Quyển 1 - Chương 9: Ngươi là ai?

Lý Phi Yến phát hiện bản thân bị lạc trong một thế giới đầy sương mù trắng xóa, nàng cứ đi mãi mà không thấy điểm cuối, trong lòng vẫn cứ lo lắng không yên, không biết Lý gia hiện giờ như thế nào rồi.

Không biết Lý Quốc Đường đã cho nàng ăn cái gì, nàng chỉ cảm thấy một nguồn năng lượng khủng bố nuốt chửng lấy mình sau đó thì bản thân liền xuất hiện ở đây, tóm lại đây là đâu chứ?

Ngay lúc này, một giọng nói có chút khinh bỉ đột ngột phát ra bên cạnh khiến Lý Phi Yến muốn nhảy dựng, chỉ thấy không biết từ lúc nào bên cạnh nàng đã xuất hiện một bóng người, người này là một nam nhân, thân hình cao lớn, tóc ngắn màu đen nhưng lại không nhìn rõ được mặt của hắn.

Bóng người này nhìn Lý Phi Yến từ trên xuống dưới một lượt, hừ một tiếng.

“Chỉ là một đứa nhóc bảy tuổi, Không phải chứ?! Cứ nghĩ lần đầu ít ra cũng sống cho đến lúc trưởng thành, không ngờ ngươi lại có thể vô dụng đến như vậy, mới được hai năm lại muốn toi đời là thế nào? Rác rưởi! Đúng là rác rưởi trong rác rưởi!”

Dù là ai đi chăng nữa, bị một kẻ đột nhiên xuất hiện luôn miệng chửi mình, chắc chắn cũng sẽ có cảm giác muốn cắn người như nàng lúc này.

Nhưng Lý Phi Yến là người có kiên nhẫn và đủ định lực, nàng mím môi cố gắng áp chế cơn tức, lạnh lùng hỏi:

“Ngươi là kẻ đã đưa ta trọng sinh đến đây phải không? Đây là đâu? Tại sao ta lại xuất hiện ở đây? Ngươi nói ta sắp chết là có ý gì?”

“Hừ! Ngươi nghĩ mình có tư cách đặt câu hỏi sao?”

“Ngươi...”

Lý Phi Yến hít sâu một hơi, áp chế xúc động, cười lạnh nói:

“Ngươi không muốn nói chuyện với ta, vậy ngươi xuất hiện ở đây làm cái gì?”

“Vì cái gì à, nếu ngươi không phải là phế vật, ta cần gì phải để lại một tia thần niệm chứ?!”

Lý Phi Yến không nhịn nổi nữa.

“Ngươi có phải đàn ông không? Nói chuyện với phụ nữ như vậy mà được hả?”

“Phụ nữ? Ngươi nói ngươi ấy hả? Tự nhìn lại mình đi, ngươi chẳng qua chỉ là một đứa nhóc, đã trọng sinh thì linh hồn đã đồng bộ với thân thể, ngươi nghĩ mình còn là người của kiếp trước sau?”

Lý Phi Yến im lặng nhìn hình hài đứa nhỏ bảy tuổi của mình.

Người kia thấy nàng không nói, giống như đã thỏa mãn, giọng điệu hơi tốt lên một chút nói.

“Đây là thức hải của ngươi, còn việc tại sao ngươi xuất hiện ở đây thì… A... Thật đáng ngạc nhiên… Ồ!… Thì ra là một con sâu nhỏ đang tác quái… Ha ha... Thú vị!”

Người này vừa nhìn vào trong màn sương vừa lẩm bẩm, một tay vuốt cầm như đang suy tính gì đó. Lý Phi Yến không khỏi nhíu mày nhìn hắn, ngay lúc này, hắn quay sang nói với nàng.

“Vận khí của ngươi quả thật không tệ. Hừ! Vốn dĩ ta để tia thần niệm này ở đây là để đề phòng ngươi chết dọc đường, giúp ngươi trọng sinh một lần nữa, cho ngươi thêm một cơ hội cố gắng, tuy lần này không tính là ngươi đã chết nhưng không sao, mất một lần sống lại nhưng ngươi được lợi không ít đâu.”

Lý Phi Yến không khỏi kinh hãi, cuối cùng nàng hiểu được vì sao người này lại xuất hiện trong thức hải của mình, đồng thời nàng cũng cảm thấy không thể hiểu nổi, đang yên đang lành đột nhiên sắp chết, chẳng lẽ gia gia cho nàng uống thuốc độc?

“Ý ngươi nói là ta sắp chết cho nên ngươi mới xuất hiện?”

