“Còn một việc phải nhắc nhở con.” Trong mắt Bark lóe lên vẻ chán ghét, thấp giọng nói, “Trong lòng con chắc cũng có tính toán, ta chỉ nói thêm một câu, đừng buông lỏng cảnh giác với Bettina.”
Bark tất nhiên không mang lòng tốt đối với tình nhân chen chân giữa con gái và con rể mình, ông đan hai tay lại, trầm giọng nói: “Từ nhỏ thân thể của Marian đã không tốt… cho nên ta sẽ không đổ lỗi về cái chết trẻ của nó lên người Alston và người phụ nữ Bettina kia, nhưng ta không thể nhìn bọn họ hại chết đứa con duy nhất của con gái ta, Alan, đừng vì hiện nay cô ta nguyên khí đại thương mà xem thường cô ta, chỉ cần cô ta vẫn còn là tình nhân của Alston một ngày, cô ta vẫn có năng lực làm hại con thêm một ngày.”
Bark lo lắng trùng trùng nhìn Alan: “Đối với chuyện con là dẫn đường cô ta đã nhận ra gì đó, tuy không biết chính xác, nhưng đây chỉ là vấn đề về thời gian, trên đời không có bức tường không lọt gió, con phải sớm cho ra đối sách nếu trong tương lai có một ngày bí mật bị lộ ra.”
Bark cáu kỉnh đấm một quyền lên tay vịn sofa: “Nói đến cuối cùng đều trách Alston! Năm đó công khai chuyện con thức tỉnh là dẫn đường cho xong! Ta sẽ chọn cho con một phối ngẫu đàng hoàng, để con quang minh chính đại đi đứng trước mặt người khác, không phải thấp tha thấp thỏm cả ngày như bây giờ!”
Alan nghe vậy cười: “Con phải trái lương tâm giải thích cho ông ta một lần, thật ra việc không công khai năm đó cũng là ý của con, lúc ấy con chưa từ bỏ ý định, thà bị giam lỏng cũng không muốn bị một người không quen biết dấu hiệu sau khi thành niên, mà đây cũng ngầm hợp với ý của Alston… Thân phận của con đặc thù, tuy rằng là dẫn đường, nhưng trước khi Anthony kế vị con vĩnh viễn là người thừa kế thứ hai, chính vì vậy nên con kết hợp với ai ông ta cũng không yên tâm, ông ta lo rằng bạn đời của con sẽ coi con là con rối, từ đó tạo thành uy hϊếp đến vị trí Hoàng Thái tử của Anthony.”
“Chẳng qua hiện giờ chắc ông ta hối hận rồi.” Alan cười thản nhiên, “Ai mà ngờ chứ, rốt cuộc kẻ uy hϊếp Anthony không phải là bạn đời của con, mà là chính con.”
Bark ngẩn ra một lát rồi phì cười một tiếng: “Phải, nếu đưa con vào Tháp Ngà từ sớm, để con an an ổn ổn bị một lính gác dấu hiệu, đại khái ảnh hưởng đối với bọn họ sẽ nhỏ đi một ít.”
Alan cười cười tiếp tục nói: “Về đối sách cho tương lai bí mật bại lộ ngài nhắc đến, nói thật thì con thật sự đã có kế hoạch, nhưng thời cơ vẫn chưa chín muồi, cứ xem đã, hy vọng ngày này sẽ xảy ra khi con đã hoàn toàn chuẩn bị xong, nếu trời không chiều lòng người, xuất hiện tình huống ngoài kế hoạch…”
“Vậy con cũng hết cách.” Alan buông thõng tay, “Chỉ có thể đổ hết tội lên người Alston, ngài biết đấy, lúc ấy là ông ta sợ quyền lực của Hoàng thất phân tán, không chịu để con vào Tháp Ngà bị người khác dấu hiệu.”
Bark nghe vậy nhịn không được cười lên, Alan lại khẽ cười một tiếng: “Cho nên ngài không cần căng thẳng như vậy, con không có thấp tha thấp thỏm lo sợ bất an cả ngày, ngài cũng không cần.”
Bark gật đầu liên tục, nhưng vẫn nhịn không được chế giễu nói: “Đừng cố ý nói vậy để ta nhẹ lòng, ta biết trong lòng con vẫn đang kiêng kị gì đó, hiện giờ con vẫn chưa dấu hiệu Bùi Nghiêu phải không… Con đang băn khoăn cái gì?”
