị cắn chết ba ba. )
Hỏi Quách Thành Vũ, "Hôm nay cậu đi theo tôi, Khương Tiểu Soái không giận à?"
Quách Thành Vũ nói: "Không có, là cậu ta kêu tôi đi theo cậu, cậu ta đối tôi rất có lòng tin, ở ngoài một đêm thật không đến nỗi."
Trì Sính nghiến nghiến răng, ánh mắt nóng rực nhìn Quách Thành Vũ.
"Hai người mỗi tối đều làm?"
Quách Thành Vũ nhếch mép cười, "Trừ phi có việc ngoài ý muốn."
"Cậu nói việc ngoài ý muốn là?"
Quách Thành Vũ vỗ vỗ đũng quần, "Ví như thằng nhỏ của tôi bị cắt đứt."
"Con mẹ nó!"
Hai người cùng phát ra tiếng cười mạnh mẽ của đàn ông.
Quách Thành Vũ lấy một bình rượu dê từ trên giá xuống, nghiêng về một bên nói với Trì Sính: "Một người bạn nước ngoài cho, tôi uống thử thấy vị cũng không tệ, cậu uống một chung nhé, vừa hay giải sầu luôn."
Trì Sính nói: "Uống một mình không vui, cậu cũng uống đi."
Vì vậy Quách Thành Vũ cũng rót một chung, hô một tiếng, hai người chạm chung.
Trì Sính càng uống ngực càng khô nóng, bàn tay to nắm lấy phía sau cổ Quách Thành Vũ, giễu giễu nói, "Hai người các ngươi mỗi ngày đều làm như vậy, Khương Tiểu Soái chịu được sao?"
Quách Thành Vũ liếʍ môi, cười gian tà.
"Tôi cũng đâu muốn mệt mỏi như vậy, nhưng cậu ta cứ quấn lấy tôi đòi hỏi, vừa lên giường là 'Ông xã làm em đi', 'Ông xã thật là nhớ thằng nhỏ của anh' các loại. Ai dô, tôi cũng không có ý mặc kệ." ( Chém vừa thôi bố ơi...)
Trì Sính nghe xong cười không ngừng, "Da^ʍ vậy à?"
"Ừ, vô địch tiểu dâʍ đãиɠ."
Trì Sính dùng lực bàn tay, một tay xoay mặt Quách Thành Vũ tới trước mặt, miệng đầy mùi rượu phả tới.
"Những lời này từ miệng cậu nói ra cũng rất kí©h thí©ɧ."
"Lời gì vậy?" Quách Thành Vũ hỏi.
Trì Sính giọng đùa cợt nói: "Là câu kia 'Ông xã làm em đi', 'Ông xã thật là nhớ thằng nhỏ của anh."(cái gì thế, đánh nhau bay giờ)
"Biến mẹ cậu đi!"
Quách Thành Vũ cười mắng, một quyền đánh vào mặt Trì Sính.
Trì Sính còn nói, "Đem Khương Tiểu Soái nhà cậu cho tôi mượn dùng hai ba ngày, nhu cầu cậu ta như vậy, hai người cùng thỏa mãn cậu ta không phải rất tốt sao?"
"Cám ơn 'ông nội' nhé!" Quách Thành Vũ vỗ vỗ đũng quần, "Cái này của tôi dư xài."
Trì Sính chỉ cười không nói, lại rót một chung rượu.
Vô cùng vô cùng nhớ Đại Bảo, như là có hai con mèo động dục đang dùng móng cào tim của anh, không chỉ ngứa, còn có đau, đau tận xương tủy.
Đặc biệt muốn ôm cậu vào lòng, liếʍ mυ"ŧ chỗ cậu bị thương, yêu thương cậu đến không thở được, quấn quýt cậu rồi đem cậu khảm vào xương cốt.
Đúng lúc này, đồng hồ đeo tay lại rung lên.
Bốn giờ bốn mươi phút ba mươi giây.
Tư thế chèn vào hai chân mở rộng.
Ngọn lửa trong lòng Trì Sính bừng lên, trong quần cứng đến phát đau. Chỗ nhô lên đã không thể dùng gò núi để hình dung, phải dùng ngọn núi lớn, ngọn núi cao vυ"t trong mây.
Trì Sính nuốt xuống ngụm rượu cuối cùng, kéo khóa quần xuống, thả thằng nhỏ đang bị nhốt ra.
Sau đó, như chỗ không người quay tay.
Quách Thành Vũ nghe tiếng động lạ, liếc sang bên cạnh một cái, trong nháy mắt hít một hơi khí lạnh.
