Chương 44: Hai người là cha con

Edit: Vĩnh Nhi-Beta: Tiểu Vũ

Buổi tối cùng ngày, viện trưởng Tôn của bệnh viện tỉnh mang theo máu O tương thích và đội ngũ tinh anh vội vàng chạy đến, cuối cùng thành công kéo Oa Oa ra khỏi quỷ môn quan.

Có đủ máu, ca phẫu thuật tiến hành vô cùng thuận lợi, trải qua một đêm cấp cứu và hội chẩn, cuối cùng Oa Oa cũng được đẩy ra ngoài, viện trưởng Tôn cũng đầu đổ đầy mồ hôi bước ra khỏi phòng phẫu thuật.

Cù Thành luôn canh giữ ở cửa, sai La Tiểu Mậu đi chăm sóc Từ Từ Niên, bản thân thì nửa bước không rời, vừa nhìn thấy Oa Oa được đẩy đi ra, lòng bàn tay hắn toàn là mồ hôi lạnh, tiến lại gần nắm lấy cạnh giường, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Oa Oa tái nhợt.

"... Oa Oa, cháu, cháu sao rồi? Mở mắt ra nhìn chú đi."

Cù Thành nắm bàn tay nhỏ của cậu nhóc, muốn gọi cậu nhóc dậy, nhưng hai mắt Oa Oa nhắm nghiền, miệng nhỏ mím chặt vào nhau, nằm im không nhúc nhích, không phản ứng gì với tiếng gọi của hắn, cũng không còn ngọt ngào gọi hắn "Thành Thành" rồi nhào vào lòng hắn, cười với hắn giống như trước kia nữa.

"Oa Oa, Oa Oa." Cù Thành nhịn không được đẩy nhẹ cậu nhóc, vội vã muốn cậu bé phản ứng lại mình.

Lúc này bác sĩ Tôn ở bên cạnh ngăn hắn lại, lắc lắc đầu, "Cù Thành, cậu đừng như vậy, cậu nhóc vẫn còn thuốc mê, bây giờ cậu gọi nó cũng vô dụng, đêm nay để nó ở phòng chăm sóc đặc biệt (ICU) nghỉ ngơi cho khỏe đi, cậu không cần phải quá lo lắng."

Vừa nghe lời này xong, Cù Thành phút chốc ngẩng đầu lên, cau mày nói, "Không phải đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi sao? Sao còn phải vào phòng chăm sóc đặc biệt? Viện trưởng Tôn, rốt cuộc tình hình hiện tại của cậu nhóc thế nào rồi?"

Viện trưởng Tôn vỗ vỗ vai của hắn, cho hắn một ánh mắt an ủi, "Yên tâm, cậu nhóc chỉ là mất máu quá nhiều nên mới rơi vào nguy hiểm, trên người cũng không có vết thương trí mạng nào, truyền máu kịp thời nên sẽ không có vấn đề gì lớn. Có điều tuổi cậu nhóc còn quá nhỏ, lại lần đầu truyền máu, nên khó đảm bảo sẽ không xuất hiện phản ứng bài xích, vì vậy phải ở trong phòng ICU theo dõi thêm mấy ngày, nếu như tình hình lạc quan, rất nhanh có thể chuyển sang phòng bệnh bình thường."

Cù Thành nghe được lời này mới thở phào nhẹ nhõm, khí lực toàn thân nháy mắt bị vắt kiệt, mệt mỏi tấn công đến, hắn xoa nhẹ thái dương trướng đau, gật gật đầu với viện trưởng Tôn, "Vậy thì tốt rồi, ngày hôm nay cảm ơn chú viện trưởng Tôn, sau này hễ có việc gì cần dùng đến cháu, chú cứ mở miệng, phần ân tình này cháu sẽ nhớ cả đời."

Viện trưởng Tôn cười hiền lành xua xua tay, tháo khẩu trang cảm thán một tiếng, "Trước kia cháu trai tôi bị bắt cóc, may mà có cậu ra tay cứu giúp, là tôi nợ cậu mới đúng, vậy mà cậu lại cảm ơn tôi trước. Có điều tên nhóc Cù Thành cậu cũng thật là, có con trai lớn như vậy sao không nói cho tôi biết? Nếu như không phải hôm nay có việc dùng đến tôi, có phải định giấu tôi cả đời không?"

Cù Thành lặng đi một chút, tiếp đó vẻ mặt đầy phức tạp nhìn hắn mở miệng, "Chú... Sao chú lại nghĩ chúng cháu là cha con?"

"Lẽ nào không phải sao?" Viện trưởng Tôn sững sờ, trước đó vội vàng cứu người, hắn chưa kịp hỏi rõ tình hình, lúc này ngạc nhiên nói, "Nhưng dáng vẻ hai người nhìn rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt, giống hệt cậu hồi còn nhỏ, hơn nữa, không phải cậu có nhóm máu O sao? Nếu không phải ba của cậu nhóc, sao vừa nãy không truyền máu luôn? Còn vội vã gọi điện thoại cho tôi làm gì?"

Lời này lập tức hỏi khó Cù Thành, hắn ở trong lòng cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu, "Tình hình lúc đấy rất khẩn cấp, cháu sốt ruột quá nên quên mất, chỉ nghĩ đến chú rất giỏi phương diện này."

Viện trưởng Tôn rõ ràng không tin hắn mượn cớ, nghiền ngẫm nhìn hắn một cái, lộ ra vẻ mặt "Tôi hiểu cậu", "Được rồi được rồi, cứ cho là vậy đi. Nhưng mà Cù Thành, sau này cậu đừng lừa tôi nữa nhé, trước kia từ chối con gái của tôi, nói gì mà bản thân thích đàn ông, không có hứng thú gì với phụ nữ, kết quả giờ lại có con với người phụ nữ khác? Không thể trở thành người một nhà, thì tôi cũng đâu làm khó cậu được, phải không?"

