Chương 21

“Bùi Nghiêu… hận em không?” Alan dùng cái trán trơn nhẵn của mình cọ nhẹ trán Bùi Nghiêu, nhỏ giọng nói, “Lúc nào cũng ép bức anh, bắt nạt anh…”

Bùi Nghiêu vẫn còn chìm trong sự lúng túng ban nãy, nói theo bản năng: “Đương nhiên không, Điện hạ.”

“Đừng mãi dùng mấy lời này qua loa với em.” Alan cắn nhẹ lên môi Bùi Nghiêu như trừng phạt, nhưng không nỡ lại hôn hôn, nhẹ giọng dỗ dành, “Nói lời trong lòng anh ấy, hận em không?”

Bùi Nghiêu lắc đầu: “Ngài… ngài để tôi dấu hiệu ngài, chữa trị vết thương cũ trong đầu cho tôi…”

Alan bật cười: “Là em dấu hiệu anh… Bùi Nghiêu, anh chỉ nhớ những điểm tốt của em à?”

Bùi Nghiêu hoang mang nhìn Alan, thấp giọng nói: “Ngài thật sự rất tốt với tôi.”

Alan cười tự giễu: “Không tốt chút nào.”

Alan đau lòng cúi đầu hôn nhẹ Bùi Nghiêu không ngừng, nỉ non: “Xin lỗi, Bùi Nghiêu… Lúc nào em cũng rất bất an, em sợ anh chỉ đang phục tùng em, là em quá tham lam, lúc nào em cũng hy vọng anh có thể đáp lại em một chút.”

Alan ngẩng đầu nhìn hai mắt của Bùi Nghiêu, nói: “Đáp lại em một xíu thôi cũng được, để em biết anh cũng quan tâm em, không phải vì trách nhiệm, không phải vì trung thành với Đế quốc, chỉ là vì bản thân anh quan tâm.”

“Bùi Nghiêu anh biết không, lúc vừa về Chủ tinh em đã từng yêu cầu Bệ hạ, để ông ta trả anh lại cho em, ông ta bắt em phải lựa chọn, chọn anh, thì phải tự tước bỏ một nửa binh lực.” Alan cắn răng, “Lúc đó em… không chọn anh, cho nên mới có lần bổ nhiệm lâm thời trong bữa tiệc sinh nhật sau đó.”

Bùi Nghiêu kinh ngạc nhìn Alan, Alan cười khổ một tiếng: “Em không có ý muốn biện bạch cho mình, nếu lặp lại lần nữa, em vẫn sẽ từ bỏ anh, nhưng đến hôm nay, dù cho Alston có ra điều kiện gì em cũng sẽ không do dự nữa, em sẽ chọn anh, bất kể phải trả giá lớn đến mức nào.”

“Ngài… không cần phải hy sinh điều gì vì tôi.” Bùi Nghiêu hiểu rõ tình cảnh xấu hổ vi diệu của Alan tại Chủ tinh hơn cả hắn, “Hiện giờ mỗi một bước đi ngài đều phải nghĩ sâu tính kỹ, ngài không thể vì tôi ảnh hưởng đến bản thân.”

“Lại nói chuyện này!” Alan có chút tức giận hôn Bùi Nghiêu một cái, thấp giọng nói, “Em không muốn nghe anh nói với em như vậy… Dựa theo ý muốn của bản thân anh, không cần suy nghĩ cho em, không đúng… Anh phải suy nghĩ cho em, nhưng trước hết anh phải biết em thật sự muốn gì.”

Alan nhìn Bùi Nghiêu đầy tha thiết: “Điều em muốn là anh, sau khi Hoàng hậu Marian bệnh qua đời em chưa từng để ý đến ai đến vậy, em thích anh… Tính cách của em không tốt, chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân, lòng nghi ngờ nặng, nhưng những thứ này đều là đối với người khác, đối với anh em thật sự dốc hết tấm lòng.”

“Em nói nhiều như vậy, anh hẳn đã hiểu rõ…” Không biết khi nào rắn Taipan của Alan đã xuất hiện trong khoang tàu, rắn Taipan đứng thẳng thân trên, nhìn Bùi Nghiêu đầy thâm tình, Alan nghiêng đầu liếc nhìn nó một cái, khàn giọng cười: “Nếu anh không tin em, có lẽ có thể tin nó… Thiếu tướng, thú lượng tử là biểu hiện trực quan nhất của tinh thần chủ thể, nó không lừa được ai.”