"Đại ca cậu bớt phóng túng một chút được không?"
Trì Sính nhắm mắt, hầu kết khêu gợi chuyển động theo tiếng thở dốc ư ư, mạch máu trên cổ nổi ngang dọc, như là chịu thống khổ cực lớn.( Ba ba Sính thi thoảng làm con ức chế lắm. Phóng túng thì cũng phải chờ không có người, trước mặt ông Quách còn làm thế. Nói chung là con rất ghét cái kiểu như thế này... )
"Tôi vô cùng sợ cậu ta ở chỗ ba tôi chịu uất ức." Trì Sính nói.
Trì Sính rất ít dùng từ "sợ" này, huống hồ là "vô cùng sợ", đủ thấy đáy lòng anh lo lắng bao nhiêu.
Nghe nói vậy, Quách Thành Vũ cũng không tránh Trì Sính, trực tiếp an ủi, "Cậu yên tâm đi, thằng nhóc đó rất thông minh, cậu ta chính là ăn không hết."
Trì Sính thở hổn hển hai cái, tiếp tục hung hãn phát tiết.
"Nói thì nói vậy, ai có thể bảo đảm chứ? Lỡ như ba tôi tổn thương cậu ta hai câu? Cậu đừng thấy cậu ta tùy tiện, thật ra cậu ta vô cùng bướng bỉnh, không thể nói không thể chửi, có chuyện gì đều để trong lòng."
Quách Thành Vũ rất muốn nói, thật ra đó là vì muốn cậu nuông chiều, cậu ta ở trước mặt bọn tôi không có như vậy, bọn tôi mặc sức đánh chửi cậu ta cũng vui vẻ. Đương nhiên, lời này Quách Thành Vũ không dám nói, anh sợ nói xong Trì Sính chợt nghe thấy bốn chữ "mặc sức đánh chửi".
Trì Sính uống nhiều rồi, lời vừa nói đều là xuất phát từ nội tâm, bình thường cũng không nói ra. Anh là một thằng đàn ông, để anh thừa nhận cưng chiều ai đó, yêu thương ai đó sẽ khiến anh xấu hổ.
Thật ra ở sâu trong nội tâm anh, Ngô Sở Úy chính là một khối đậu hũ. Người khác có nói cậu ta là tảng đá, cậu ta ở trong lòng Trì Sính cũng vĩnh viễn là đậu hũ.
Về điểm này, Quách Thành Vũ vô cùng hiểu anh.
Hiểu thì hiểu, nhưng mà tự sướиɠ trước mặt tôi như vậy là sao?
Trước còn nói chuyện với tôi mấy chuyện "nhạy cảm" về Khương Tiểu Soái, còn kêu tôi uống rượu chung, cậu không phải là có ý đấu súng chứ?
Trì Sính đã sớm nhìn ra suy nghĩ của Quách Thành Vũ, trực tiếp kéo quần của anh ta xuống.
"Đến đây đi! Lằng nhằng cái gì?"
Hai người đàn ông trong phòng diễn một hồi long tranh hổ đấu, khí tức giống đực mãnh liệt phá tung nóc nhà.
Thật ra, Khương Tiểu Soái không yên tâm Quách Thành Vũ chút nào.
Cậu kêu Quách Thành Vũ đến chỗ Trì Sính, ba phần là thật tình, bảy phần là khách sáo. Không ngờ Quách Thành Vũ lại bắt lấy ba phần kia, không chút do dự đồng ý, còn hôn lên mặt Khương Tiểu Soái một cái, khen cậu hiểu chuyện.
Vì vậy, Khương Tiểu Soái không thể nói gì nữa, nói ra lại có vẻ như cậu quá không rộng lượng.
Thật ra cậu chính là không rộng lượng.
Trong lòng cậu ai cũng không đề phòng, chỉ đề phòng Trì Sính.
Cũng không phải nghi ngờ cảm tình của Trì Sính đối với Ngô Sở Úy, cũng không phải nghi ngờ nhân phẩm anh ta. Nguyên nhân chủ yếu là cậu so đo, thật ra là vì ý nghĩ gian tà trong lòng cậu cảm thấy Trì Sính và Quách Thành Vũ rất xứng.
Vì vậy cậu mới nửa đêm không ngủ được, đi kiểm tra.
Trước khi tới còn tìm một cái lý do, thật ra cũng không thể tính là lý do, là Khương Tiểu Soái đột nhiên có linh cảm như vậy. Cậu cũng nhớ đến đồng hồ của Ngô Sở Úy, nhưng cậu không nghĩ tới việc dùng nó ve vãn, mà là nghĩ đến dùng nó truyền ám hiệu.