Tâm tư của Alan bị Bark một lời nói toạc, hắn bất đắc dĩ mỉm cười nói: “Ngài biết đấy, lính gác và dẫn đường kết hợp mà không được Đế quốc cho phép sẽ phải bị tách ra lưu đày 10 năm, con hy vọng có thể dấu hiệu anh ấy sau khi loại hình phạt này bị xóa bỏ.”
Từ khi tỉ lệ giữa dẫn đường và lính gác bắt đầu giảm dần Đế quốc đã ban hành dự luật liên quan, lính gác và dẫn đường thành lập kết hợp không thông qua quy trình chính quy sẽ bị cưỡng chế tách ra, lính gác sẽ bị phạt một số tiền lớn, còn bị phân đến hành tinh hoang vu nhất để thực hiện các công việc ngay cả tù phạm cũng không muốn tiếp nhận, xử phạt với dẫn đường lại nhẹ hơn một chút, nhưng chỉ riêng việc rời xa lính gác của mình nhiều năm không thể gặp mặt đã đủ để làm bọn họ đau khổ vô cùng.
Buồn cười nhất là lúc đó khi ban ra luật này Nghị viện tuyên bố với ngoại giới đây là vì bảo vệ dẫn đường, vì hạ thấp giá trị của hiện tượng mua bán dẫn đường tràn lan ở chợ đêm, làm cho lính gác dám âm thầm dấu hiệu dẫn đường có điều kiêng kị, đáng tiếc qua nhiều năm, những lính gác và dẫn đường bị xử phạt gần như đều là lưỡng tình tương duyệt.
“Không nhất định phải nề nếp như vậy, con là Hoàng tử, vốn được hưởng đặc quyền, giống như Alston.” Bark cười lạnh một tiếng, “Lúc trước chẳng phải đã lấy lý do thân thể Marian gầy yếu không thể sinh hoàng tử để lén lút xin Tháp Ngà cho một dẫn đường sao? Con cũng có thể dùng mọi cách tìm cho mình một lý do thoái thác, nếu không được nữa con cứ yêu cầu đi lưu đày cùng nhau, lưu đày đến hành tinh thuộc khu quản lý của ta, ta đảm bảo cho các con cơm áo không lo như trước.”
Alan cười khẽ: “Nhưng tiền đề là thân phận dẫn đường của con đã công khai.”
Bark vỗ vỗ trán mình bật cười: “Ta quả nhiên là ông già hồ đồ.”
“Chẳng qua gần đây ngài quá bận, còn phải lo lắng cho con.” Alan cười trấn an, “Xin ngài yên tâm, tình cảnh của con và Bùi Nghiêu không đến mức gian nan như ngài tưởng tượng đâu, ngài nhìn thấy rồi đấy, Catherine đã bị xử bắn, Bùi Nghiêu cũng trở thành Phó Viện trưởng của Tháp Ngà, mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, con và anh ấy nỗ lực mỗi ngày, thứ chúng con muốn không phải chỉ là bên nhau, mà là một thế giới có thể để chúng con quang minh chính đại bên nhau.”
Lời của Alan làm Bark vui mừng vô cùng: “Không hổ là cháu trai của ta, nếu mẫu thân con vẫn còn hẳn sẽ tự hào vì con.”
“Điện hạ.” Quan lễ nghi của Alan đẩy cửa phòng khách ra, cúi người nói, “Thiếu tướng Bùi Nghiêu đã đến.”
“Thiếu tướng về rồi?” Alan hơi bất ngờ, “Chẳng phải anh ấy muốn đợi đến khi diễn tập kết thúc sao, bảo ảnh vào đi.”
Alan quay đầu cười nói với Thượng tướng Bark: “Chắc Bùi Nghiêu biết ngài đến, cảm thấy không tới gặp ngài một lần thì rất thất lễ.”
Lúc nói chuyện Bùi Nghiêu đi vào phòng, Alan cười với Bùi Nghiêu: “Vừa nãy còn nhắc đến anh đấy, gọi ông ngoại.”
Bùi Nghiêu với Bark cũng không xa lạ lắm, nhưng lần này là lần đầu tiên gặp mặt Bark sau khi anh và Alan xác định quan hệ, ít nhiều vẫn có chút lúng túng, anh hành quân lễ theo thói quen, lắp bắp: “Ông… ông ngoại.”
Bark cười sang sảng: “Alan được con chăm sóc nhiều, ngồi đi.”
Alan sợ Bùi Nghiêu xấu hổ, trước hết bắt chuyện bằng chủ đề thú lượng tử rắn Taipan của hắn dùng độc làm bị thương sư tử của Alston, sau khi Bark nghe Alan kể lại tỉ mỉ thì kinh ngạc im lặng một lúc lâu, Alan cười nói: “Năng lực này còn chưa ổn định lắm, sau này có lẽ sẽ còn thay đổi.”
