Chương 15: Không dám?

Phan Thảo Mai bị đánh quay mặt sang một bên, khuôn mặt mềm mại lập tức sưng đỏ lên. Cô ta bụm mặt chỉ vào Thôi Uyên Uyên rồi tức giận nói: “Tại sao cô lại đánh tôi?”

Động tác của hai người tạo ra tiếng động quá lớn khiến Trang Đông Quân đang ngủ mê man tỉnh giấc. Anh ta thấy Phan Thảo Mai bụm mặt, nhìn qua khe hở giữa các ngón tay có thể thấy mặt bị sưng đỏ. Mặt Trang Đông Quân trở nên u ám, nhìn về phía Thôi Uyên Uyên: “Cô điên rồi à? Vừa tới đã đánh người khác?”

Thôi Uyên Uyên chưa từng thấy Trang Đông Quân tức giận với mình như vậy bao giờ. Cô ta tủi thân đỏ cả mặt nói: “Anh Quân, con khốn này đáng đánh. Cô ta làm ra chuyện như vậy mà giờ còn dám dây dưa với anh. Cô ta chính là một con khốn.”

“Được rồi, cô mở miệng là lại gọi con khốn. Bản thân cô cao quý tới đâu? Tôi không ngờ cô lại ngang ngược như vậy đấy!” Trang Đông Quân cực kỳ tức giận. Mấy ngày nay, Phan Thảo Mai tận tâm tận lực chăm sóc bản thân như nào, anh ta đều để trong lòng. Thôi Uyên Uyên thì vừa tới đã đánh người, quả thực không ra làm sao.

Thôi Uyên Uyên che miệng, trên mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi: “Anh Quân, không ngờ anh lại nói em ngang ngược. Em....”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Cô ra tay đánh người vốn đã sai rồi. Tôi nói cô hai câu không được à?”

“Cút ra ngoài đi, tôi không muốn gặp lại cô nữa.”

Mắt của Thôi Uyên Uyên lập tức đỏ lên, khóc lóc chạy ra ngoài.

Đợi sau khi cô ta rời đi, Phan Thảo Mai mới nhìn Trang Đông Quân rồi nhỏ giọng nói: “Có lẽ cô Thôi cũng không cố ý. Cô ấy quá tức giận nên mới vậy.”

“Cô đừng có nói giúp cho cô ta nữa. Thôi Uyên Uyên chính là một thiên kim tiểu thư bị chiều hư.”

Phan Thảo Mai cúi đầu không nói lời nào, dù sao cô ta cũng đạt được mục đích rồi. Chỉ cần Trang Đông Quân và Thôi Hân Nhiên bị chia rẽ thì coi như cô ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Tới lúc đó, có lẽ Mộ Cẩn Y có thể tha cho cô ta đúng không?

Thứ bảy, khó khăn lắm cô mới ngủ thẳng được một giấc. Mộ Cẩn Y rửa mặt mũi rồi đi xuống tầng. Hôm qua, Thôi Uyên Uyên bị Trang Đông Quân mắng nên đã khóc hơn nửa ngày, sau đó tới quán bar uống rượu. Lúc cô ta tỉnh dậy, cả người luôn trong trạng thái ỉu xìu.

Trái lại, Mộ Cẩn Y lại cực kỳ phấn chấn. Cô mặc một chiếc áo phông màu trắng có in hình hoạt hình. Bên dưới thì mặc một chiếc quần bút chì màu xám nhạt. Chiếc quần vừa người càng tôn lên đôi chân thẳng tắp, thon dài của Mộ Cẩn Y.

Phối trang phục như vậy khiến cô như quay về thời trung học, vừa tỏa sáng vừa tràn ngập sức sống. Thôi Uyên Uyên nhìn Mộ Cẩn Y với vẻ mặt khϊếp sợ: “Chị họ, gần đây phong cách của chị đúng là khiến người ta phải giật mình.”

