Chương 3: Người phụ nữ quyền lực

Trác Trí Dũng đứng ở trước mặt Lãnh Cao Tuấn cẩn thận gọi.

"Lãnh tổng?"

Anh ta vừa mới báo cáo về lịch trình hôm nay cho Lãnh Cao Tuấn, nhưng mà Lãnh Cao Tuấn lại không có chút phản ứng nào.

Ngay lúc Trác Trí Dũng đấu tranh suy nghĩ xem có nên lên tiếng nữa không thì Lãnh Cao Tuấn đột nhiên giơ tay trái của mình lên, quơ quơ trước mặt Trác Trí Dũng, cười hỏi.

"Đẹp không?"

Trác Trí Dũng nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của Lãnh Cao Tuấn thì vô cùng bất ngờ.

"Lãnh… Tổng, anh... anh đã kết hôn rồi sao?"

Lãnh Cao Tuấn cười khẽ.

"Không có, nhưng mà cũng sắp rồi."

"Lãnh tổng, người anh muốn kết hôn là ai?"

Lãnh Cao Tuấn nở nụ cười nhẹ.

"Cậu đã từng nghe qua tên người đó rồi, cô ấy là người đứng đầu của Mộ Thị - Mộ Cẩn Y."

"Cái gì?"

Trác Trí Dũng cảm thấy hình như mình gặp ảo giác thính giác rồi.

Nghe nói Tổng Giám đốc của Mộ Thị là Mộ Cẩn Y có năng lực xuất chúng, từ khi học trung học đã bắt đầu nhảy lớp.

Mười tám tuổi tốt nghiệp đại học, lập tức tiếp nhận Mộ Thị, lấy thân hình mảnh mai mà chống đỡ cả tập đoàn Mộ Thị khổng lồ.

Mộ Cẩn Y không chỉ có năng lực xuất chúng mà nhan sắc cũng kinh người, chỉ có khuyết điểm duy nhất chính là lạnh lùng, lạnh y như khối băng.

Những năm gần đây cũng có không ít người đặt sự chú ý lên người cô, nhưng cuối cùng đều thất bại trở về.

Bởi vì cô chính là một tảng băng không hề có hơi ấm, lãnh khốc, vô tình...

Một người như vậy, làm sao có thể nguyện ý gả cho Lãnh tổng?

Dù sao thì danh tiếng bên ngoài của Lãnh tổng cũng không tốt chút nào, tiêu chuẩn kén vợ chọn chồng của Mộ tổng phải thật nghiêm khắc mới đúng chứ?

"Tổng Giám đốc Lãnh, anh xác định người anh sắp kết hôn thật sự là Tổng Giám đốc Mộ sao?"

Lãnh Cao Tuấn liếc mắt xem thường.

"Nói thừa, cái nhẫn này là do cô ấy tự mình tặng cho tôi, cô ấy còn nói tôi đeo nhẫn của cô ấy thì chính là người của cô ấy."

Trác Trí Dũng cả kinh, xém chút nữa lại thất thố.

"Anh chắc chắn là vậy à? Cô ấy khí phách đến thế?"

Lãnh Cao Tuấn gật đầu.

"Đúng, tôi cảm thấy tôi đang bị người ta khi dễ."

Vẻ mặt của anh trông đáng thương vô cùng, nhưng hình ảnh này lọt vào trong mắt Trác Trí Dũng - người hiểu rõ anh, rõ ràng anh ta thấy được nét đắc ý trong đó.

Trác Trí Dũng không thể nhìn tiếp được nữa, không muốn đứng đây thêm một chút xíu nào.

Trước khi đi, anh ta còn nhắc nhở một câu.

"Lãnh tổng đừng quên lời tôi vừa mới nói, sáu giờ chiều nay đến nhà hàng Hoàng Thành dùng cơm với Lô tổng đó."

"Không đi."

Lãnh Cao Tuấn không chút nghĩ ngợi đã đáp lại.

"Cái này... đã sắp xếp xong hết rồi."

"Anh muốn thì anh đi đi, tôi bề bộn nhiều việc, không rảnh đi tiếp ông ta."

"Bận cái gì?"

Lãnh Cao Tuấn phun ra ba chữ.



"Đi hẹn hò."

Trác Trí Dũng hóa đá tại chỗ.

...