“Chính xác là ngươi đang chết từ từ, linh hồn của ngươi bị con sâu kia thôn phệ mất hai phần ba, đã cận kề cái chết cho nên ta mới xuất hiện bảo vệ phần linh hồn còn lại của ngươi, nếu ngay cả linh hồn cũng không còn thì còn trọng sinh cái gì được nữa.”

Lý Phi Yến biến sắc, cùng lúc đó, một tiếng gầm kinh thiên phát ra từ sâu trong màn sương trắng.

“Nhân loại chết tiệt, ngươi là ai? Tại sao xen vào chuyện của ta?”

Sương trắng bên trong thức hải quay cuồng kịch liệt, sau đó bị tách ra hai bên lộ ra một cái bóng khổng lồ.

Lý Phi Yến vừa nhìn một cái liền trực tiếp choáng váng, hai mắt trợn to muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài.

Trời đất quỷ thần thiên địa ơi! rồng… Một con rồng thứ thiệt!

Trước mắt nàng, một cái đầu rồng khổng lồ to như một ngọn núi lớn, thân dài không thấy điểm cuối được bao bọc bởi lớp vảy màu xanh đậm, trên lưng có một cặp cánh khổng lồ giống như cánh dơi phủ lớp vảy màu xanh nhạt, toàn thân nó có vô số lôi điện màu vàng du động liên hồi, đôi mắt màu vàng kim trợn to nhìn Lý Phi Yến và người thần bí kia. So với con rồng này, nàng nhỏ bé đến tư cách làm con kiến cũng không có.

Lý Phi Yến cảm thấy khó thở, chênh lệch giữa đôi bên đã không thể hình dung nổi nữa.

Không như Lý Phi Yến khϊếp sợ thất sắc, bóng người thần bí bên cạnh lại không có vẻ gì là bất ngờ, ngược lại hắn nghiền ngẫm đánh giá con rồng kia, cuối cùng còn thản nhiên bình luận.

“Thái Cổ Lôi Long ở tuổi thiếu niên à! Thú vị!”

Con rồng híp lại đôi mắt vàng kim to bằng cả tòa nhà hai tầng, từ cổ họng nó phát ra tiếng nói ong ong chấn động.

“Nhân loại kia, ngươi là ai?”

“Một con sâu nhỏ như ngươi không có tư cách biết ta là ai.”

Nghe giọng điệu miệt thị quen thuộc, trên trán Lý Phi Yến nổi lên ba vạch hắc tuyến.

“Cuồng vọng!”

Quả nhiên, con Thái Cổ Lôi Long kia nổi giận, đôi cánh vung vẫy một cái, cả thế giới trong thức hải đều run lên.

Lý Phi Yến sợ hãi lùi lại một bước, chỉ có bóng người thần bí là bất vi sở động, hắn lạnh nhạt nói:

“Theo ta được biết, ở vũ trụ này ngay cả tiên giới long tộc từ sau thượng cổ cũng đã không còn con Thái Cổ Lôi Long nào rồi, không ngờ hàng cực hiếm ngươi lại lưu lạc đến hạ giới.”

Thái Cổ Lôi Long đột nhiên ngừng động tác vung cánh, trong đôi mắt to khủng bố lóe lên một tia cảnh giác nhìn bóng người thần bí.

“Ngươi rốt cục là ai?”

“Cần ta trả lời nữa sao? Vừa rồi ngươi không nghe ta nói à?”

“Ngươi muốn chết?”

“Hừ! Chỉ là tiểu long chưa trưởng thành mà thôi, cho dù là mãnh long trưởng thành lúc toàn thịnh trong mắt ta vẫn là một con sâu nhỏ, huống chi ngươi chỉ còn một chút thần hồn trốn trong nội đan.”

Nghe bóng người thần bí nói vậy, con Thái Cổ Lôi Long sững lại, cảnh giác nhìn người thần bí.

“Ngươi đừng hòng hù dọa ta!”

“Hù dọa ngươi? Ha ha... có lừa ngươi hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết.”

“Ngươi muốn làm gì?”

“Làm gì? Dễ hiểu thôi, ngươi cũng đã nghe ta nói chuyện với nàng rồi đó, ta ở đây là để bảo vệ hồn phách của đứa nhỏ này, ngươi đã đoạt thứ gì thì phải trả lại đi chứ!”

Thái Cổ Lôi Long và Lý Phi Yến đồng thời trợn mắt nhìn người thần bí.