Mang theo suy nghĩ này, Khương Tiểu Soái quang minh chính đại đi tới cửa phòng Quách Thành Vũ.
Nhẹ nhàng gõ cửa một cái, không ai trả lời.
Dùng sức đập cửa một cái, kết quả cửa chỉ khép hờ, lần này trực tiếp đẩy cửa vào.
Trì Sính và Quách Thành Vũ vừa xong việc, quần còn chưa kịp mặc, Trì Sính đang đưa khăn giấy cho Quách Thành Vũ.
Mặt Khương Tiểu Soái liền đen lại.
Mặt Quách Thành Vũ cũng theo đó tái đi, vội vã đuổi theo, chạy ra hành lang giữ Khương Tiểu Soái lại.
"Soái Soái, để tôi giải thích, việc này..."
Khương Tiểu Soái không nói mấy câu máu chó như "Tôi không muốn nghe anh giải thích", trực tiếp hét một câu.
"Anh nói đi! Tôi đứng đây nghe anh nói!"
Quách Thành Vũ ngược lại lại nói không ra lời, việc này nói sao để thuyết phục người khác đây!
"Là như vầy, tâm tình Trì Sính vừa rồi rất không tốt, bọn tôi đều uống một chút rượu, sau đó... Không phải, cậu biết đâu đó, Trì Sính cái gì đều không kiêng cử, nói mấy chuyện ấy ấy với tôi, còn cỡi quần châm ngòi thổi gió, tôi đây nhất thời kích động... Không phải, nói vậy cũng không đúng, sao càng nói càng loạn như thế này?"
"Anh không cần nói." Khương Tiểu Soái một quyền đấm vào mặt Quách Thành Vũ, "Coi như tôi nhìn lầm anh!" (Ta yêu Soái Soái, phải thế nó mới không dám làm bậy...Ức chế )
Nói xong xoay người muốn chạy.
Quách Thành Vũ một tay bắt lấy, ôm thật chặc không cho đi, vừa hôn vừa gào.
Khương Tiểu Soái trực tiếp ném ra một câu.
"Anh nói với Trì Sính, tôi biết cách tìm ra Đại Úy, anh nói anh ta tự hối đi!"
Nói xong, một chưởng đẩy Quách Thành Vũ ra, quay đầu khí phách rời đi.
Quách Thành Vũ về đến phòng lúc, hối hận đá vào tường.
"Cậu nói hai ta lâu hơn người khác để làm chi? Nếu ra sớm như người khác thì tốt biết bao? ! !"
"..."
Ngô Sở Úy bên kia "nhiệt khí" cũng rất lớn, nhưng có cha chồng nằm đó, cậu nào dám làm việc khác người như vậy?
Cố nén một hồi, thật sự không nhịn nổi, bèn len lén đưa tay vào trong quần.
Có tật giật mình liếc nhìn Trì Viễn Đoan, thấy ông hô hấp đều đặn, liền chậm rãi cử động ngón tay.
Lúc đầu còn cố nén không phát ra âm thanh, nhưng theo nhiệm vụ thuận lợi tiến triển, Ngô Sở Úy càng ngày càng xúc động, càng ngày càng xuất thần, bắt đầu có chút không quan tâm gì nữa.
Trì Viễn Đoan ngủ không sâu, hơn nữa đối tượng bên cạnh là trọng điểm trông coi, nên ngủ cũng rất cảnh giác.
Ngô Sở Úy thở mạnh, ông liền quay người qua mặt hướng về Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy thần kinh căng thẳng, liền xoay người lưng hướng về phía Trì Viễn Đoan. Nhưng luôn cảm thấy phía sau có một đôi mắt đang ngó chừng cậu, vì vậy rón ra rón rén xuống giường, đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi đi vào, lập tức cởi ra bắt đầu quay tay, tần suất nhanh hơn tranh thủ sớm xong việc.
Ngô Sở Úy mới vừa vào buồng vệ sinh, Trì Viễn Đoan liền mở mắt mở ra, ông không nghĩ đến phương diện kia, đơn thuần nghĩ là Ngô Sở Úy muốn chạy. Vì vậy trên giường chốc lát yên lặng, cảm thấy thời gian hơi lâu, liền đi vào nhà vệ sinh.
Ngô Sở Úy đã gần lêи đỉиɦ.
Trì Viễn Đoan gõ cửa một cái.
Ngô Sở Úy "A" một tiếng, kích động quá độ, xuất ra.
Trì Viễn Đoan nghe được tiếng động dị thường, cấp tốc mở cửa ra.