Chương 9

9.

Bắt đầu từ hôm nay, tôi không cần đến tiết tự học buổi tối nữa.

Ân Tu Thừa sẽ ở trong nhà dạy tôi học bổ túc.

Anh ấy nói đánh tôi không phải là đùa giỡn, lâu lâu lại lấy sách gõ vào đầu tôi.

Tôi có đôi khi bị anh ấy đánh đến nước mắt lưng tròng, ôm đầu lên án: "Không thể đánh đầu, sẽ ngu mất!"

Ân Tu Thừa lười biếng mà dựa vào ghế: " Còn không mau học?"

" Học đi, nếu hôm nay không học xong thì đừng ăn cơm."

Tôi nhìn các từ đơn tiếng Anh trước mặt, cảm giác tế bào não đều đã chết sạch.

"Em không học được, cái này cũng quá khó!"

Ân Tu Thừa vừa chơi game vừa nói: " Được, nếu như em có thể không nhìn mà viết được, viết đi."

Tôi nghẹn khí, không có biện pháp nào chỏ có thể học.

Ân Tu Thừa nói kiến thức cơ bản của tôi quá kém, mỗi ngày đều bắt tôi học từ đơn.

Ân Tu Thừa hừ lạnh nói: "Em tưởng vào Thanh Hoa dễ lắm sao? "

" Những thứ này cũng không học được, anh khuyên em vẫn là sớm một chút đi tìm người ta xin lỗi, thừa nhận chính mình đến chó cũng không bằng!"

Tôi bị anh ấy đả kích, mỗi ngày đều chăm chỉ học từ đơn.

Ở WC, nhà ăn, đầu giường, nơi nơi đều là những tờ giấy nhỏ ghi chú từ đơn, tôi từ khi vừa mở mắt liền bắt đầu học, học đến lúc nhắm mắt ngủ.

Với cường độ học tập như vậy, tôi xem bài thi tiếng Anh tuy rằng cũng là cái biết cái không, nhưng so với trước quả thực khác nhau một trời một vực.

"Em phải biết rằng, học tiếng Anh quan trọng nhất chính là cảm xúc ngôn ngữ, nếu muốn học Thanh Hoa em phải xem tiếng Anh như ngôn ngữ thứ hai của mình."

Ân Tu Thừa mỗi ngày đều bắt tôi xem các tin tức tiếng Anh,học thuộc các tác phẩm tiếng Anh, tôi ủy ủy khuất khuất mà nhìn cuốn sách trước mặt, một câu một câu mà đọc.

Qua không biết bao lâu, tôi rốt cuộc cũng miễn cưỡng học được chút.

Ân Tu Thừa kiểm tra qua, biểu tình có chút thống khổ.

"Vẫn là không được! Nhưng mà so với lần trước có tiến bộ, học thuộc cuốn sách này trong 3 tháng, biết chưa?"

Tôi gật gật đầu, hậu tri hậu giác mà cảm giác được dạ dày đang quặn đau.

Tôi quên mất, buổi tối còn chưa có ăn cơm.

Ân Tu Thừa cũng nghe thấy bụng tôi kêu, khẽ cười một tiếng.

"Được rồi, đi ăn cơm đi.

_ _ _ _ _

Kỳ thi giữa kì thực mau liền tới.

Ngồi ở bàn trước, tôi dùng khăn giấy xoa xoa lòng bàn tay đã thấm ướt mồ hôi.

Kết quả cho những ngày học tập chăm chỉ của tôi đã có rồi.

Hai tháng, tôi cả ngày lẫn đêm đều lao vào học tập, cơ hồ thành một người máy chỉ biết học.

Cuốn sách kia tôi học cũng sắp thuộc lòng, cũng đã viết không ít các bài văn tiếng Anh.

Vở bài tập toán chi chít cách giải, sách chính trị cùng lịch sử cũng dày đặc ghi chú.

Tôi sẽ đạt được thành tích như thế nào?

Có hay không khả năng thành tích gần bằng Khâu Đình?