Cù Thành không biết giải thích mối quan hệ phức tạp này thế nào, chỉ có thể qua loa lấy lệ, "Đứa bé này thật sự không phải con của cháu với người phụ nữ khác."

"Không phải của cậu với phụ nữ khác? Vậy chẳng lẽ là với một người đàn ông à?"

"..." Cù Thành bị nói trúng nỗi lòng, nhất thời không nói nên lời.

Viện trưởng Tôn đùa hắn, kết quả vừa nhìn thấy sắc mặt kỳ dị kia của hắn liền lập tức ngừng cười, sâu xa nói, "Được rồi, chuyện riêng của cậu tôi không thể nhúng tay vào, nhưng tôi khuyên cậu nên đi kiểm tra DNA của đứa bé kia, trên đời này không có nhiều sự trùng hợp như vậy đâu."

Nói xong viện trưởng Tôn cười vỗ vỗ vai hắn, tháo găng tay y tế xuống, xoay người rời đi, để lại một mình Cù Thành đứng yên tại chỗ, gương mặt lộ vẻ phức tạp.

***

Thời điểm La Tiểu Mậu cầm bình nước nóng đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn một cái liền thấy Cù Thành ở ngay đối diện.

Trong lòng hắn còn xấu hổ, không dám nói chuyện với Cù Thành, thế nhưng trong lòng lại lo lắng cho Oa Oa, do dự đứng yên tại chỗ, nhất thời không biết phải mở miệng thế nào.

Cù Thành cũng không làm khó hắn nữa, nhìn hắn một cái, mặt không chút thay đổi nói, "La Tiểu Mậu, tôi sẽ không ép cậu nữa, nhưng tôi sẽ tự mình đi điều tra chuyện của Oa Oa, hi vọng cậu kín miệng một chút, thành thật một chút, không được để lộ cho Từ Từ Niên biết, cũng không được phép cản trở, nghe rõ chưa?"

Nghe lời này xong, La Tiểu Mậu biết Cù Thành đã đoán được sự thật, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu xem như là ngầm thừa nhận.

Cù Thành nhíu mày, đón lấy bình nước nóng trong tay hắn, giọng nói dịu đi mấy phần, "Quên chuyện ngày hôm nay đi, dù sao cậu cũng là người bị hại, đã cứu được Oa Oa rồi, cậu không cần phải lo lắng nữa, mệt mỏi cả ngày rồi, cậu trở về đi, tối nay tôi sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc Từ Niên."

La Tiểu Mậu cũng biết tội lần này khó thể tha thứ, không còn mặt mũi nào ở lại đây, vừa nghe đã cứu được Oa Oa, nhất thời kích động đến hốc mắt đỏ bừng, lưỡng lự hồi lâu mới gật đầu nói, "Tôi hiểu rồi...Vậy tôi đi thăm Oa Oa, tối nay...không làm phiền hai người nữa."

Nói xong hắn cắn răng, nén nước mắt áy náy, không yên tâm nhìn thoáng qua phòng bệnh Từ Từ Niên một cái, mới lưu luyến rời khỏi phòng bệnh.

Cù Thành theo dõi bóng lưng của hắn đến khi đi khuất hẳn, đuổi A Tứ đi, tự mình đi lấy nước nóng, lúc đẩy cửa phòng bệnh ra thì phát hiện Từ Từ Niên đã tỉnh.

Trên đầu cậu quấn băng gạc, tựa nửa người trên giường, không nhúc nhích nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đã duy trì tư thế ngồi này rất lâu rồi.

Cù Thành từ từ tiến vào, cậu nghe thấy tiếng động quay đầu lại, sắc mặt vô cùng xấu, nhưng lại cố gắng nặn ra một nụ cười nhạt, "Anh đến rồi à?"

Cù Thành dừng bước lại, nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch cùng băng gạc trên đầu cậu, nhất thời không nói gì.

Hắn tưởng trải qua đả kích lớn như vậy, Từ Từ Niên nhất định sẽ không chịu nổi, dù sao hắn cũng là người hiểu rõ nhất Oa Oa quan trọng đối với cậu như thế nào, Cù Thành còn tưởng cậu sẽ khóc, thế nhưng vẻ mặt Từ Từ Niên lại bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Hắn bước qua, đặt bình nước nóng xuống, đưa tay muốn đỡ Từ Từ Niên nằm xuống, "Mới vừa làm phẫu thuật xong, phải nghỉ ngơi nhiều vào, vội vã ngồi dậy làm gì?"

Từ Từ Niên khoát tay, ý bảo mình không sao, "Yên tâm, mạng em rất lớn, trước kia Từ Tân Niên còn không gϊếŧ được em, chút chuyện nhỏ này không đến mức khiến em trở nên yếu ớt như vậy đâu."

Cù Thành thấy cậu hơi động một cái là chân mày khẽ chau lại, biết tính tình cậu cứng rắn thích cậy mạnh, không khỏi thở dài một hơi, nâng tay sờ nhẹ đầu cậu, "Chỗ này, còn đau không?"

"Không đau, nhưng vẫn phải băng bó, qua mấy ngày là khỏe."

Từ Từ Niên nhẹ nhàng xua tay, thậm chí còn nặn ra một nụ cười, lòng Cù Thành nghẹn đắng, nhịn không được nhíu mày, "Đầu em phải khâu sáu mũi, lúc bị đưa vào phòng phẫu thuật thì quần áo đã ướt sũng máu, vậy mà còn nói không sao?"

"Yên tâm, anh không cần phải lo lắng như thế, lúc đó em tránh kịp, chỉ là trên đầu bị rách một ít thôi, tay chân không sao hết, không tin anh nhìn thử xem."

Nói xong cậu cố gắng chống người ngồi dậy, thò một chân ra muốn xuống giường.