"Tiểu Quách, toàn bộ lịch trình sau sáu giờ chiều nay đều hủy bỏ hết đi."

Mộ Cẩn Y nghe trợ lý Tiểu Quách báo cáo xong thì thản nhiên phân phó lại.

Đợi sau khi Tiểu Quách rời khỏi đây, Mộ Cẩn Y mới nâng tay mình lên, cô nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út lại cảm thấy có chút hoảng hốt.

Cô thật sự không ngờ rằng nhanh như vậy mà cô đã đưa được chiếc nhẫn kia đi.

Nghĩ đến ngày hôm qua, nghĩ đến vẻ mặt kích động của Lãnh Cao Tuấn sau khi cô đeo nhẫn lên cho anh thì Mộ Cẩn Y lại không nhịn được mà cong khóe miệng.

Lúc này, đường dây điện thoại nội bộ vang lên.

"Sếp Mộ, có anh Trang đến, anh ta nói muốn gặp sếp."

"Không gặp."

Mộ Cẩn Y còn không thèm suy nghĩ đã trả lời.

Sau khi cúp máy, vẻ mặt Mộ Cẩn Y nhanh chóng lạnh đi, Trang Đông Quân, ừm...

Người đã hại cô chết một lần, vậy mà giờ đây anh ta còn dám đến của tìm, thật hay nha, nhân quả kiếp trước tạo ra, kiếp này cũng nên trả lại rồi.

Mộ Cẩn Y hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại.

Tuy rằng cô rất muốn ép chết Trang Đông Quân, nhưng mà cô biết, với tình hình trước mắt, cô không thể làm được gì cả.

Cô cầm lấy điện thoại riêng, gọi điện thoại cho Tiểu Quách.

"Tiểu Quách, cậu tìm cho tôi một thám tử tư đáng tin cậy. Tìm được thì trực tiếp bảo người đó đến gặp tôi."

...

Năm giờ bốn mươi phút chiều, Mộ Cẩn Y mới vừa đi ra khỏi cửa lớn của công ty, quay sang nhìn thì đã nhìn thấy chiếc Rolls-Royce của Lãnh Cao Tuấn.

Cô hơi nhướng mày, cô vừa định đi tìm anh thì không ngờ anh đã đến đây luôn rồi.

Như vậy thì bọn họ có được tính là tâm linh tương thông không?

Lãnh Cao Tuấn nhìn thấy Mộ Cẩn Y lập tức giơ tay vẫy vẫy cô lại.

Cô bước nhanh về phía anh.

Đợi cho Mộ Cẩn Y đến gần, Lãnh Cao Tuấn lập tức mở cửa xe chỗ phó lái cho cô.

Mộ Cẩn Y trực tiếp ngồi vào trong xe, cũng không hỏi Lãnh Cao Tuấn muốn dẫn cô đi nơi nào.

Anh nhướng mày, nói.

"Em không hỏi xem tôi định dẫn em đi đâu à?"

Lúc này Mộ Cẩn Y mới nhìn về phía anh.

"Anh định dẫn em đi đâu?"

Lãnh Cao Tuấn bật cười.

"Cô gái này, em thật vô vị đó."

Mộ Cẩn Y gật đầu.

"Ừm, em biết mà."

Lãnh Cao Tuấn: ...

Anh lái xe thẳng tới Trung tâm Thành phố.

Trung tâm thành phố Lâm Uy cực kỳ phồn hoa, lúc này là thời điểm tan làm đông đúc, rất nhiều quán ăn nổi tiếng đều kín hết chỗ.

Lãnh Cao Tuấn đậu xe trước quán ăn Nhã Gian, quán ăn này là quán ăn cao cấp nổi tiếng ở thành phố Lâm Uy.

Đương nhiên, đây cũng là sản nghiệp của anh.



Sau khi xuống xe, Lãnh Cao Tuấn nắm lấy tay Mộ Cẩn Y đi vào Nhã Gian.

Ngay lúc anh nắm lấy tay cô, Mộ Cẩn Y có chút sửng sốt, theo bản năng muốn giãy dụa nhưng cũng may là cô đã nhanh chóng phản ứng lại.

Hiện tại bọn họ là vợ chồng sắp cưới nên cứ để anh nắm tùy thích đi.

Lúc đầu cô có chút không quen, nhưng dần dần thích ứng được.

