“Để tránh sự cố, cuối cùng là cô tự mình áp giải cô ta đến viện an dưỡng đó.” Phu nhân Jenny cười thần bí với Alan, “Sắp xếp của ngài rất tốt, cô đi vào xem một vòng, phát hiện nơi đấy rất phù hợp cho Bettina ở.”
Ở đó, tất cả bệnh nhân đều phải mặc quần áo đồng phục viện an dưỡng quy định, mỗi ngày mỗi giờ làm gì đều cố định, trời vừa sáng đã bị đuổi ra khỏi phòng, trời chưa tối đã bị nhốt về lại, không có tiệc tùng, không có dạ hội, không có thức ăn đẹp đẽ, không có bất cứ môn giải trí gì, trong thời gian trống ban ngày thì nghe một vị mục sư già gần 300 tuổi giảng Kinh thánh, mỗi người ở đó đều sống như tu khổ hạnh, các quý tộc sống an nhàn sung sướиɠ bị nhốt vào đấy chẳng khác nào bị đày xuống địa ngục, lần này phu nhân Jenny đi qua còn gặp được một người cô họ của cô, nhiều năm không gặp, suýt chút nữa phu nhân Jenny không nhận ra người già yếu lọm khọm thần kinh không minh mẫn trước mắt là người phụ nữ từng xinh đẹp bậc nhất cung điện, thật ra như vậy cũng bình thường, cho dù là dạng người gì, sống khổ sở quanh năm ở nơi này, không điên cũng thật sự thành điên.
Khóe miệng của phu nhân Jenny trào ra nụ cười mỉm tàn nhẫn, nếu điên thật thì tốt, như vậy sẽ không có bất cứ ai có thể chỉ trích Alan, thần kinh của Bettina có vấn đề, quả thật cần chữa trị nha, chẳng qua nên điên trễ một chút, loại người này… vẫn nên để ả chịu giày vò vài năm đi.
“Đã vất vả cho cô.” Alan cười bình thản, “Như vậy Hoàng hậu cũng có thể yên tâm.”
Phu nhân Jenny cười cười: “Khổ cực gì đâu, Hoàng hậu không giỏi xử lý những chuyện này, giao cho cô là được, nói ra thì… cũng là ý trời, lúc trước là cô nhận ủy thác của thành viên Hoàng thất đến khuyên cô ta, bảo cô ta biết điều rời đi, đáng tiếc cô ta không biết tốt xấu, cứ muốn ở lại xông vào cuộc sống của Hoàng đế Alston và Hoàng hậu Marian, cuối cùng cô hết cách, đành phải đón cô ta từ Tháp Ngà đến Chủ tinh, bao nhiêu năm qua đi, lại là cô đưa cô ta đi, nhân quả tuần hoàn, quả nhiên là như vậy.”
Sợ Alan không yên lòng, phu nhân Jenny lại nói: “Chuyện lần này cô sẽ không nhả một chữ ra ngoài, phía Alston cô cũng đã đánh tiếng, ông ấy căn bản không để tâm Bettina sống hay chết, tất nhiên, không phải là chuyện gì tốt, nên ông ấy cũng sẽ không đi rêu rao khắp nơi, ngài an tâm là được.”
“Không không.” Alan lắc đầu cười, “Ngài có thể tùy ý nói chuyện này với bất cứ các bạn gái, các phu nhân ngài quen thân.”
Alan mỉm cười: “Tinh thần của phu nhân Bettina bất thường, muốn mưu hại Hoàng trữ Điện hạ tương lai, cho nên đã bị Bệ hạ đưa đi “an dưỡng”, ngài nói với bọn họ như vậy là được.”
Phu nhân Jenny nhíu mày, lập tức hiểu ra, bừng tỉnh đại ngộ: “Cô hiểu rồi, ngài… ngài đang răn đe.”
Cứ như vậy, chẳng những không ai dám lẳиɠ ɭơ ong bướm trước mặt Alan, người có tâm tư khác thường càng không dám gây bất lợi cho thai nhi ấy nữa… Kết cục của Bettina đã dóng lên hồi chuông cảnh báo cho tất cả mọi người, Tân đế không giống với Hoàng đế Alston, đã nói một là không hai.
“Thật ra ngài có thể hoàn toàn yên tâm.” Phu nhân Jenny biết Alan bất mãn chuyện mấy tháng trước, khuyên nhủ, “Hiện giờ thụ thai thành công, căn cơ của Hoàng hậu đã ổn, Hoàng hậu Điện hạ còn tự mình xử lý một kẻ muốn dụ dỗ ngài, người khác đều hiểu rõ không chen lọt chân giữa ngài và Hoàng hậu nữa.”