"Đừng làm loạn, lúc này rồi mà em còn muốn khoe khoang cái gì nữa? Tỏ ra yếu đuối ở trước mặt anh thì có làm sao?"

Cù Thành đè cậu lại, không cho phép cậu tiếp tục cử động nữa, thế nhưng Từ Từ Niên không nghe hắn, dùng sức đẩy hắn ra, lảo đảo muốn xuống giường.

Trên người cậu toàn là vết thương, Cù Thành không dám dùng sức, chỉ có thể đỡ chắc lấy cậu, giọng trở nên nôn nóng, "Từ Từ Niên, em rốt cuộc có biết mình vừa làm phẫu thuật xong không hả!?"

Sắc mặt Từ Từ Niên lại kém đi mấy phần, thế nhưng khóe miệng vẫn treo nụ cười cứng ngắc, tựa như muốn thuyết phục Cù Thành, lảo đảo đi tại chỗ vài bước, cười quay đầu lại nói, "Anh nhìn đi, em thật sự không sao cả, chỉ là tiểu phẫu mà thôi, anh lo lắng cái gì, mùi thuốc khử trùng ở đây quá nồng, em muốn đi ra ngoài một lát, anh không cần phải đi theo em đâu."

Nói xong cậu lại cắn răng, di chuyển từng bước từng bước một về hướng cửa phòng bệnh.

Cuối cùng Cù Thành cũng nhận ra cậu có gì đó không thích hợp, bởi vì từ đầu đến cuối Từ Từ Niên không hỏi qua Oa Oa lấy một câu, nhóc con kia quan trọng thế nào đối với Khổng Tước, Cù Thành là người hiểu rõ nhất, lần này cũng là vì Từ Từ Niên cứu Oa Oa và La Tiểu Mậu nên mới xảy ra tai nạn, cậu vừa mới tỉnh lại, sao có thể không hỏi thăm tình hình của con trai mình chứ?

"Từ Niên, em muốn đi tìm Oa Oa phải không?" Cù Thành ngăn cửa, gắt gao nhìn cậu.

Từ Từ Niên lặng đi một chút, tiếp đó lại nở nụ cười, "Em đi đâu sao anh cũng phải hỏi? Trước kia anh đâu có nhiều chuyện như vậy."

Nói xong cậu ngoan cố bước ra khỏi cửa, lại bị Cù Thành kéo trở về, "Cmn, Từ Từ Niên, em điên rồi sao! ? Với cái bộ dạng này thì chạy loạn cái gì, vừa rồi anh luôn trực ở bên cạnh Oa Oa, đợi nó làm phẫu thuật xong, bây giờ nó rất ổn, giờ em đi tìm nó chẳng những không giúp được gì, ngược lại còn khiến mình mệt hơn!"

Từ Từ Niên không nói lời nào cũng không ngẩng đầu lên, cứ đứng yên ở đó nắm tay chốt cửa, nhất định không buông tay.

Cù Thành biết một khi cậu đã quyết định chuyện gì thì nhất định sẽ làm cho đến cùng, cho nên không nói lời nào nữa, trực tiếp ôm ngang người lên đi về phía giường, "Hôm nay có anh ở đây, em đừng hi vọng bước ra khỏi cánh cửa này!"

Một câu này khiến Từ Từ Niên trước đó còn cố gắng bình tĩnh hoàn toàn không nhịn được nữa, cả người cậu run rẩy, hít vào một hơi, không thể khống chế nổi cảm xúc, quát lớn, "Con mẹ nó, anh buông tay ra! Tôi muốn đi ra ngoài! Để cho tôi đi gặp Oa Oa! Con mẹ nó, anh có nghe thấy không hả!"

"Oa Oa đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt! Không ai được phép vào cả! Em đi cũng vô dụng!"

Thần kinh Cù Thành căng thẳng cả một đêm cũng không khống chế nổi cảm xúc của mình nữa, gầm y nguyên đáp trả Từ Từ Niên.

Sắc mặt Từ Từ Niên gần như trắng bệch, gắt gao nắm lấy cánh tay Cù Thành, "Là con trai của tôi xảy ra tai nạn xe đó, anh có hiểu không! ? Tôi trơ mắt nhìn nó bị ngã xuống, trơ mắt nhìn nó đang chảy máu! Nó mới hai tuổi thôi, cmn, anh không để tôi đi thăm nó sao! ?"

"Nó cũng là con trai của anh! Sao anh lại không hiểu chứ! ?" Cù Thành ấn cậu lên giường, hốc mắt đỏ bừng, giống như một con dã thú sắp bùng nổ.

"Nó xảy ra tai nạn anh cũng không hề dễ chịu hơn em chút nào! Trước đó em còn hôn mê, anh vì hai người mà lo lắng, em có biết lúc anh chờ hai người ở bên ngoài phòng phẫu thuật, trong lòng có cảm giác gì không? !"

Từ Từ Niên ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm hắn thật lâu, môi run lên vài cái, đột nhiên giễu cợt một tiếng, "Anh có nghiêm túc không đấy, tùy tiện nhận một đứa bé là con của mình."

Ném xuống lời này, cậu lại đứng dậy muốn đi ra ngoài, Cù Thành giữ cậu lại, hai người dây dưa cùng một chỗ giống như thú bị nhốt vậy.

Từ đầu đến cuối Cù Thành không dám dùng sức, nhưng mà vẫn chặn kín hết đường lui của cậu, cơ thể Từ Từ Niên yếu ớt vốn không phải là đối thủ của Cù Thành, ương ngạnh vùng vẫy mấy cái khiến cho vết thương trên tay lại bị rách, máu lập tức chảy ra.

Cù Thành giữ tay cậu lại, ôm chầm lấy cậu, "Từ Niên, nghe anh nói đã, bây giờ Oa Oa thật sự rất ổn, nó sẽ nhanh tỉnh lại thôi, em đừng tự làm khổ mình nữa, được không? Anh chưa từng lừa em, em nhìn anh đi, tin tưởng anh một lần được không?"