Trong lúc đó, hắn cười lên ha hả, giơ một tay ra làm động tác chộp vào hư không một cái, Thái Cổ Lôi Long đột nhiên hét thảm, vô cùng sợ hãi mà giãy giụa.

“Không! Không thể nào, ngươi...”

Nó còn chưa nói dứt câu, thân thể khổng lồ đã nổ tung biến thành vô số điểm sáng, sau đó những điểm sáng này một phần dung nhập vào trong thức hải của Lý Phi Yến khiến cho thức hải của nàng ầm ầm bành trướng ra, còn một phần thì tụ tập lại sau đó dung nhập vào linh hồn bán trong suốt của nàng vẫn còn sững sờ đứng đó.

Đợi khi thần hồn của Lý Phi Yến đã ngưng thực giống như là người thật ở bên ngoài thì chỉ còn thừa lại duy nhất ba điểm sáng, người thần bí vuốt cầm, bộ dạng có chút đắc ý nói:

“Cho ngươi kiêu ngạo!”

Hắn đưa tay hút ba điểm sáng vào lòng bàn tay, ba điểm sáng liền tụ lại làm một, sau đó hắn vung tay lên, một cái đồ án phức tạp đột nhiên xuất hiện trên không trung, ở giữa đồ án giam giữ một điểm màu xanh, chính là thứ còn lại của con Thái Cổ Lôi Long kia.

Làm xong chuyện này, người thần bí mới xem như thỏa mãn.

Lý Phi Yến liền hỏi:

“Ngươi đã làm gì?”

Người thần bí không trả lời, hắn vẫn còn đang bận lẩm bẩm:

“Cũng không tệ, còn có…”

Hắn lật tay một cái, từ hư không xuất hiện một viên châu màu đen sáng bóng, viên châu lớn như trái nhãn này chính là thứ mà Lý Quốc Đường đã cho Lý Phi Yến ăn.

“Đây là cái gì?”

Lý Phi Yến tò mò hỏi, người thần bí sau khi hành thảm con rồng xui xẻo kia, tâm trạng có vẻ rất tốt, nghe hỏi liền trả lời.

“Nội đan của con sâu nhỏ kia…”

“Gia gia sao lại có được nội đan của Thái Cổ Lôi Long chứ? chuyện này thật sự là không thể tin được.”

“Nếu ta đoán không lầm, gia gia của ngươi đã trúng phải vận cức chó, phát hiện ra động phủ của Nguyên Thủy Thiên Tiên. Hừ! Nguyên Thủy Thiên Tiên kia thực là xui xẻo. Trăm phòng ngàn phòng vậy mà quên mất đề phòng đám phàm nhân như con kiến này, để đồ của mình bị một con kiến lẻn vào từ kẹt cửa trộm đi một món, nếu hắn còn sống nhất định tức chết.”

“Nguyên Thủy Thiên Tiên?”

Lý Phi Yến kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nàng nghe đến cái danh xưng này, người thần bí có vẻ hứng thú cười nói:

“Nguyên Thủy Thiên Tiên là những tiên nhân đầu tiên được sinh ra ở giai đoạn khai thiên lập địa, nhưng vì nhiều nguyên nhân mà bọn họ đã lần lượt ngã xuống trong thời thái cổ.

Con Thái Cổ Lôi Long này huyết mạch vô cùng nguyên thủy, chắc chắn nó đã sinh ra trong giai đoạn Nguyên Thủy Thiên Tiên bắt đầu suy vong. Vào thời đại đó, muốn bắt lấy một con Thái Cổ Lôi Long chưa trưởng thành, lấy ra nội đan đồng thời phong ấn một phần thần hồn của nó như vậy, ta không nghĩ còn ai có thể làm được ngoại trừ Nguyên Thủy Thiên Tiên.

Được rồi, bây giờ đến việc chính, tiểu nha đầu, ngươi gặp may rồi, hôm nay tâm trạng anh đây không tệ, giúp ngươi đến nơi đến chốn, bù lại một lần trọng sinh kia của ngươi.”

Người thần bí giơ tay lên, ấn mấy cái pháp quyết, sau đó đánh vào viên nội đan. Ngay lập tức, viên nội đan này biến mất.

Cùng lúc đó, Lý Phi Yến đột nhiên hét thảm một tiếng, công người ngã xuống đất, một cổ đau đớn cực độ bao trùm lấy nàng, không chỉ thần hồn trong thức hải của nàng chịu đả kích, mà chính xác hơn, đau đớn này là đến từ thân thể của nàng ở bên ngoài.