Alan nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có thời điểm nào có thể thả lỏng, thường xuyên nhắc nhở vẫn hơn.”
Lòng phu nhân Jenny khẽ động, bóng ma thời thơ ấu rốt cuộc vẫn ảnh hưởng đến Alan, nhìn thấy tình nhân của ba như tu hú chiếm tổ, nghênh ngang dẫn theo con trai của ả đến cướp vị trí của mình, nỗi uất ức và phẫn nộ này đã khắc vào trong xương tủy của Alan, cho dù hiện giờ đã báo được thù lớn, hắn vẫn còn sợ hãi chuyện này, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào phá hoại gia đình của mình lần nữa.
Nghĩ đến đây phu nhân Jenny không khỏi cảm khái, nói ra mệnh của Bùi Nghiêu thật tốt, có một người chồng như vậy, cả đời không cần lo lắng hắn sẽ phản bội mình.
“Điện hạ đâu?” Nữ quan theo hầu ở sau lưng phu nhân Jenny đặt một giỏ mây nhỏ lên trên bàn, phu nhân Jenny nói, “Bánh qυყ đầυ bếp trong phủ của tụi cô nướng, vị khá ngon, cô nhớ Điện hạ thích những món này, nên đem theo một ít đến.”
“Con thay anh ấy cảm ơn ngài.” Alan nhìn thời gian nói, “Thượng tướng Bùi Toàn đến, Thượng tướng và Hoàng hậu đang bàn chuyện, có lẽ… thêm một chốc nữa mới đi ra được.”
“Phu nhân Moira cũng đến à?” Phu nhân Jenny cười nói, “Bà ấy đang ở đâu?”
Alan gật đầu: “Phu nhân và Thượng tướng cùng đến, hiện giờ chắc cũng đang ở trong phòng khách nhỏ của Hoàng hậu.”
Phu nhân Jenny đứng dậy hào hứng nói: “Một mình phu nhân nghe bọn họ nói chuyện nhất định cũng cảm thấy chán, cô đến tìm phu nhân đi tản bộ.”
Alan cười: “Ngài tùy ý là được.”
Thật ra khi Bùi Toàn và Moira vừa về Chủ tinh phu nhân Jenny cũng hơi mâu thuẫn khi gặp họ, vì chuyện năm xưa trong lòng cô rốt cuộc vẫn có vướng mắc với Bùi Toàn, nhưng Alan đã chọn lựa tiếp nhận, cô cũng không thể nói thêm gì, đãi ngộ Bùi Toàn và Moira hưởng thụ ở điện Aman’Thul là đãi ngộ cấp Thân vương, giống với mình, điều này làm phu nhân Jenny cao ngạo từ nhỏ đã quen không thoải mái cho lắm, nhưng sau mấy lần tiếp xúc, như kỳ tích, thế mà cô lại ở chung rất vui vẻ với Moira.
Moira cũng xuất thân từ gia đình quý tộc, cách ăn nói của cô bất phàm, cử chỉ tao nhã cao quý, về mặt cấp bậc lễ nghĩa chưa từng làm ra sai lầm gì, hơn nữa thái độ làm người chính trực, tính cách dịu dàng, nói chuyện với cô như tắm trong gió xuân, phu nhân Jenny và cô giống như hoa hồng đỏ hoa hồng trắng, mỗi người một vẻ, bổ trợ lẫn nhau, bầu bạn cùng nhau thật ra lại rất ăn ý.
Năm xưa trước khi lên ngôi Alston đã trục xuất các anh chị em của mình đi sạch sẽ, sau khi Alan đăng cơ thì thành viên Hoàng thất bị sàng lọc trước sau mấy lần, hiện giờ ở Chủ tinh đã không có phu nhân có thân phận ngang hàng với phu nhân Jenny, hay có thể trò chuyện với cô, Moira đến bù vào khoảng trống này trong cuộc sống của phu nhân Jenny, hai vị phu nhân bình thường nhàn rỗi tụm lại với nhau nói về chồng mình, con mình, người hầu, hầu gái trong phủ, còn có những chuyện vớ vẩn không làm cho người ta bớt lo trong cung điện, trêu đùa cùng nhau, buôn chuyện một chút, thật ra có một loại thú vị khác.
Sau khi phu nhân Jenny đi không lâu Bùi Nghiêu đã đến thư phòng lớn, Alan hỏi: “Thượng tướng đâu?”