Từ Từ Niên ngẩng đầu lên, sắc mặt xám như tro, ánh mắt vô hồn, không còn chút tinh thần nào, thế nhưng lại ép mình không được rơi một giọt nước mắt.

"Cù Thành, em chỉ đi nhìn một cái thôi... Em cầu xin anh đấy, cho dù nhìn từ ngoài cửa phòng chăm sóc đặc biệt cũng được, cho em đi thăm Oa Oa đi... Em cầu xin anh."

Cậu đã sống hơn nửa đời người, chưa từng phải cầu xin người khác bao giờ, hiện tại vì con trai mà nói ra lời như vậy, khiến Cù Thành xót xa trong lòng, không biết phải nói gì nữa.

Hắn ôm chặt lấy cậu, cuối cùng thỏa hiệp , "... Được, chúng ta đi, em không đi được thì anh cõng em."

Cù Thành đỡ Từ Từ Niên di chuyển từng bước từng bước một về phía phòng chăm sóc đặc biệt.

Giờ đã là nửa đêm, hành lang bệnh viện trống rỗng không có lấy một bóng người, hai chân Từ Từ Niên như nhũn ra, trên người vẫn còn thuốc mê, lại khăng khăng không muốn ngồi xe lăn, cũng không để cho Cù Thành cõng, cắn răng leo lên từng bậc cầu thang, giống như là để tự trừng phạt mình.

Mấy lần Cù Thành nhìn không được, thủ đoạn cứng mềm gì cũng dùng qua, thế nhưng vẫn không lay chuyển được Từ Từ Niên, cậu vừa quật cường lại cố chấp giống như một con lừa, nắm lấy lan can, mỗi lần dùng sức là miệng vết thương lại bị rách ra, đau đớn vô cùng nhưng không hé răng lấy một lời.

Cuối cùng lúc đến được phòng chăm sóc đặc biệt, đã mất hơn 1 tiếng.

Y tá trực ngoài cửa không cho phép người thân vào thăm, bị ngăn cách bởi tầng tầng lớp cửa kim loại, ngay cả một tia sáng trong phòng bệnh cũng không nhìn thấy được, chỉ có thể thông qua màn hình lớn cỡ bàn tay gắn trên đỉnh đầu để nhìn dáng vẻ của Oa Oa.

Nhóc con đang truyền dịch, đắp một chiếc chăn nhỏ màu xanh, tay nhỏ vô ý thức nắm chặt lấy góc chăn, máy đo nhịp tim thoáng chốc nhảy lên nhảy xuống, như là muốn nói cho hai người ở ngoài cửa biết, bây giờ cậu bé vẫn còn sống, nó rất khỏe.

Sắc mặt của bé con không được hồng hào như trước kia nữa, vì mất máu mà trở nên tái nhợt, có điều khóe miệng lại không tự chủ được cong lên, thi thoảng còn khẽ nhấp, phảng phất như không biết chuyện gì đang xảy ra, còn giống như đang ở bên cạnh ba ba vậy, ngủ rất yên ổn.

Nhìn thấy dáng vẻ của con trai, thần kinh kéo căng của Từ Từ Niên rốt cuộc cũng buông lỏng xuống, lúc này cậu giống như bị hút khô toàn bộ sức lực, vịn tay nắm cửa, tựa đầu lên tường, rất lâu không nói lời nào.

Hồi lâu sau, Cù Thành nghe được thanh âm yếu ớt, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, hắn đến gần bên cạnh Từ Từ Niên, nghe thấy cậu đang nhỏ giọng nói.

"... Anh biết không, trước đó Oa Oa cứ nắm chặt lấy tay em, nói gì cũng không chịu buông em ra, em tưởng nó đang làm nũng, liền nhẫn tâm đẩy nó ra... Nếu lúc đó, em có thể cẩn thận một chút, nuông chiều nó một chút, mọi chuyện sẽ không thành ra như vậy."

Giọng Từ Từ Niên run rẩy, dường như vẫn không dám nhớ lại chuyện trước đó, Cù Thành vỗ vỗ vai cậu, "Đây không phải lỗi của em, ai cũng không nghĩ đến sẽ có người ra tay với bọn em."

"Có gì khác nhau sao?" Từ Từ Niên ngẩng đầu lên nhìn hắn, cả người gần như muốn mệt lả, "Em là ba của nó, là người thân duy nhất của nó, không làm tròn bổn phận chính là không làm tròn bổn phận, ngay cả con của mình cũng không bảo vệ được, còn đùn đẩy trách nhiệm cái gì?"

Lẽ nào trách nhiệm đó không phải thuộc về anh sao?

Cù Thành nói thầm ở trong lòng, nét mặt không biểu lộ gì, đỡ Từ Từ Niên ngồi xuống bậc thềm, sau đó mới thấp giọng nói, "Từ Niên, em đã cố gắng hết sức rồi, chuyện này không thể trách em được, là cái tên chết tiệt ra tay ở sau lưng kìa. Chuyện này anh sẽ xử lý, em không cần phải lo lắng, bất kể là ai ra tay với bọn em, anh cũng sẽ không tha cho hắn."

Từ Từ Niên vùi đầu xuống đầu gối, không nói gì, cậu rất mệt, toàn thân không còn sức lực, vết thương trên người cũng đau âm ỉ, nhưng cậu không muốn rời đi, nếu Oa Oa còn chưa tỉnh, cậu phải luôn ở bên cạnh nó.

Cù Thành trầm mặc nhìn cậu, qua một lúc lâu sau như đột nhiên hạ xuống một quyết tâm, giả bộ như vô tình mở miệng, "Từ Niên, em...có nghĩ đi tìm cha mẹ ruột về cho Oa Oa không?"