Cô cũng không ngờ, sau khi mình sống lại, tật xấu không thể chịu được bị người khác đυ.ng chạm lại tốt lên không ít.

Nhã Gian không thiết kế thêm đại sảnh, nơi này chỉ có phòng riêng, mà mỗi một gian phòng riêng đều có thiết kế không giống nhau.

Vào lúc khách hàng đặt phòng trước sẽ dựa theo phong cách yêu thích của mình mà đặt một căn phòng vừa ý.

Mộ Cẩn Y biết được thiết kế của Nhã Gian là do trước kia Trang Đông Quân muốn lấy lòng cô nên đặt phòng trước một tháng xong dẫn cô tới.

Cô nhớ rõ căn phòng lúc đó anh ta đặt được trang trí theo kiểu cổ điển.

Có lẽ anh ta cho rằng tính tình của cô như vậy nên nhất định sẽ thích phong cách cổ điển này.

Nhưng thứ cô thật sự thích là phong cách bình dị đơn giản, chẳng qua lúc đó cô không nói cho anh ta biết mà thôi.

Mộ Cẩn Y cho rằng, với tính tình của Lãnh Cao Tuấn thì anh sẽ thích phong cách châu Âu xa hoa.

Nhưng sau khi Lãnh Cao Tuấn dẫn cô vào phòng riêng, cô lập tức ngây ngẩn cả người.

Bởi vì phòng riêng mà Lãnh Cao Tuấn đặt lại là phong cách bình dị.

"Không ngờ anh lại thích phong cách này."

Mộ Cẩn Y không nhịn được nói ra suy nghĩ trong lòng.

Lãnh Cao Tuấn nhún vai.

"Anh không có nhiều yêu cầu đối với những thứ này, chỉ là tầm nhìn của căn phòng này là tốt nhất nên tôi sai người đặc biệt giữ lại căn phòng này cho tôi."

Và sự thật là, trước đây có một cô bé nói với anh rằng cô ấy không thích học tập, không thích tiếp quản cái gì cả.

Cô ấy muốn mình có một mảnh đất, sau đó xây dựng một ngôi nhà gỗ nhỏ, trồng một số hoa cỏ theo ý thích của mình rồi cô ấy có thể ngồi trước nhà gỗ tắm nắng, hưởng thụ sự yên tĩnh.

Cô bé đó là Mộ Cẩn Y.

Khi nhà thiết kế hỏi anh thích phong cách nào thì Lâm Cao Tuấn đột nhiên nhớ lại những gì cô bé ấy đã nói, thuận miệng trả lời một câu.

“Muốn phong cách bình dị.”

Lãnh Cao Tuấn và Mộ Cẩn Y vừa mới tiến vào phòng riêng, nhân viên phục vụ cũng nhanh chóng tiến vào, nhìn thấy người tới là ông chủ lớn thì lập tức nâng cao tinh thần lên đến mười hai phần.

"Chào ông chủ."

"Đi gọi người quản lý, thuận tiện gọi tất cả các nhân viên phục vụ đang rảnh rỗi đến đây."

Lãnh Cao Tuấn thuận miệng dặn dò một câu.

"Vâng, ông chủ."

Người phục vụ cung kính lùi lại. Hai phút sau, người quản lý vội vã đi đến với một nhóm người phục vụ đang vô cùng lo lắng.

"Ông chủ, xin hỏi có phân phó gì không?"

Người quản lý hơi khom người, nhỏ giọng hỏi.

Lãnh Cao Tuấn đưa tay ra sau lưng Mộ Cẩn Y, ôm eo cô hơi đẩy về phía trước, sau đó nghiêm túc nói.

"Mọi người nhớ kỹ bộ dáng của cô ấy đi. Cho dù các người có quên tôi cũng không thể quên cô ấy. Sau này chỉ cần cô ấy xuất hiện, tất cả chi phí đều được miễn phí, tất cả mọi chuyện đều nghe theo sự sắp xếp của cô ấy, hiểu không?"

Mọi người khϊếp sợ nhìn về phía Mộ Cẩn Y, đây rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Tại sao ông chủ thì có thể quên còn cô ấy thì không?

Người quản lý lau mồ hôi.

"Ông chủ, xin hỏi đây là. . .“

"Bà chủ của các người, Mộ Cẩn Y."