Nhịp tim của Bùi Nghiêu bất giác trở nên nhanh hơn, sau khi khắc chế mấy lần Bùi Nghiêu vẫn không kiềm lòng được vươn tay sờ đầu của rắn Taipan, rắn Taipan dịu dàng ngoan ngoãn cọ ngón tay của Bùi Nghiêu, giống như lần gặp đầu tiên 10 năm trước.

Alan nhìn Bùi Nghiêu, thấp giọng nói: “Bùi Nghiêu, có thể cho em một câu trả lời không? Sau này sẽ không đứng ở góc độ của kỵ sĩ Đế quốc mà đối đãi với em… Bây giờ có lẽ anh vẫn không thể đáp lại em, ngày tháng về sau vẫn rất dài, em cũng không gấp bắt anh vội vàng trả lời em, nhưng em hy vọng sau này anh chỉ dựa vào tâm ý của mình để đối đãi với em, em tôn trọng lòng trung thành của anh đối với Đế quốc, nhưng chuyện này sẽ làm xáo trộn khả năng phán đoán của em, làm em không hiểu rõ cách nghĩ chân chính của anh.”

Alan dịu dàng nhìn Bùi Nghiêu, nhẹ giọng nói: “Có thể đồng ý với em không? Thay đổi lòng trung thành đối với Đế quốc của anh thành đối với một mình em, được không?”

Bùi Nghiêu mím môi, dường như đang tìm từ, sau khi do dự Bùi Nghiêu nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi nghe Điện hạ hết.”

Tảng đá lớn trong lòng Alan rơi xuống đất, lòng trung thành tuyệt đối với Đế quốc gần như là tín ngưỡng từ thuở nhỏ đến nay của Bùi Nghiêu, có thể đồng ý với điều kiện như vậy, có thể tưởng tượng được sự hy sinh Bùi Nghiêu làm ra.

Bùi Nghiêu không giống người khác, chỉ cần là chuyện anh đáp ứng, nhất định sẽ làm được, Alan thoáng yên lòng, sau này có lẽ hai người sẽ không mâu thuẫn vì loại vấn đề này nữa, hơn nữa…

Alan ôm chặt Bùi Nghiêu, trong mắt tối đi, trong tương lai, hắn bắt buộc phải đứng ở phía đối lập với Đế quốc, đến lúc đó hắn không sợ bị mọi người xa lánh, chỉ sợ Bùi Nghiêu sẽ không thể từ bỏ sự kiên trì trong lòng, chia đôi ngả đường với hắn.

Nhưng hiện giờ đã khác, Alan có thể cảm nhận được, cán cân trong lòng Bùi Nghiêu đang dần dần nghiêng, trong thâm tâm anh đã vùng vẫy, nhưng anh vẫn chọn mình.

Alan vùi mặt vào hõm cổ sạch sẽ của Bùi Nghiêu, may mắn biết bao, có thể khiến Bùi Nghiêu vì mình mà trả giá nhiều như vậy.

“Cho nên sau này nếu có tình huống tương tự, có thể nói thẳng với em không?” Alan nghiêng đầu hôn bên tai Bùi Nghiêu, “Em biết anh sẽ ngượng ngùng, em không muốn làm khó anh, anh chỉ cần hơi thể hiện một chút không hài lòng là được, để em có thể cảm nhận cảm xúc chân thật của anh là được.”

Alan hơi cách ra một chút, nhìn Bùi Nghiêu đầy cưng chiều, nhẹ giọng nói: “Ở trước mặt em anh không cần phải nhẫn nhịn.”

Trong lòng Bùi Nghiêu có chút bất an, từ nhỏ đến lớn anh đã quen một mình, anh giống như một cây tùng bách, sinh trưởng trong mùa đông giá rét mùa hè nóng bức, khi ở trong quân đã lăn lộn trong mưa bom bão đạn biết bao nhiêu năm, chuyện gì anh cũng có thể chống chọi được, nhưng khi gặp phải trăm nỗi dịu dàng này anh lại có chút không thích ứng được, mọi sự cưng chiều Alan dành cho anh đều là thứ trước nay anh chưa từng được nhận, trong lòng Bùi Nghiêu hiểu rõ, mình… thích như vậy.