Lúc này đầu óc của Từ Từ Niên không được tỉnh táo lắm, nhưng vẫn căng thẳng ngẩng đầu lên, "Anh có ý gì?"

"Anh không biết em nghĩ thế nào, nhưng anh cảm thấy đối với một đứa trẻ có cha mẹ ruột ở bên cạnh chăm sóc sẽ tốt hơn, một mình em sao có thể dành hai phần yêu thương cho đứa trẻ?" Cù Thành quan sát sắc mặt của Từ Từ Niên, từ từ nói ra suy nghĩ của mình.

"Lần này Oa Oa phải truyền máu gấp, nếu có cha mẹ nó ở bên cạnh, tùy tiện hỏi một người trong nhà là có thể tìm được máu thích hợp, nhưng lúc đó trừ em và anh ra, không còn ai ở bên cạnh nó hết, chúng ta không phải người thân của nó nên cơ bản không giúp được gì, lần này là do may mắn, nhưng ai có thể đảm bảo rằng lần nào cũng gặp may mắn như vậy? Nó chỉ mới có hai tuổi, sau này lớn lên biết mình không có cha mẹ, chuyện này đối với nó mà nói có chút tàn nhẫn, nên anh nghĩ em nên đi tìm người nhà cho nó, để nó có một gia đình hoàn chỉnh?"

Ánh mắt Từ Từ Niên lóe lên, che giấu ngón tay đang phát run, né tránh ánh mắt của Cù Thành, làm bộ như tùy ý mở miệng, "Oa Oa không cần những thứ đó, em sẽ chăm sóc nó thật tốt, mấy năm nay em vừa làm cha vừa mẹ đã thành thói quen, Oa Oa cũng rất thích cuộc sống như vậy, em không cảm thấy bây giờ có gì không ổn."

"Nhưng dù sao nó cũng không phải con ruột của em, bây giờ em còn có thể lừa nó, chờ sau này thì sao? Đứa trẻ ngày càng lớn, tình cảm nhận nuôi không được như tình cảm cha mẹ đẻ, làm sao em dám khẳng định rằng nó sẽ không giấu em đi tìm cha mẹ ruột của mình?"

Bởi vì em và anh chính là người thân của nó!

Từ Từ Niên suýt nữa thì buột miệng nói ra, nhưng lại cố gắng nuốt vào trong bụng, di chuyển tầm mắt, nôn nóng đẩy cánh tay Cù Thành ra, lảo đảo đứng lên, "Anh không cảm thấy mình quản quá nhiều rồi sao? Em sẽ không để giả thiết của anh biến thành sự thật, anh cũng đừng can thiệp vào chuyện của Oa Oa nữa."

Cậu gần như là vô ý nói ra lời này, nhưng trong lòng sớm đã không còn cách nào khác.

Che giấu sự thật đã trở thành bản năng của cậu, cậu biết mình làm như vậy là rất bất công với Cù Thành, thế nhưng cậu quả thật rất sợ, người cha sinh ra cậu nuôi cậu cũng vì cơ thể dị dạng này của cậu, không chút do dự mong cậu mau chết đi, huống chi là một Cù Thành.

Cậu yêu Cù Thành, thế nhưng phải lấy chuyện này ra đặt cược, cậu làm không được, nếu như chuyện này lộ ra ngoài cái giá phải trả là mất đi Cù Thành, khiến Oa Oa ở trong mắt mọi người trở thành đứa trẻ do quái vật sinh ra, vậy cậu thà rằng đem toàn bộ bí mật này vào trong quan tài.

Cù Thành nhìn bộ dạng hoảng loạn của Từ Từ Niên, trong lòng như đã hiểu hết tất cả.

Chỉ là hắn muốn có một đáp án, thái độ này của Từ Từ Niên đã cho hắn đáp án rồi.

"Xin lỗi...quả thật người ngoài như anh không nên can thiệp vào mối quan hệ của em và Oa Oa, anh rút lại lời nói vừa nãy, em đừng giận nữa được không?" Cù Thành đỡ cậu, vòng hai tay ôm lấy Từ Từ Niên từ sau lưng.

Từ Từ Niên vốn cảm thấy hổ thẹn với hắn, bây giờ thấy Cù Thành chủ động cúi đầu, lòng cũng nhũn ra, lúc lâu sau mới lắc đầu nói, "Em không giận, vừa rồi giọng điệu của em không được tốt lắm, anh đừng để ý."

"Do em mệt mỏi quá rồi, mới vừa khâu xong sao có thể chạy loạn khắp nơi được, nếu em không muốn rời khỏi nhóc con kia, vậy dựa vào anh ngủ một lát đi, anh trông Oa Oa cho."

Cù Thành vỗ vỗ vai cậu, trên mặt lộ ra nụ cười trấn an.

Từ Từ Niên thật sự mệt mỏi, hai mắt như muốn díp lại, cậu ngẩng đầu lên nhìn bóng người của Oa Oa, thở phào một hơi, gật đầu tựa lên vai Cù Thành.

Hai người dựa sát vào nhau trong hành lang bệnh viện, đêm khuya nhiệt độ hạ xuống, Cù Thành cởϊ áσ khoác ra choàng lên người Từ Từ Niên.

Đêm khuya vắng lặng, trên hành lang không có một tiếng động, màn hình theo dõi trong phòng chăm sóc đặc biệt lóe ra những tia sáng mỏng manh, ba người cứ như vậy, cách một cánh cửa vừa dày vừa nặng, kề sát vào nhau.

Nghe thấy tiếng hít thở trầm ổn của Từ Từ Niên ở bên tai, Cù Thành nhẹ nhàng gọi cậu, "Từ Niên, ngủ rồi sao?"

Không ai trả lời hắn, âm thanh của hắn phiêu tán trên hành

lang.