“Hôm nay tôi và Cao Tuấn ra ngoài chơi nên mặc như vậy mới thoải mái.” Mộ Cẩn Y miễn cưỡng trả lời.

Thôi Uyên Uyên nghe cô gọi Lãnh Cao Tuấn là Cao Tuấn thì ngạc nhiên tới mức há hốc miệng: “Chị họ, chị và Lãnh Cao Tuấn đã thân mật tới mức độ này rồi sao?”

“Ừ.” Mộ Cẩn Y miễn cưỡng trả lời rồi bước vào nhà ăn.



Cô vừa mới ăn sáng xong thì Lãnh Cao Tuấn đã tới rồi. Mộ Cẩn Y đeo ba lô lên rồi đi ra ngoài. Anh thấy cô mặc như vậy thì không khỏi nhíu mày.

Mộ Cẩn Y chú ý tới vẻ mặt của Lãnh Cao Tuấn, nhỏ giọng hỏi: “Tôi mặc như vậy có tuềnh toàng quá không?”

“Không phải. Chỉ là làm anh đột nhiên cảm thấy mình như trâu già gặm cỏ non.” Lãnh Cao Tuấn cười cười.

“Anh không già.” Mộ Cẩn Y nghiêm túc nói.

Lãnh Cao Tuấn bật cười.

Cô nhìn anh hỏi: “Sao vậy?”

“Không sao cả. Nhưng mà, anh cảm thấy cách thức an ủi người khác của em rất đặc biệt, cực kỳ nghiêm túc.”

“Như vậy rất buồn cười à?”

“Không, nhìn thấy em vui nên mới cười.”

Mộ Cẩn Y cực kỳ nghi ngờ anh đang chê cười mình, đang tiếc là cô không có chứng cứ. Sơn trang Thiên Tuyền không hổ là thiên đường ăn chơi. Nơi này còn mở một nơi giành riêng cho người ta đua xe. Lúc Lãnh Cao Tuấn và Mộ Cẩn Y tới thì trường đua xe đã có rất nhiều cậu ấm rồi. Vô số xe ô tô đã được cải tạo đỗ trên đường đua.

Đám cậu ấm này đều dẫn theo bạn gái. Như vậy vào lúc tranh tài mới có người hò hét cổ vũ cho họ. Lãnh Cao Tuấn vừa đưa Mộ Cẩn Y tới trường đua thì đã có mấy người tới đón. Người lên tiếng đầu tiên là Giang Luật: “Cao Tuấn, tôi cứ tưởng cậu không tới cơ. Đám Bạch Chu vừa gào thét ầm ĩ bảo hôm nay tất thắng đấy.”

Nhắc tới Bạch Chu, Lãnh Cao Tuấn lập tức cười khẩy: “Loại cặn bã đó mà đòi thắng à? Nằm mơ đi.”

Anh ta là con trai của chủ tịch Tập đoàn Bạch Thị, nổi danh là nhị thế tổ của thành phố Lâm Uy. Bạch Chu chỉ biết ngày ngày ăn chơi nhảy múa, kết bạn, nhưng đó đều là một đám nhị thế tổ vô tích sự. Lãnh Cao Tuấn và Giang Luật đang nói chuyện thì Bạch Chu và đám bạn của anh ta đã tới rồi.

Bạch Chu liếc mắt một cái là nhìn thấy Mộ Cẩn Y đang đứng bên cạnh Lãnh Cao Tuấn. Anh ta huýt sáo, cười hì hì nói: “Ôi, Lãnh Cao Tuấn, cậu lừa đâu ra em học sinh cấp ba này vậy? Đúng lúc lắm, ông đây rất thích.”

Lãnh Cao Tuấn lạnh lùng, trầm giọng nói: “Cặn bã, giữ mồm cho sạch sẽ vào. Nếu không, ông đây đánh cho cậu răng rơi đầy đất.”