Bùi Nghiêu mím môi, do dự gật đầu nói: “Tôi… sẽ cố gắng.”

Alan mỉm cười: “Anh bằng lòng thử vì em, em đã rất cảm kích rồi.” Alan không kiềm lòng được lại hôn môi Bùi Nghiêu lần nữa, hơi thở của hai người đan xen, Alan có thể cảm nhận được pheromone nhàn nhạt của Bùi Nghiêu trong không khí, Alan cười khẽ, Bùi Nghiêu cũng không phải là hoàn toàn không có cảm giác với mình.

“Nhớ kỹ lời anh nói hôm nay, nếu sau này anh lại làm trái với tâm ý của mình, có lẽ em sẽ nhịn không được mà trừng phạt anh.” Nhớ đến mấy chuyện lúc trước, tuy áy náy nhưng Alan không hề hối hận, Alan dùng môi khẽ khàng ve vuốt cổ của Bùi Nghiêu, gần như là vô lại nói, “Cho dù bây giờ anh vẫn chưa thích em cũng không sao cả, em sẽ không buông tha cho anh… Sớm muộn gì anh cũng sẽ thật sự thích em.”

Bùi Nghiêu chật vật né tránh: “Ngài…”

“Em làm sao?” Sau khi có được câu trả lời của Bùi Nghiêu Alan giống như thay đổi thành một người khác, nhếch môi cười, “Vừa nãy vì dỗ anh, đương nhiên em phải trưng ra vẻ dịu dàng, nhưng đừng quên, từ trước đến nay Điện hạ nhà anh chưa bao giờ là một người tốt… Bùi Nghiêu, chắc chắn em vẫn sẽ hại anh, ép anh, bắt nạt anh.”

Về mặt tình cảm tuy rằng Bùi Nghiêu có chút trì độn, nhưng anh vẫn có thể phân biệt được ai thật sự đối tốt với anh, tuy Alan quá cường thế, nhưng Bùi Nghiêu có thể cảm nhận được sự dịu dàng sâu sắc bên dưới.

Thấy Bùi Nghiêu không nói chuyện Alan cố ý cười hỏi: “Sao vậy, sợ rồi à? Hay là ghét em? Bùi Nghiêu… Nếu em còn bắt nạt anh nữa, anh sẽ bỏ đi sao?”

“Không đâu.”

Bùi Nghiêu gần như trả lời câu hỏi của Alan theo bản năng, sau khi hoàn hồn lại Thiếu tướng Bùi Nghiêu đỏ mặt lúng túng, Alan nhịn không được bật cười: “Thiếu tướng… Nếu ngài khẳng định như vậy, em thật sự không chắc em có làm ra chuyện gì với anh hay không.”

“Yên tâm, em không nỡ.” Alan hôn hôn trán Bùi Nghiêu trấn an, chiều chuộng nói: “Hôm nay là em không tốt, em đảm bảo, những chuyện này em chỉ làm với mình anh, những bạn nam khác có tốt hơn nữa em cũng không thích, em chỉ muốn hôn anh, chỉ muốn sờ anh, chỉ muốn…” Alan đè thấp giọng xuống, nhỏ giọng nói lời hạ lưu bên tai Bùi Nghiêu không ngừng, khi Bùi Nghiêu thật sự nhịn không nổi nữa thì thiết bị truyền tin của Alan lại cứu anh, đúng lúc vang lên tích tích tích.

Tâm tình của Alan cực kỳ tốt, cũng không tức giận vì mấy trò lưu manh của hắn bị cắt ngang, Alan cầm máy truyền tin nhìn một lát, cười nói: “Là cô.”

Alan tiếp truyền tin, hình ảnh 3D của phu nhân Jenny còn có Alston cùng với hai quan lễ nghi hiện lên trong khoang tàu, phu nhân Jenny nhìn Alan bật cười: “Phi hành khí* của con đã xoay trong không trung rất lâu, nếu không phải tin tưởng trị an của Chủ tinh, cô thật sự nghi ngờ con đã bị người ta bắt cóc, rốt cuộc là sao vậy?”