Bùi Nghiêu áy náy nói: “Phụ thân đã đi rồi, ông ấy nhờ em hỏi thăm ngài.” Bùi Toàn ở trong quân đã quen, không hề thích tuân theo những lễ nghĩa tiểu tiết, thật ra Alan cũng không để ý, cười nói: “Thượng tướng không có chuyện để nói với anh, vậy không cần phải tuân thủ nghiêm ngặt quy định cũ là khi đến khi đi nhất định phải gặp anh, vừa nãy đã nói những gì?”
Bùi Nghiêu lựa những chuyện quan trọng kể với Alan, cuối cùng nói: “Ý của phụ thân là bảo em phải thận trọng, về mặt quân quyền… vẫn nên cố gắng hết sức để ngài quyết định.”
“Thượng tướng sợ có một ngày vì quân quyền anh sẽ kiêng kị em, do đó nổi lòng hiềm khích.” Alan không khách khí nói ra ẩn ý của Bùi Toàn, “Chẳng qua ông ấy là có lòng tốt, ông ấy biết anh đa nghi, sợ hai chúng ta sẽ vì những chuyện này mà ảnh hưởng đến cảm tình.”
Bùi Nghiêu rũ mắt: “Em biết ngài sẽ không như thế, nhưng em cũng hy vọng ngài có thể nghe theo đề nghị của phụ thân.”
“Không.” Alan không chút nghĩ ngợi đã từ chối Bùi Nghiêu, thấy anh vẫn còn muốn nói liền vội hỏi: “Hiện giờ chúng ta không bàn việc này nữa, phu nhân đâu?”
Bùi Nghiêu cười: “Đang tán gẫu với Điện hạ Jenny.”
Alan gật gật đầu, truyền đạt có chọn lọc những lời phu nhân Jenny nói với mình ban nãy cho Bùi Nghiêu: “Nhốt bà ta lại khá tốt, có người chăm sóc, chắc sẽ tốt hơn để bà ta sống chán chường ở bên ngoài, nhiều người quản lý bà ta đến vậy, cũng không cần lo lắng bà ta lại làm chuyện gì xấu, anh cảm thấy không tệ.”
Bùi Nghiêu vui vẻ: “Như vậy là tốt nhất, lúc trước em còn… còn cảm thấy nếu như gϊếŧ bà ta thì sẽ bất lợi cho danh tiếng của ngài, xử lý như vậy là tốt nhất.”
“Thật ra loại chuyện kẻ làm con mà xử lý tình nhân lúc sinh tiền của ba không có gì hiếm lạ, chẳng qua nói đến thì khó nghe chút.” Alan cười nhạo, “Chẳng qua chuyện kẻ làm cha chưa chết, cứ bỏ mặc cho con trai mình xử lý tình nhân của mình thì lại hiếm thấy.”
Thật ra Bùi Nghiêu cũng khá cảm thấy kỳ lạ đối với sự ngầm cho phép của Alston lần này: “Ban đầu em cũng cho rằng Hoàng đế Alston sẽ can thiệp… không ngờ thế mà chẳng nói gì.”
“Ông ta không phải là có lòng mà không có sức, căn bản ông ta không muốn quản Bettina, nếu không cũng sẽ không vứt bà ta đến biệt thự nhỏ kia một năm không thăm không hỏi.” Alan cười lạnh, “Nói ra thì anh cũng đau lòng cho Bettina, tốt xấu gì cũng theo ông ta bao nhiêu năm đến thế, cuối cùng lại rơi vào kết cục không ai quan tâm.”
Bùi Nghiêu không thích nói sau lưng người khác cái gì, càng không tiện bàn luận thị phi của Alston trước mặt Alan, chỉ im lặng không nói chuyện, Alan nhìn dáng vẻ xuất thần của anh thì nhướng mày hỏi: “Làm sao đấy? Thấy bà ta như vậy có phải vô cùng biết đủ hay không?”
Bùi Nghiêu hoang mang: “Hả?”
“Theo anh, thì không làm em ít gánh tội hơn.” Alan đi đến trước một bước ôm lấy eo của Bùi Nghiêu, cười tủm tỉm, “Nhưng ít nhất anh vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi em, chỉ cần anh vẫn còn đây, tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ ai bắt nạt em.”
Bùi Nghiêu nhịn không được cười lên, anh có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, chỉ cần có ngài, em sẽ vĩnh viễn ôm lòng hy vọng.”
—-
Cậu Alan lại thả cơm chó đấy T^T huhu ngọt ngào quá đi mất ~~~