Chỉ thấy toàn thân Lý Phi Yến đỏ lên quỷ dị, mồ hôi đổ ra như tắm, đau đớn chẳng khác nào bị thiêu sống. Nàng trợn mắt nhìn người thần bí kia.

“Ngươi đã làm gì?”

“Hừ! Chỉ là dùng nội đan Thái Cổ Lôi Long cải tạo thân thể ngươi một chút mà thôi.”

Lý Phi Yến kinh sợ.

Cải tạo thân thể?!

Nhìn sắc mặt khó coi cùng ánh mắt tóe lửa của Lý Phi Yến, người thần bí liền nói:

“Nhìn ta làm gì? Ta cho ngươi một cơ duyên cấp nghịch thiên như vậy, ngươi phải cảm ơn ta mới đúng.”

“Câm miệng!”

Lý Phi Yến đau đớn đến muốn phát điên, người thần bí còn ra vẻ hết sức hả hê. Tuy nhiên thân thể của hắn đã càng lúc càng mơ hồ, nhưng hắn không quan tâm, chỉ lo chăm chọc nàng.

“Hừ! Nhìn bộ dạng vô dụng của ngươi đi, chỉ có chút đau đớn như vậy thôi ngươi đã muốn chịu không nổi rồi, thật uổng công anh đây đề bạt ngươi đến như vậy. Cũng nói cho ngươi biết, thiên phú càng tốt, thiên đạo càng đối xử tàn khốc, tự tính toán cho tốt đi.”

“Câm mồm… Ngươi rốt cuộc là ai? Trái Đất và vũ trụ xảy ra chuyện gì?... Tại sao muốn chúng ta đi tu luyện đến cảnh giới tiên đế mới có thể cứu lấy nó.”

Lý Phi Yến cố gắng chống chọi với cơn đau, vì thân thể của người thần bí này đã mơ hồ đến gần như trong suốt, nàng còn có việc muốn hỏi hắn.

Người thần bí nghe Lý Phi Yến hỏi, chỉ hừ một tiếng, dùng thái độ khinh miệt nói:

“Ta đã nói đám con kiến không có giá trị các ngươi chưa đủ tư cách biết ta là ai, cũng không có quyền hỏi nhiều.”

Lý Phi Yến thật sự tức giận đến muốn cắn chết kẻ này ngay tại chỗ, từ lúc gặp hắn đến bây giờ, hắn chưa từng nói được một câu dễ nghe, mở miệng ngậm miệng đều “con kiến” rồi “rác rưởi” này nọ. Lý Phi Yến nghiến răng nghiến lợi.

“Đừng có xem thường con kiến… Không ai có thể biết trước được tương lai đâu… Hôm nay ta chỉ là một con kiến nhỏ mà thôi, nhưng… Biết đâu sau này ta dục hỏa trùng sinh, trở thành một tồn tại mạnh mẽ... Thì ngươi … Nhất định sẽ hối hận.”

Bóng người thần bí nghe Lý Phi Yến tức giận nói vậy, lập tức há mồm phát ra tiếng cười vô cùng phóng đãng, Lý Phi Yến càng tức điên lên.

“Được, Được, Được!!!… Tiểu nha đầu, anh đây sẽ chờ… Ha ha ha...”

Tiếng cười nhỏ dần rồi biến mất, bóng người thần bí cũng biến mất không thấy, tia thần niệm của hắn đã tiêu tán mất.

Cuối cùng vẫn không hỏi được gì, tên khốn kín miệng!

Lý Phi Yến trong lòng hơi phức tạp, nàng đoán tên biếи ŧɦái thần bí này nhất định thực lực rất mạnh, thậm chí có thể không yếu hơn cái gì tiên đế, tiên hoàng rồi Nguyên Thủy Thiên Tiên gì đó.

Nhưng nếu hắn đã mạnh như thế, vì cớ gì lại không tự mình cứu lấy thế giới, vì cái gì phải tốn công sức đưa mấy người mình đến thế giới có thể tu tiên này? Còn dụng tâm đến mức cho một cơ hội trọng sinh thứ hai.

Thật là khó hiểu… Lại nghĩ ngợi một lát, Lý Phi Yến sắc mặt càng thêm khó coi, bởi nàng có một dự đoán.

Có thể tên biếи ŧɦái điên khùng này đang đùa giỡn mấy người như nàng cũng nên, tồn tại mạnh mẽ bất tử, sống vô số năm liền tịch mịch muốn kiếm chuyện chơi đùa, khả năng này không phải là chuyện gì đó quá vô lý… Càng nghĩ đầu óc càng loạn a!

VntHoaTinhKhoi.