Quyển 2 - Chương 43: Truyền Tống Trận

“Truyền tống trận?!”

Lý Phi Yến lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nàng cầm gậy trúc vung lên một cái, mạnh mẽ đập vào đầu một Hoàng Điểu, trong đầu lại đang nghĩ đến cái gọi là truyền tống trận, nàng đã từng nghe đến nhưng chưa từng được thấy, hôm nay không ngờ lại tình cờ đứng trên một truyền tống trận.

“Tiểu Kỳ, kiểm tra xem truyền tống trận này dùng được hay không?”

Vũ văn Kỳ gật đầu, hắn bắt đầu chạy vòng quanh bình đài nghiên cứu, Vũ Văn gia nổi tiếng về phù văn trận pháp, Vũ Văn Kỳ đường đường là nhi tử của gia chủ Vũ Văn Gia, những thứ khác không nói, trận pháp chính là sở trường của hắn.

“Tiểu Kỳ, thế nào rồi?”

Vinh Cơ thở hổn hển hỏi, nàng đã gần đến cực hạn chịu đựng. Vũ Văn Kỳ hơi nhíu nhíu mày sau đó nói:

“Cái này còn dùng được nhưng đệ không biết nó sẽ đưa chúng ta đi đâu.”

“Bất kể đi đâu cũng tốt hơn chỗ này, Vũ Văn sư đệ, ngươi nhanh lên a.”

Tô Vân Kiều lần này dức khoát một cách hiếm thấy, nhìn số đông Hoàng Điểu lại công đến, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.

“Đúng vậy, nếu còn kéo dài, chúng ta sẽ trở thành mồi của chúng mất, lập tức khởi động truyền tống, nói cho ta chỗ gắng linh thạch.”

Tư Không Tử Tình không chần chờ lật tay một cái, trên tay xuất hiện mấy viên đá to bằng ngón tay cái màu xanh như ngọc bích, thứ đó chính là linh thạch trong truyền thuyết, dù nhìn thấy linh thạch xuất hiện ở trước mắt, Lý Phi Yến lại không có thời gian suy nghĩ nhiều, nàng nhảy lên đạp vào một con Hoàng Điểu đang phi hướng Vinh Cơ.

Vinh Cơ thật sự đã đến giới hạn, thể lực bị rút sạch, Lý Phi Yến vội vàng đỡ lấy nàng, Hứa Vô Tình thấy vậy tiến đến che phía trước hai người chống trả lại một con Hoàng Điểu khác, sắc mặt của hắn cũng đã trắng bệch, cả người đau nhức mỏi mệt nhưng hắn vẫn cắn răng không rên lấy một tiếng, Vũ Văn Kỳ nhìn tình hình không ổn, vội vàng chỉ đạo Tư Không Tử Tình.

“Bên phải của tỷ ấy, trong góc có vết lõm, chính là chỗ đó.”

Tư Không Tử Tình không chần chờ chạy đến vị trí Vũ Văn Kỳ chỉ, lấy một viên linh thạch khảm vào một vết lõm sâu dưới lớp tro bụi. Vũ Văn Kỳ cũng không rảnh rỗi, bản thân hắn chạy đến một góc khác, cũng xuất ra linh thạch của mình lắp lên những vết lõm trên bình đài, trong lúc đó Lý Phi Yến đỡ Vinh Cơ đến một bên, bản thân đứng phía trước cùng Hứa Vô Tình chống trả công kích liên tục của đám Phi Điểu.

“Tô Vân Kiều, bảo vệ Vinh Cơ.”

“A! Yến sư tỷ cứ giao cho ta”

Tô Vân Kiều nghe lời chật vật chạy đến, hai chân hắn đã có chút phát run nhưng cố gắng kiên trì bảo vệ cho Vinh Cơ đang thoát lực nằm ở phía sau, Vinh Cơ nhìn nhìn, dù không cử động được nhưng nàng vẫn còn có thể cười.

“Tiểu tử ngươi hình như lớn tuổi nhất ở đây còn gọi nàng là sư tỷ nữa, ngươi thật không có tiền đồ gì cả.”

Tô Vân Kiều kinh ngạc, hắn quay đầu liền nhìn thấy nụ cười khôi hài của Vinh Cơ, lập tức đỏ mặt xấu hổ, lắp bắp nói:

“Ta… Ta rất yếu, hơn nữa...”

Vinh Cơ hừ một tiếng, không cho hắn nói hết, có chút khinh bỉ nhìn hắn.

“Trong bốn người chúng ta, ngươi là bị thương ít nhất, còn nói mình yếu.”

“Ta…”

Tô Vân Kiều nghẹn lời, hắn vốn là kẻ không giỏi ăn nói, nhất thời không biết phải nói gì, lúc này đột nhiên truyền đến giọng nói buồn bực của Lý Phi Yến.