*tên gọi chung động cơ bay trong không trung như, khí cầu, máy bay, tên lửa, vệ tinh nhân tạo, phi thuyền vũ trụ

Alston bất mãn nhìn Alan và Bùi Nghiêu, vừa muốn trách mắng vài câu phu nhân Jenny đã ngắt lời hắn theo thói quen: “Bệ hạ, hôm nay là sinh nhật chồng em, trong hôm nay xin đừng ảnh hưởng tâm tình tốt của em và Alan được không?”

Alston tức tối, quay đầu không nói nữa, phu nhân Jenny cười dịu dàng với Alan: “Rốt cuộc là sao thế? Có phải quên mang quà không? Không sao, Thân vương Adair không để ý chuyện này, đến nhanh chút là được.”

Alan nở nụ cười xin lỗi phu nhân Jenny: “Xin lỗi, con nghĩ hôm nay con không thể tham gia bữa tiệc của ngài.”

Jenny phu nhân trợn to mắt: “Sao đấy? Đừng quậy nữa… Đã nói rồi mà, cô muốn giới thiệu mấy bạn nam cho con.”

“Chính là vì chuyện này.” Alan cười nghiêng đầu liếc nhìn Bùi Nghiêu một cái, cười nói: “Rất xin lỗi lúc trước không thể thẳng thắn với cô, mấy ngày trước con và Thiếu tướng đã phát sinh chút mâu thuẫn, nhưng vừa nãy tụi con đã giảng hòa rồi, con không muốn làm Thiếu tướng đau lòng, cho nên sau này sẽ không tham gia những bữa tiệc kiểu này nữa.”

Phu nhân Jenny trợn mắt há mồm, thất thanh nói: “Con đang nói cái gì?! Con và Bùi Nghiêu…”

“Giống cô nghĩ đấy ạ.” Alan kéo Bùi Nghiêu cũng đang mang vẻ mặt khϊếp sợ qua, bất đắc dĩ cười với phu nhân Jenny, “Thiếu tướng Bùi Nghiêu cũng không chín chắn như vẻ ngoài đâu, vì chuyện con muốn tham gia bữa tiệc này mà mấy ngày nay anh ấy ăn không ngon ngủ không yên, vừa nãy còn làm nũng với con, suýt chút nữa đã khóc luôn, hết cách rồi, con cần phải an ủi ảnh thương yêu ảnh cho tốt, không có thời gian đến chúc mừng sinh nhật chú, thật sự xin lỗi.”

“Quan lễ nghi của con sẽ gửi quà sinh nhật cho chú đến hành cung của ngài sau, vô cùng xin lỗi, thay con chúc chú sinh nhật vui vẻ.”

Nụ cười hạnh phúc của Alan từ từ biến mất trong hình ảnh 3D, sau cả buổi phu nhân Jenny mới hoàn hồn lại, quay đầu sững sờ nói với Alston: “Chúng… chúng nó…”

Alston lạnh lùng cười: “Rốt cuộc là ở bên nhau.”

“Thì ra anh đã biết từ sớm!” Phu nhân Jenny giận điên người, “Tại sao không nói sớm! Suýt chút nữa anh làm em mích lòng với Vương phi Điện hạ tương lai của chúng ta!”

“Em để anh nói chuyện bao giờ!” Alston nhịn không được rống to lên, “Mấy ngày trước anh đã khuyên em bớt lo chuyện của người khác! Em có để anh nói không?! Em vĩnh viễn không để anh chen lời vào!”

Nhìn dáng vẻ thất thần của phu nhân Jenny trong lòng Alston không khỏi dâng lên cơn kɧoáı ©ảʍ của kẻ chiến thắng, hắn không để ý đến phu nhân Jenny nữa, đắc ý rời đi trước, đi theo tám chuyện với mấy vị lão tướng cùng đến tham gia bữa tiệc.

—-

Best thanh niên lật mặt của năm… Đừng bị sự ôn nhu của thằng nhóc này lừa =))

Hai anh em nhà này đáng yêu kinh khủng khϊếp =))