Cù Thành gọi tiếng nữa, Từ Từ Niên vẫn không trả lời hắn, thuốc mê bắt đầu có tác dụng, cậu ngủ rất sâu.

"Phù..."

Cù Thành thở ra một hơi, xác định Từ Từ Niên sẽ không tỉnh lại xong, mới chậm rãi vươn tay, lấy một sợi tóc trên cổ áo cậu, cẩn thận bỏ vào túi trong suốt đã chuẩn bị từ trước.

Trong túi của hắn còn có một gói to, bên trong là một mảnh vải xé xuống từ trên áo bông của Oa Oa, phía trên còn lưu lại máu của nhóc con kia, ở trong đêm khuya tĩnh mịch nhìn có vẻ vô cùng chói mắt.

Thu xong hai mẫu, hắn cầm âu phục trên người đắp cho Từ Từ Niên, nhẹ nhàng đỡ cậu tựa vào lan can, sau đó mới đi thẳng đến góc tối không người, lấy điện thoại ra.

"A Tứ, bây giờ đến bệnh viện một chuyến đi, anh có đồ này muốn cậu đưa cho viện trưởng Tôn, đưa đến rồi ông ta tự khắc biết phải làm gì."

Điện thoại kéo dài mấy giây liền dập máy, im hơi lặng tiếng, không ai chú ý đến.

Cù Thành cất điện thoại rồi quay trở lại, ôm Từ Từ Niên, để cậu tìm được một tư thế thoải mái trên người mình, cúi đầu hôn một cái lên gò má cậu.

Khổng Tước, em không muốn chính miệng nói cho anh biết, vậy anh chỉ có thể tự mình đi tìm sự thật vậy.

Ngẩng đầu nhìn Oa Oa đang ngủ say trong phòng chăm sóc đặc biệt, Cù Thành lộ ra ý cười dịu dàng.

***

Trong nhà kho tối đen như mực, một vòng người vây quanh tứ phía, trong tay đều cầm vũ khí, vẻ mặt tỏa ra sát khí.

Đèn treo trên đỉnh đầu lúc sáng lúc tối, để lộ ra những chiếc bóng mờ nhạt trên nền đất, khiến bầu không khí càng trở nên ngưng trệ.

Ở giữa nhà kho đặt một chiếc ghế dựa mũ quan* làm bằng gỗ trắc vàng Hải Nam, ngồi ở trên ghế là một người đàn ông cao to cường tráng, vắt chân này lên chân kia, trong tay cầm một con dao găm, có hai người áo đen đứng ở phía sau hắn, đang nhìn chằm chằm cửa chính.

*Ghế dựa mũ quan: Đây là tên ghế được đặt theo hình dạng mũ của các quan thời xưa. Không hiểu sao chỉ nói về chiếc ghế dựa thôi mà tác giả miêu tả kỹ thế. Chắc là để phù hợp với khí thế của Cù Thành chăng?Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh - Chương 44: Hai người là cha conLúc này cửa sắt vang lên "két" một tiếng, A Tứ kéo một người đàn ông bị trói gô cổ đi vào, theo sau hắn là một đám anh em.

Nhìn trên người đàn ông bị trói cũng không có vết thương gì, nhưng lúc bị kéo đến, lại để lại những vết máu thật dài trên nền đất.

"Anh Thành, đưa người đến rồi."

A Tứ ném người đàn ông xuống nền đất, phủi phủi tay, âu phục đen trên người không có lấy một nếp nhăn, ngay cả áo sơ mi trắng cũng không bị máu dính vào, sạch sẽ gọn gàng, quả thật không giống một người có thể làm ra loại chuyện như vậy.

Lúc này Cù Thành mới lười biếng quay đầu lại, nhìn chằm chằm người đàn ông đang nằm trên nền đất, "Không phải còn chưa chết sao? Sao thấy tôi ngay cả quy củ cũng quên mất?"

Người nọ nhíu mày, cắn chặt răng không chịu lên tiếng, cũng không chuyển động.

A Tứ kéo tóc của hắn, lôi cả người dậy, "Quỳ xuống."

"Tao phi!"

Người đàn ông khinh thường phỉ nhổ một cái, kết quả A Tứ không nói hai lời đá thẳng một cước về phía đầu gối của hắn, "rắc" một tiếng, người đàn ông hét lên chói tai, thống khổ ngã xuống đất, hai đầu gối chạm đất, đối diện thẳng Cù Thành.

"Chúng mày muốn chém muốn gϊếŧ thì tùy! Dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy là có ý gì! ? Thay mặt mười tám đời tổ tông nhà mày nói cho mày biết, đừng tưởng tao thua ở trong tay chúng mày thì chúng mày giỏi lắm! Hôm nay, có bản lĩnh thì chúng mày gϊếŧ tao đi! Nếu không để tao có được cơ hội, tao sẽ gϊếŧ chết chúng mày!"

Người đàn ông giống như chó điên sủa liên tục về hướng Cù Thành, trong nhà kho toàn là âm thanh vang vọng của hắn.

Đợi đến khi hắn mắng không được nữa, mệt đến há mồm thở dốc, Cù Thành mới quay đầu lại nhìn hắn, đưa mắt phất tay ra hiệu với đàn em bên cạnh , "Vả miệng, nếu cái miệng đê tiện như vậy, đánh cho hắn biết điều một chút."

Hai tên đàn em cường tráng phía sau đi qua, cơ thể người đàn ông kia theo bản năng run lên, "Chúng mày... Chúng mày dám... A!"

Hắn còn chưa nói xong, mấy cái tát đã rơi liên tiếp lên mặt hắn, hắn đau kêu thất thanh, lúc này gò má đã sưng lên, thế nhưng hai người bên cạnh vẫn không có dấu hiệu dừng lại, người kia vừa đánh xong thì tên bên cạnh lại tiếp tục vả xuống, một cái lại một cái, ba bốn cái cái tát hạ xuống, mặt của hắn đã sưng giống như cái đầu heo.