“Ai dô, chẳng qua cũng chỉ là một đứa làm gái thôi mà, có đáng không? Hay là thế này đi, lát nữa tôi và anh đua với nhau. Nếu tôi thua thì anh thích làm gì cũng được. Nếu tôi thắng, anh phải đưa cô ta cho tôi. Anh thấy sao?”

“Cậu nằm mơ đi.” Lãnh Cao Tuấn khinh thường ‘hừ’ một tiếng.



“Sao nào? Anh không dám à? Ha ha, không ngờ anh Lãnh lại có lúc nhát gan như vậy. Đúng là hiếm gặp.” Bạch Chu cười trêu ghẹo.

Đám người phe anh ta cũng cười phá lên: “Vì một đứa con gái mà nhận bản thân hèn nhát như thế có đáng không? Có chút cốt khí nào không?”

“Cao Tuấn, đua với anh ta đi. Mấy chiêu võ mèo cào kia của anh ta không thắng được anh đâu.”

“Quả thực, cậu ta không thể thắng được anh. Nhưng Lãnh Cao Tuấn anh sẽ không lấy người phụ nữ của mình ra để đặt cược. Chuyện này không liên quan tới vấn đề anh thắng hay thua.”

Bạch Chu nghe Lãnh Cao Tuấn nói như vậy thì nhìn anh với anh mắt trêu tức: “Xem ra cô gái này không đơn giản! Không ngờ lại khiến anh Lãnh coi trọng như vậy. Làm sao bây giờ? Tôi càng muốn lấy được cô ta rồi.”

Bạch Chu nói xong thì quay qua nhìn Mộ Cẩn Y, cười hì hì nói: “Em gái, theo anh đây không? Anh đảm bảo sẽ khiến em sướиɠ đến bay bổng...”

Anh ta còn chưa kịp nói hết lời thì mọi người đã nghe ‘rầm’ một tiếng. Bạch Chu bị Lãnh Cao Tuấn đá bay. Anh ta lồm cồm bò từ dưới đất dậy, lạnh lùng chỉ vào anh và nói: “Anh dám ra tay với tôi à? Anh em đâu, xông lên cho tôi. Đánh chết anh ta cho tôi.”

Đám Giang Luật vội vã đứng thành một hàng bên cạnh Lãnh Cao Tuấn: “Bạch Chu, cậu bị đánh là đáng đời. Cậu khıêυ khí©h trước nên không thể trách người khác được.”

“Khıêυ khí©h?” Bạch Chu tức giận.

“Tôi khıêυ khí©h đấy thì đã sao nào? Tôi thích cô em này đấy. Hôm nay, tôi chắc chắn sẽ giành được cô ta.”

Người của hai phe đứng đối diện nhau, giương cung bạt kiếm.

Mộ Cẩn Y vẫn đứng yên không nói gì đột nhiên lên tiếng: “Tôi đấu với anh.”

Bạch Chu hơi sửng sốt. Anh ta không nghe nhầm đấy chứ? Cô gái nhìn như học sinh cấp ba này lại muốn đua xe với anh ta? Anh ta có nghe nhầm không vậy? Không phải cô gái này bị thần kinh đấy chứ? Thoạt nhìn rõ ràng là một cô gái ngoan ngoãn, e rằng ngay cả ô tô còn chẳng biết lái.

Bạch Chu nghĩ tới đây thì trở nên hăng hái: “Em gái, chắc chắn chứ? Nếu như em thua thì phải làm người phụ nữ của ông đây.”

“Được thôi. Nhưng nếu tôi thắng thì anh phải để Lãnh Cao Tuấn đánh một trận. Hơn nữa, anh còn phải để anh ấy bẻ gãy ba chiếc xương sườn.” Mộ Cẩn Y giơ ba ngón tay lên.

“Chuyện này...” Bạch Chu nghĩ tới việc bị Lãnh Cao Tuấn bẻ gãy ba chiếc xương sườn thì hơi chần chờ.

Mộ Cẩn Y nhìn về phía anh ta và khıêυ khí©h hỏi: “Sao nào? Không dám à?”