Tôi hít sâu một hơi, bắt đầu làm bài.

Cái đề này có chỗ quen thuộc, có chỗ không quen thuộc.

Tôi nhìn Khâu Đình thi cùng phòng với tôi, cô ấy thoải mái làm bài, suy tư một lát liền viết xuống một đáp án lên giấy.

Tôi có chút lo âu, cưỡng bách chính mình tập trung, hít thở sâu bắt đầu làm bài.

Những kỳ thi trước kia tôi đều viết vài từ cho có lệ, thạm chí là noopi giấy trắng.

Khi đó chỉ cảm thấy thời gian dài đến đáng sợ, hiện tại lại chỉ cảm thấy không đủ dùng!

Rất nhiều đề tôi đều không kịp cẩn thận tự hỏi, thời điểm nộp bài thi tôi thế nhưng lại còn một bài chưa có làm xong!

Tôi lại nhìn Khâu Đình, cô ấy đã sớm làm xong, cũng kiểm tra xong rồi, đang ở nhắm mắt dưỡng thần.

Tôi cắn chặt răng, bình tĩnh lại, bắt đầu làm bài.

Thi xong, Khâu Đình đã đi tới.

Cô ấy cười khanh khách mà đứng ở trước mặt tôi nói lớn như thể cố tình cho mọi người nghe thấy:

"Kiều Như, lần thi này cậu không thể gian lận được nhỉ?"

"Tôi khuyên cậu vẫn là sớm một chút nhận thua đi, cậu cầu xin tôi, nói không chừng tôi có thể bỏ qua, không bắt cậu đứng trước cổng trường hô lớn đấy!"

Tôi lạnh lùng mà nhìn chằm chằm người đối diện.

" Tôi khuyên cậu không nên đắc ý quá sớm, người phải đứng trước cổng trường không chừng là cậu đó, với lại chúng ta hẹn lần thi cuối kỳ, cậu không cần vội vàng sớm đâu."

Sắc mặt Khâu Đình có chút khó coi, ngay sau đó ném xuống một câu: " Nếu mặt mũi cũng không cần, vậy cậu đừng hối hận là được!"

_ _ _ _ _

Kỳ thi giữa kỳ diễn ra trong ba ngày.

Với một người chưa từng nghiêm túc thi như tôi, ba ngày này đúng là đã vắt kiệt sức lực của tôi.

Sau đó cần thêm một chút thời gian để có thành tích.

Thời điểm phát thành tích, tôi phát hiện bản thân khẩn trương đến mức run rẩy tay chân.

Nhưng không đợi tôi bình tĩnh lại, bài thi liền được phát tới tay.

Các bạn học bên cạnh đang chụm đầu lại trao đổi thành tích, trong phòng học một mảnh ồn ào, còn có người tới hỏi thăm thành tích của tôi. Tôi cái gì đều không nghe thấy, cảm nhận được nhịp tim mình càng ngày càng dồn dập, lấy tay che mà xem từng môn từng môn.

Ngữ văn 98, toán học 106, tiếng Anh 102, lịch sử 94, sinh vật 76, chính trị 83......

559 điểm.

Một tờ giấy nhỏ cũng theo đó mà phát trên bàn tôi.

Đứng thứ 27 của lớp, đứng thứ 236 của trường.

Lòng tôi đột nhiên trầm xuống.

Ban tôi tổng cộng có 56 người, đứng thứ 27, sẽ là trung bình.

Cùng người đứng nhất quả thật khác nhau như trời với đất.

Lúc này Khâu Đình cũng đang cầm thành tích xem, cô ấy đứng ở đằng trước, nhìn tờ thành tích một cách thoải mái, tự tin.

Vài người bạn học hưng phấn vây quanh cô ấy.

Tôi gắt gao nắm lấy bài thi trong tay, như thể đang nắm trái tim chính mình.

Không cần xem, tôi liền biết Khâu Đình nhất định đứng nhất.

Quả nhiên, một người nữ sinh nhìn bài thi của cô ấy kinh hô: "683 điểm, Khâu Đình, cậu cũng quá trâu bò!"