"A! A a!"

Hắn đau đớn kêu to, theo bản năng né tránh, nháy mắt một người đã nắm lấy cổ áo của hắn, dùng chân đỡ sau lưng hắn tiếp tục đánh.

Phun ra một bụm máu, răng hắn bị đánh rơi mất 4 cái, trong miệng toàn là máu.

Lúc này Cù Thành mới phất phất tay, "Được rồi, các cậu chơi chết "Khách" của tôi thì phiền toái đấy, tôi là một công dân tốt luôn tuân thủ pháp luật, sao có thể phạm tội được."

"Trần Tam, suy nghĩ xong chưa? Rốt cuộc là ai phái mày đi đâm người khác?"

Cù Thành hạ chân bắt chéo xuống, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, nhả ra một vòng khói, sắc mặt của hắn u ám dọa người, khóe miệng như có như không hiện lên ý cười, càng khiến cho người đàn ông tên Trần Tam kia sợ đến run lên.

"Cmn, mày bị bệnh à! Tao không có đâm họ, tao nói nhiều lần như vậy rồi mà chúng mày không tin, mẹ nó, không hiểu tiếng Trung Quốc à!"

Trần Tam cắn chặt khớp hàm, vẫn liều chết không chịu thừa nhận.

Cù Thành bất đắc dĩ nhíu mày, "Được, nhìn không ra mày vẫn là nam tử hán, vậy để cho mày xem thứ này, tin là mày sẽ thích."

Nói xong hắn phất phất tay, A Tứ ở phía sau đi đến trước mặt Trần Tam, ném một xấp ảnh chụp xuống trước mặt hắn, trên bức ảnh là một cặp mẹ con, người phụ nữ vẫn còn rất trẻ, dẫn theo một bé trai tầm hai ba tuổi, đang mua cái gì đó ở ven đường.

Nhìn qua là biết những bức hình này là chụp lén, với lại kỹ thuật cực kỳ lão luyện, vừa nhìn là biết người trong nghề.

Thấy ảnh chụp sắc mặt Trần Tam liền lập tức thay đổi, nhưng vẫn cúi đầu không lên tiếng.

"Bọn họ là vợ con của mày đúng không? Số mệnh của mày cũng không tệ, tìm được một người vợ xinh xắn, con trai cũng rất đáng yêu, có điều nhìn gầy quá, tùy tiện bóp một cái là chết ngay ấy nhỉ? Đúng rồi, gần đây đám anh em của tao ăn chay lâu lắm rồi, không bằng để vợ mày tiếp bọn họ đi, cũng là vì mày mà tích lũy âm đức."

Lời này vừa thốt ra, Trần Tam lập tức không nhịn được nữa, "Con mẹ nó, mày không phải là người! Con trai tao nó chỉ mới có 3 tuổi thôi, chúng mày động vào nó thử xem! Tao liều mạng với chúng mày!"

"Ồ, mày đang chọc cười tao đấy hả." Cù Thành giễu cợt một tiếng, đi lên không chút do dự hung hăng đạp hắn một cước, "Mày vẫn còn biết nó là trẻ con, con mẹ nó, lúc mày đâm người khác sao không nhìn thấy trong tay họ cũng đang có một đứa trẻ!"

Một đạp hạ xuống, Trần Tam trực tiếp hộc máu ra, che ngực rất lâu không ngẩng đầu được lên.

Cù Thành nắm lấy cằm của hắn, nhếch miệng hỏi, "Nghĩ xong chưa? Rốt cuộc là ai sai mày ra tay, lão đại sau lưng mày là ai? Tao cho mày ba giây, đến giây thứ ba, lập tức sẽ có người làm con trai mày thịt nát xương tan, sau đó tao lại cho mày thêm ba giây nữa, đến lúc đó mày còn không nói, vậy vợ mày sẽ phải hầu hạ bọn đàn em của tao."

"Tao... Tao..." Sắc mặt Trần Tam trắng bệch, cắn chặt răng, trong lòng đấu tranh dữ dội, "Mày không có bằng chứng, dựa vào đâu nói tao lái xe đâm người khác? Con mẹ nó, tao cũng không biết lão đại sau lưng mày nói là gì!"

Cù Thành bật cười, sắc mặt âm trầm mưa gió nổi lên, "Nếu như không có bằng chứng, tao bắt được thằng khốn mày chắc? Tuy mày thông minh, lái một chiếc xe không có biển số, lại còn lắp kính đen mờ, nhưng mày quên trên đời này không có bức tường nào mà không lọt gió, tao kiểm tra một loạt camera trên đường, tóm được mày trước khi cảnh sát tìm được, dĩ nhiên là muốn chơi đùa với mày một chút."

"A Tứ, lấy đồ lại đây."

Cù Thành vung tay lên, A Tứ chuyển đến một sấp văn kiện, hắn ném xuống trước mặt Trần Tam, bên trong rơi ra một xấp tư liệu.

"Trần Tam, tên khai sinh Trần Đại Vĩ, con thứ ba trong nhà, có một vợ và một con trai, nguyên quán thành phố Y, ba năm trước gia nhập bang Khôn, đầu năm trước được phái đến thành phố S làm nội gián, thuận tiện làm giao dịch gϊếŧ người cướp của, có đúng không?"

Tất cả tư liệu về bản thân và gia đình đều bị Cù Thành điều tra rõ ràng, Trần Tam có hơi luống cuống, "Cái gì mà bang Khôn, tao không biết mày đang nói gì."

Kiên nhẫn của Cù Thành đã bị tiêu hao hết toàn bộ, chậm rãi đứng lên, dùng chân giẫm cằm hắn, "Hừ, không muốn nói phải không? Được, xem ra tên Mặt Thẹo cho mày không ít lợi ích, mày đúng là rất trung thành với nó, nói đến tao cũng cảm thấy mày có chút can đảm, có điều là...bây giờ tâm trạng của tao không được tốt lắm, cho nên chúng ta trực tiếp luôn đi."