“Đồ Điên, ngươi câm miệng cho ta, còn ngươi nữa, Tô Vân Kiều, ngươi nhìn đi đâu đó, lo mà xem chừng đám chim thối tha kia kìa.”

Trong lúc nguy cấp như vậy mà còn có tâm trạng nói nhảm! Lý Phi Yến buồn bực cực kỳ.

Dù bọn họ đã quen với cách công kích của Hoàng Điểu, chống trả thuận lợi hơn trước rất nhiều, gần như là một kích liền giải quyết được một con, nhưng số lượng Hoàng Điểu thật sự quá nhiều, lực lượng bên mình lại tổn thất, lúc này gần như chỉ có hai người nàng và Hứa Vô Tình là chủ lực.

Tư Không Tử Tình và Vũ Văn Kỳ sau khi phục hồi linh lực không cần bọn họ bảo vệ, có thể vừa chạy quanh bình đài kích hoạt truyền tống trận vừa tự bảo vệ mình nhưng Lý Phi Yến vẫn phải khổ sở chống đỡ một cách cố sức, lỗ tai nghe mấy lời vô bổ của Vinh Cơ và Tô Vân Kiều, tâm trạng nàng càng thêm tệ.

Ngay lúc này, Hứa Vô Tình đang cùng Lý Phi Yến cường chống ở phía trước sau khi đập bay một con Hoàng Điểu thì đột nhiên ngã quỵ.

Ầm!

Chày đá bị hắn chống trên đất, hắn nữa quỳ nữa ngồi há miệng thở hổn hển, hai tay không ngừng run rẩy, lúc này Lý Phi Yến đã hiểu vì cái gì tay hắn lại run đến thế, chày đá chỉ to bằng cánh tay kia vừa chống trên đất đã phát ra một tiếng động như một tảng đá lớn đập mạnh xuống, sức nặng sợ là không nhỏ, mà Hứa Vô Tình đã liên tục dùng chày đá kia mấy canh giờ, ngay cả Lý Phi Yến cũng phải thầm khâm phục trong lòng.

Ý chí của tên nhóc này thật sự rất kinh khủng!

Hứa Vô Tình cuối đầu thở mấy hơi sau đó run run muốn đứng dậy, tiếp tục chiến đấu, Lý Phi Yến không kềm được nói:

“Ngươi nghỉ ngơi chút đi.”

Hứa Vô Tình bình tĩnh nhìn nàng, lạnh nhạt nói:

“Một mình ngươi chống không nổi, chỉ cần thêm chút thời gian thôi.”

Lý Phi Yến hơi ngạc nhiên sau đó cười nói:

“Đúng vậy, chỉ cần thêm chút thời gian thôi.”

Có một số chuyện không cần nhiều lời, Lý Phi Yến cũng không khuyên nữa, bởi nàng biết có khuyên cũng vô dụng, vả lại tình trạng của nàng so với Hứa Vô Tình cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, tuy thể lực kinh người nhưng cái gì cũng có giới hạn, nàng đã sớm không cảm nhận được thân thể mình, hành động tất cả đều là dựa vào bản năng và tinh thần chống đỡ.

“Xong rồi.”

Tiếng reo to của Vũ Văn Kỳ cùng ánh sáng màu xanh bừng sáng lên dưới chân đối với mấy người Lý Phi Yến lúc này chẳng khác nào nghe thấy âm thanh của tiên giới, một cỗ hạnh phúc không nói nên lời trào dâng trong lòng bọn họ, sắp thoát khỏi địa ngục rồi, thật hạnh phúc đến muốn khóc a.

Nhưng truyền tống trận muốn hoàn toàn khởi động cần chút thời gian, như cảm nhận được vấn đề, đám Hoàng Điểu trên bầu trời đột nhiên kêu lên, như được ai ra lệnh đồng loạt lao xuống như một trận mưa tên, nụ cười trên mặt Lý Phi Yến lập tức vụt tắt, nhìn mấy trăm Hoàng Điểu điên cuồng lao xuống, nàng chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, không chỉ mình Lý Phi Yến, tất cả mọi người gần như là có cùng một biểu cảm kinh hãi, cho dù có dùng Bạo Linh Phù cũng chẳng kịp nữa.

Ngay lúc nguy cấp, Vũ Văn Kỳ đột nhiên chạy đến phía trước, nghiến răng nghiến lợi hét lớn.

“Khốn kiếp!”

Vừa hét xong từ trên tay hắn liền bay ra một tấm phù màu xanh, tấm phù kia bắt đầu sáng lên, đồng thời huyết sắc trên mặt Vũ Văn Kỳ cũng rút dần đi.