“Không, cho dù thay đổi thế nào thì năng lực độc thương thú lượng tử khác của nó cũng sẽ không thay đổi.” Trong mắt Bark tràn đầy vui mừng, cười nói. “Nhanh, gọi thằng nhóc kia ra đây, ta nhìn xem.”
Bùi Nghiêu nghe vậy im lặng đứng dậy đi về phía cửa, cảnh giác canh gác cho Alan, Alan và Bark bốn mắt nhìn nhau, Alan cười đắc ý, Bark cười cảm khái.
Rắn Taipan của Alan từ từ xuất hiện sau chậu khoan diệp cảnh trong một góc phòng khách, Bark một lòng muốn hiểu rõ rắn Taipan của Alan hơn, ông vẫn nhớ chú rắn nhỏ này không hề thân thiện với mình, cho nên cười hết sức hiền từ, ông dang hai tay ra cố gắng làm mình trông có vẻ vô hại một chút, cười nói: “Đến đây, để ta nhìn con, mọi ngày con không thể thường xuyên đi ra gặp người ta phải không? Không tò mò về ta à?”
Cho dù là đối với Alan Bark cũng chưa từng dịu dàng như vậy, đáng tiếc rắn Taipan cũng không cảm kích, cực kỳ thờ ơ với sự nhiệt tình của Bark, không những không tới gần Bark chút nào, mà khi Bark đứng dậy đi về phía mình nó còn thoắt cái né ra.
Tính tình của Bark thật sự rất tốt, tiếp tục dịu dàng nói: “Qua đây… để ta nhìn răng độc của con.”
Rắn Taipan cảnh giác nhìn Bark, ánh mắt vẫn lạnh băng như trước.
“Đang xấu hổ à? Có muốn gặp ông ngoại của con không?”
Bark cười thả rắn Mamba của mình ra, ai ngờ hành động này lại càng chọc giận rắn Taipan, nó lập tức dựng thẳng thân trên, nhìn rắn Mamba phát ra mấy tiếng khè khè không dứt, cũng bực dọc không ngừng quất đuôi trên mặt đất.
Bark bật cười: “Vầy là sao đây? Mấy lần gặp mặt, nó càng lúc càng chống đối ta.”
Alan bất đắc dĩ nói: “Xin ngài nhất định đừng nghĩ nhiều, nó không chỉ như vậy với một mình ngài… Thái độ của nó đối với sư tử của Alston càng ác liệt hơn, có lẽ là thiên tính, nó gần như không thể ở cùng với lính gác và thú lượng tử của bọn họ.”
Bark ngây ra nhìn rắn Taipan chầm chậm bơi đến bên chân Bùi Nghiêu đang đứng ở cửa định quấn lấy người của Bùi Nghiêu, cảm thấy hơi mất mát nói: “Ờ.”
Alan cạn lời, miễn cưỡng giải thích: “Bùi Nghiêu thì khác… Lúc rắn của con sinh ra người nó nhìn thấy đầu tiên chính là anh ấy, vẫn luôn dính ảnh, thật đó, nó còn không quyến luyến với con đến thế.”
Bark tiếc nuối gật đầu: “Thôi vậy.”
Bùi Nghiêu xấu hổ nhìn rắn Taipan lượn đi lượn lại bên chân mình, thấp giọng dặn dò: “Đi tới chỗ Thượng tướng, không sao đâu… qua đi.” Rắn Taipan quay đầu nhìn Bark một cái, Bark vội vàng tiếp tục cười: “Tới đây, bé ngoan, qua đây.”
Rắn Taipan lẳng lặng le lưỡi, khè khè hai tiếng cảnh cáo với Bark, lại quay đầu tiếp tục dùng đầu của nó ủn ủn tay của Bùi Nghiêu…
Bark thở dài lắc lắc đầu, tự lấp liếʍ: “Không sao, vậy cũng tốt, rắn vốn dĩ không nên quá thân cận với người.”
Alan nhịn cười rất vất vả, nói: “Đúng vậy… Trời đã tối rồi, hôm nay xin ngài hãy ở lại đây đi, con bảo người chuẩn bị phòng cho ngài.”
“Không được, còn một đống chuyện đang chờ ta.” Bark vỗ vỗ vai của Alan, lưu luyến nhìn rắn Taipan một cái, “Lần sau đi, hy vọng tính cảnh giác của nó đối với ta sẽ giảm đi một chút.”
Alan cười khẽ: “Vâng.”