"Đếm hết ba giây, muốn giữ bí mật hay là vợ con của mày, tự mày suy nghĩ đi."

"1-- "

"Mày!" Trần Tam trợn lớn hai mắt, nhào lên muốn ra tay đánh, lại bị người phía sau giữ chặt lại, đạp một cái xuống đất phun ra vài bụm máu.

"2-- "

"Giỏi lắm, A Tứ, gọi điện thoại bảo bọn họ xuống tay." Cù Thành ngay cả 3 cũng không thèm đếm, trực tiếp ra lệnh.

A Tứ tuân lệnh bước đi, lúc này Trần Tam sợ tới mức can đảm đều tê liệt, lập tức nhào lên ôm lấy chân Cù Thành, "Tôi... Tôi nói! Tuy tôi là người của bang Khôn, nhưng chỉ là một nhân vật nhỏ, ở trong bang cũng không có thành tựu gì, anh Mặt Thẹo sao có thể tin tưởng tôi!"

Cù Thành nheo mắt lại, "A Tứ, ra tay."

"Lời tôi nói là thật! Thật đấy! Anh Mặt Thẹo không biết chúng tôi đã làm gì sau lưng, mỗi ngày anh ta cướp bóc phá hoại ở thành phố Y còn chưa xong, trước giờ đâu quan tâm đến loại người như chúng tôi! Tôi chỉ muốn kiếm miếng cơm ở đây, cho nên mới đồng ý giúp người ta làm chuyện thiếu đạo đức này, sau này tôi thật sự không dám nữa! Cầu xin anh tha cho tôi đi!"

"Hửm? Vậy mày nói thật cho tao biết, rốt cuộc là ai thuê mày làm cái trò thất đức này hả?"

Cù Thành cười híp mắt nhìn hắn, trong mắt không có nửa phần độ ấm, dao găm trong tay xoay tới xoay lui trên cổ Trần Tam, không để ý một cái là cứa thẳng vào động mạch chủ của hắn!

"Tôi... Tôi không biết... Tôi chỉ biết hắn có rất nhiều tiền..." Trần Tam hoảng sợ, miệng cũng không nghe theo sai khiến nữa, "Hắn hắn hắn... Không lộ mặt, chỉ bảo tôi nghĩ cách khiến cái tên gọi là La Tiểu Mậu kia biến mất, sau đó sẽ cho tôi năm vạn tệ*, ngoài ra hắn thật sự không nói gì khác nữa!"

*5 vạn tệ = 50.000 tệ = 170.245.500 đồng

"Mày vì năm vạn tệ mà gϊếŧ chết một mạng người?" Cù Thành cười lạnh một tiếng, dí sát dao găm lại gần, "Bây giờ tao không có kiên nhẫn để nghe mày nói linh tinh, nếu mày còn không nói cho rõ ràng, thì đừng mong giữ mạng chó của mày nữa, vợ con mày cũng đi theo mày."

Nói xong hắn dùng dao găm đâm thẳng xuống tay Trần Tam, cắm sâu vào trong da thịt, máu lập tức phun ra.

"A --!" Trần Tam hét to một tiếng, liều mạng cầu xin tha thứ, "Tôi nói... Tôi nói! Tôi nhớ ra rồi!"

"Lúc đến người kia không xuống xe, nhưng tôi có nhìn lướt qua chiếc xe kia, là một chiếc xe màu đen, phía trên có một ký hiệu, không biết là chữ Từ hay là chữ Dư..."

Ánh mắt Cù Thành nháy mắt co rụt lại, "Mày chắc chắn là một trong hai chữ này chứ?"

"Tôi... tôi chắc chắn! Nhất định là một trong hai chữ này, nhưng tôi không nhớ rõ là cái nào, có điều tôi còn nhớ ký hiệu kia! Tôi có thể vẽ ra cho anh, tôi cầu xin anh tha cho tôi!"

Một lời cuối cùng, ánh mắt Cù Thành âm hiểm nheo lại, siết chặt tay, cắm mạnh dao vào, đá một cước, con dao lập tức bay ra đâm vào bắp đùi Trần Tam.

Một tiếng thét thống khổ vang lên chói tai, Cù Thành xoay người tìm một chiếc khăn trắng để lau tay, ra hiệu cho A Tứ, "Giải quyết hắn đi, miễn là đừng gϊếŧ chết là được."

A Tứ gật đầu, đang chuẩn bị ra tay.

Lúc này đột nhiên điện thoại Cù Thành vang lên, hắn nhìn lướt qua màn hình, bước nhanh qua một bên vội vàng bắt máy.

"A lô, viện trưởng Tôn."

"Chao ôi, thằng nhóc Cù Thành! Miệng cậu cũng kín thật đấy! Tôi đã xét nghiệm tóc cậu đưa tới với cả thằng nhóc kia rồi, bọn họ có quan hệ cha con, với lại đứa bé này cũng là con ruột của cậu! DNA phù hợp đến 99. 99%! Cậu nên phát phong bao đỏ cho tôi nha! Ha ha ha..."

Vừa nghe lời này xong, Cù Thành lặng đi một chút, tiếng kêu thảm thiết của Trần Tam ở phía sau hắn đã không nghe thấy rõ nữa, ngón tay khẽ run rẩy, điện thoại lập tức rơi xuống mặt đất...

=========================================

Tác giả có chuyện muốn nói: 7 giờ tối hôm nay tôi mới về đến nhà, cuống cuồng viết đến hiện tại cuối cùng cũng xong toàn bộ quá trình cha con nhận nhau, gần 10.000 chữ, tôi quỳ ... Ngày mai nhất định sẽ viết tình tiết một nhà ba người đầm ấm hạnh phúc.