Vù!

Một bức màn chắn màu xanh từ tấm phù phát ra che chắn cả bình đài vào bên trong.

Ầm… Ầm ầm…!

Hoàng Điểu va vào màng chắn phát ra tiếng động dồn dập như tiếng mưa được khuyết đại nhiều lần khiến da đầu mấy người Lý Phi Yến tê dại.

“Tiểu Kỳ.”

Vũ Văn Kỳ đột nhiên té xỉu, không cần đoán cũng biết nguyên nhân là vì tấm phù màu xanh kia. Nhưng không đợi bọn họ kịp chạy đến thì ánh sáng trên bình đài đột nhiên bùng lên dữ dội, mắt hoa lên một cái, một cảm giác nghẹt thở cùng đau đớn bao phủ bọn họ, đầu óc lại cảm thấy kịch liệt chấn động, cảm giác dùng truyền tống trận thật không mấy tốt đẹp a.

…..

Một huyệt động mờ tối, rộng chừng năm sáu thước, chỉ có ánh sáng mờ phát ra từ mấy viên đá màu trắng ở trên vách động.

“Hô…A!”

Tiếng kêu khẽ cùng tiếng vật nặng rơi xuống đột nhiên xuất hiện trong động phá vỡ sự tĩnh mịch. Tư Không Tử Tình bò dậy, dựa theo ánh sáng mờ trong huyệt động đưa mắt tìm kiếm xung quanh, nàng lập tức nhận ra ngoại trừ nàng, năm người còn lại đều ở trong tình trạng hôn mê.

Tư Không Tư Tình kinh hãi, vội vàng chạy đến kiểm tra từng người, sau khi kiểm tra phát hiện năm người đều còn sống, chỉ là bị hôn mê mà thôi, lúc này nàng mới yên tâm, lại nhìn ra xung quanh nàng liền nhận ra bọn họ bị truyền tống đến một huyệt động u ám tràn đầy cảm giác âm lãnh, sâu trong huyệt động lại hung hút tối tâm, nàng không khỏi lo sợ trong lòng, một lát sau, nàng cố gắng kềm chế nỗi sợ của bản thân, chọn một chỗ bằng phẳng khô ráo rồi mang từng người một tập trung lại đó.

Tư Không Tử Tình Xuất thân Tư Không gia, sở trường chính là y dược và trồng linh thảo, tuy nhỏ tuổi nhưng kiến thức của nàng lại không thể xem thường, dựa vào phán đoán của nàng, Vũ Văn Kỳ bất tỉnh là vì hao hết linh lực, còn mấy người Lý Phi Yến là vì bị chấn động mạnh trong lúc bị truyền tống lại thêm kiệt sức mà hôn mê, dù sao bọn họ đều còn là phàm nhân.

Tư Không Tử Tình lấy từ nhẫn trữ vật của mình ra một vật nhìn như một cái lư hương nhỏ bằng bàn tay màu đen, nàng chỉ mới chạm vào một chút thì từ trong lư hương bùng lên một ngọn lửa màu vàng cam, ngọn lửa xuất hiện làm cái lạnh trong huyệt động có giảm bớt đôi chút, sau đó nàng lại lấy ra thêm một bình ngọc nhỏ, từ trong đó nàng lấy ra mấy viên dược hoàn phát ra mùi thơm ngát như mùi trái cây chín rồi cho mấy người Lý Phi Yến mỗi người ăn một viên, sau cùng nàng đi đến bên cạnh Vũ Văn Kỳ, lấy ra một bình ngọc khác, đổ ra một viên tròn màu đen tương tự nhưng lại không có mùi vị gì bỏ vào miệng hắn.

Làm hết mọi chuyện Tư Không Tử Tình mới buông lỏng sắc mặt, nàng thở dài, co mình ngồi xuống một bên, cũng không dám nghỉ ngơi mà im lặng cảnh giác xung quanh.

Nửa canh giờ sau, Vũ Văn Kỳ là người đầu tiên tỉnh lại, phát hiện cả nhóm đang ở trong một huyệt động âm u, hắn lập tức sợ hãi, cùng Tư Không Tử Tình trao đổi một chút, hai người quyết định chờ đợi mấy người Lý Phi Yến tỉnh lại rồi mới tính tiếp.

Thời gian sau đó hai người đều là thay phiên nhau trông chừng.

Mãi đến bốn canh giờ sau mấy người Lý Phi Yến mới lần lượt tỉnh lại, vốn dĩ với tình trạng của bọn họ không thể nào tỉnh lại sớm như vậy nhưng nhờ có Tư Không Tử Tình cho bọn họ ăn linh dược cho nên không chỉ tỉnh lại mà còn hồi phục lại thể lực.

VntHoaTinhKhoi.