"Đúng vậy, quả thực là thần, toán học 148 điểm!"

"Thành tích này chắc chắn vào được Thanh Hoa nhỉ? Giang Thư Hoa được bao nhiêu?"

"679, đứng thứ hai." Giang Thư Hoa nhàn nhạt nói, hướng tới Khâu Đình cười cười, "Lần này lại không thắng được cậu, tâm phục khẩu phục."

Khâu Đình không nói chuyện, chỉ là gợi lên khóe miệng về phía sau nhìn thoáng qua.

Tôi biết, cô ấy đang nhìn tôi.

Đến bây giờ tôi mới biết được, khoảng cách của chúng tôi giống như trời với đất.

Dù tôi có học ngày đêm, hận không thể ở trong mơ cũng học, tôi cùng cô ấy vẫn có khoảng cách mà tôi khó có thể với tới.

Có lẽ,dù tôi có cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua Khâu Đình.

Trong nháy mắt, tôi nghe rõ ràng được suy nghĩ của mình.

Dù có cố gắng đến thế nào, tôi vốn dĩ cũng chỉ là một phế vật.

Cách đó không xa, Giang Thư Hoa bước đến chỗ tôi.

Hắn từ trên cao nhìn xuống, trong ánh mắt có chán ghét cùng đồng tình trộn lẫn với nhau.

"Kiều Như, Đình Đình nói, nếu cậu xin lỗi thì sẽ không truy cứu chuyện này nữa."

"Đình Đình thực thiện lương, cậu chắc là không muốn rước thêm phiền toái đâu nhỉ?"

Khâu Đình cũng ung dung bước tới, các bạn học xung quanh đều hiểu ý mà yên lặng nhìn về hướng tôi.

"Kiều Như, chúc mừng cậu, nghe nói cậu tiến bộ rất lớn."

"Nhưng mà cậu xem, cậu có nỗ lực đến mấy thì cũng chỉ có vậy, hạn mức cao nhất cũng chỉ ở mức trung bình."

"Tớ cũng không yêu cầu quá đáng, cậu xin lỗi tớ thì tớ sẽ coi như chuyện này chưa hề diễn ra, chuyện này liền cứ thế trôi qua." Biểu tình Khâu Đình cao cao tại thượng, giống như đang bố thí cho người khác.

Tôi nháy mắt liền cảm thấy tức giận.

Tôi không sợ bị người khác khinh thường.

Nhưng nếu tôi chịu thua, tôi sẽ khinh thường chính mình!

Tôi từ từ đứng lên, nhìn thẳng đôi mắt của Khâu Đình.

"Còn có ba tháng, ai đứng nhất sao cậu biết được. Cậu không nên cao hứng đến sớm như vậy, biết đâu lúc đó cậu sẽ phải xin lỗi tôi?"

"Thật là vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng," Khâu Đình cười cười, "Hy vọng đến lúc đó cậu cũng có thể kiên cường như vậy."

_ _ _ _ _

Tuy rằng tôi không hài lòng với thành tích của mình lắm, nhưng chủ nhiệm lớp cùng các thầy cô khác đều cao hứng khen ngợi tôi.

Bọn họ cầm bài thi của tôi cao hứng nói: "Nhìn xem thành tích của Kiều Như này, mới hai tháng mà thành tích liền từ đứng chót bảng thành thứ 27 của lớp! "

"Có nghĩa là cái gì? Là nỗ lực thì sẽ đạt được thành công!"

"Các bạn học đều phải noi gương Kiều Như, nhất định phải nỗ lực cố gắng......"

Tôi ngồi ở dưới, trong lòng cảm thấy có một chút dao động.

Ở một phương diện, thành tích đôi đã vươn lên đáng kể trong 2 tháng.

Về phương diện khác, tôi lại biết rõ khoảng cách của tôi với Khâu Đình có bao nhiêu lớn.

Còn ba tháng, tôi phải nỗ lực đạt được hạng nhất.

Tôi thật sự có thể chứ?