Chương 7

7.

Sau khi nói xong, bước ra cổng trường tôi liền thấy hối hận.

Tôi vỗ vỗ đầu mình không nhịn được mà hối hận, con mẹ nó như thế nào liền không thể nhịn một chút, lúc nào đó cũng có thể tìm cơ hội tẩn họ một trận mà?!

Như thế nào liền một hai phải đấu với nhau chứ!

Kỳ thi cuối kỳ còn mấy tháng, nếu tôi có thể vượt qua Khâu Đình thì không phải là thần luôn rồi sao?

Óc heo óc heo óc heo! Tôi thầm mắng chính mình. Đến thời điểm về đến nhà, tôi vẫn rầu rĩ không biết nên làm gì.

Nếu phải đi tự nhận mình là chó, tôi thà chết còn hơn.

Thời điểm tôi đang khó chịu, mẹ tôi bỗng mở cửa:

" Như Như à, ra ngoài một chút đi! Ân ca ca của con tới nè!"

Tôi không kiên nhẫn nói: “Cái gì Ân ——”

“Ân Tu Thừa?!”

Tôi đứng phắt dậy, doạ mẹ tôi sợ hãi.

" Phải lễ phép một chút chứ! Con còn không ra tiếp đón Ân ca ca của con đi."

Thật tốt quá!

Tôi lao vụt ra ngoài, đẩy mạnh cách cửa.

“Ân ca ca! Anh đã đến rồi!”

Ân Tu Thừa đang ngồi trên sô pha nhà tôi.

Hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào bóng lưng của anh, cả người đều mạ lên một tầng mơ hồ viền vàng, đẹp đến có chút không chân thật.

Nghe được thanh âm, anh nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt đào hoa hơi hơi nhíu lại, có chút hứng thú nói:

“Mặt trời mọc từ hướng Tây sao, hôm nay như thế nào mà lại không gọi là con mọt sách?”

Mặt tôi đỏ lên!

Ân Tu Thừa là con trai của bạn thân mẹ tôi, là huyền thoại của khu nhà chúng tôi ngày xưa.

Từ nhỏ liền bắt đầu nhảy lớp, mới học cấp 2 mà đã ôn tập kiến thức cấp 3, rõ ràng so với tôi không lớn mấy tuổi, hiện tại đã ở Thanh Hoa học liên tục thạc sĩ và tiến sĩ.

Lúc ấy anh ấy đã được tuyển thẳng, nhưng lại nhất quyết muốn thi đại học và đạt được thành tích khủng bố tiến vào Thanh Hoa.

Tôi khi còn nhỏ quả thực có chút ghét anh ấy, loại người này lớn lên đẹp trai, thành tích tốt, gia thế cũng tốt.

Tựa như bầu trời thái dương giống nhau chói mắt, đem tôi đứng cạnh trông như một bãi bùn lầy.

Nhưng hiện tại không giống nhau!

Tôi nghĩ, có Ân Tu Thừa ở đây, cái gì Khâu Đình, Giang Thư Hoa còn không phải cầm nắm trong tay như đồ chơi?!

" Ân ca ca của con gần đây phải về nhà một thời gian, hai con đã rất lâu không gặp mặt còn gì. Như, mau tới đây cùng Ân ca ca của con trò chuyện, mẹ đi rửa trái cây!”

Tôi cố gắng thu lại nụ cười nịnh nọt của mình:

“Ân ca ca, anh đã về rồi?”

Biểu cảm của Ân Tu Thừa giống như thấy được một đồ vật bẩn thỉu, cảnh giác mà nhìn tôi.

“Kiều Như, em định làm trò gì?”

Nụ cười của tôi cứng đờ, thò đầu lại gần nhỏ giọng nói:

“Ân ca ca, em nhớ rõ anh thi đại học được 740 nhỉ?”

“Chính xác là 739.” Ân Tu Thừa nhàn nhạt nói, “Kiều Như, mặc kệ em đang nghĩ gì, anh đều khuyên em tốt nhất dừng lại.”

Mẹ nó, trách không được đến bây giờ cũng chưa tìm được bạn gái, Ân Tu Thừa trông không khác nào cục đá!

Ta cưỡng chế hỏa khí nói: “Ân ca ca, hai ta cũng coi như là thanh mai trúc mã, anh nhẫn tâm nhìn em tương lai không thi đậu đại học sao?”

“Nhẫn tâm.”

Ta cứng lại, dứt khoát làm bộ không nghe thấy, nói thẳng ra mục đích:

“Ân ca ca, anh có thể kèm em học một thời gian không?”

“ Kèm học?!”

Ân Tu Thừa rốt cuộc có biểu tình, kinh ngạc nhìn tôi nói:

“Kiều Như, em không phải bị cái gì không sạch sẽ bám vào người đi?”

Tôi không thể nhịn được nữa, hét lên:

“Ân Tu Thừa, anh nói chuyện kiểu gì vậy?! Giờ em hiểu chuyện chăm chỉ học hành cũng không được sao?!”

“Anh mà không giúp em, em liền đi mách mẹ anh!”

Mẹ Ân Tu Thừa không sinh ra con gái, nhưng đặc biệt thích mấy cô bé nhỏ nhắn, đặc biệt là tôi.

Nếu là bác ấy biết hắn không chịu giúp tôi học tập, có thể cho hắn từ sống sờ sờ thành bị mắng đến chết.

Quả nhiên, thần sắc Ân Tu Thừa cứng đờ, sau một lúc lâu cắn răng nói:

“Kiều Như, em thật là đi tìm đường chết, lại là muốn làm chuyện gì xấu?”

Tôi bắt lấy cánh tay của anh ấy thành khẩn nói:

“ Anh, em muốn vào Thanh Hoa! Anh giúp em nhé?"

" Bạn trai em vì yêu học bá mà đá em, em cùng bọn họ cược cuối kỳ nhất định em sẽ vượt qua bọn họ!”

Tôi cho rằng Ân Tu Thừa sẽ giống những người khác cười nhạo tôi, ai ngờ anh ấy chỉ là kinh ngạc một chút liền bực bội mà gãi gãi đầu.

“Kiều Như, em có phải yêu đương xong đầu óc đều không còn?! Giúp em anh được gì?"

"Anh không phải đang gây dựng sự nghiệp sao!” Tôi kích động nói: “ Em đem toàn bộ tiền mừng tuổi cho anh!”

Ân Tu Thừa cười lạnh một tiếng: “ Anh đây cần gì tí tiền mừng tuổi của em, quan trọng là em có thật sự muốn học không.”

Anh ấy hung tợn nói: “Không chăm chỉ học liền đánh gãy chân!”

Ta hơi suy tư một chút liền hiểu lý do tại sao Ân Tu Thừa lại không cảm thấy tôi kỳ lạ.

Đối với loại người như anh ấy mà nói nói, chỉ sợ vào Thanh Hoa căn bản không phải là một chuyện khó khăn.

Tôi xem như nhặt được vàng rồi!

Tôi mở to hai mắt nghiêm túc mà nhìn hắn: " Được, không học em liền để anh đánh em!”