Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Mệnh Lộ

Quyển 2 - Chương 42: Hoàng điểu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thông Thiên Sơn, tình hình ở bình đài trên vách núi lúc này cực kỳ căng thẳng, sáu người bị một đám Hoàng Điểu bao vây, lui lại không được, trước mặt thì không có đường, tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

“Sao lại như vậy, chẳng lẽ thông tin là sai lệch sao?”

Sắc mặt Tư Không Tử Tình trắng bệch, ngửa đầu nhìn một đàn mấy trăm con chim lớn đang bay lượn trên đỉnh đầu bọn họ. Vũ Văn Kỳ cũng ngây người ra đó, vẻ mặt cực kỳ hối hận.

“Đều tại ta, chỉ vì ta đề nghị đi con đường này cho nên chúng ta mới…”

Lý Phi Yến nhìn bộ dạng hai cái có chiến lực nhất sa xúc thành như vậy, tức giận trừng mắt nhìn một cái.

“Còn ở đó nói nhảm cái gì vậy? Bây giờ hối hận có tác dụng gì chứ, dùng thời gian đó nghĩ cách thoát thân còn có ý nghĩa hơn, vả lại chuyện này cũng không thể trách được các ngươi.”

“Đúng đó, dù sao các ngươi biết chỉ là tin tức mà thôi, tin tức có vấn đề là không ai đoán trước được.”

Vinh Cơ cầm chặt pháp khi dạng kiếm đoạt được từ tay Vinh Khang, nhìn chầm chầm đám Hoàng Điểu trên bầu trời. Trong lúc đó Hứa Vô Tình và Tô Vân Kiều không nói một lời, Hứa Vô Tình nắm chặt nắm tay, dù đang trong tình cảnh như vậy hắn cũng không lộ ra chút sợ hãi nào, ngược lại trong mắt còn che ẩn chứa tia sáng phấn khích, Tô Vân Kiều mím môi, sắc mặt tái xanh, nhưng ít ra vẫn giữ được tĩnh táo.

Vũ Văn Kỳ và Tư Không Tử Tình lúc này mới bình tĩnh lại một chút, Tư Không Tử Tình đột nhiên vung tay lên, trước mặt nàng bay ra một đám đồ vật, một nắm phù lục, một cái chày giã thuốc to bằng cánh tay người bằng đá có khắc hoa văn kỳ quái ở phía trên, một cây gậy trúc dài hơn hai thước màu xanh như ngọc, không biết dùng để làm gì, một thanh kiếm nhìn một cái liền nhận ra không phải vật phàm, ít ra có cảm giác tốt hơn thanh pháp khí Vinh Cơ đang dùng.

“Ta chỉ có bấy nhiêu vật dụng có thể dùng được, mọi người xem có thể dùng cái gì thì lấy đi.”

Ngay lúc này, Tô Vân Kiều đột nhiên kinh hô:

“Chúng tấn công.”

Theo tiếng kinh hô của hắn là tiếng xé gió vù vù từ trên trời phóng xuống, đám Hoàng Điểu mỗi con to như một con đại bàng núi, toàn thân lông đen vàng hai màu, đặc biệt đáng sợ là cái mỏ chim màu vàng như được làm bằng vàng rồng nhọn hoắc, chúng đang bay lượn trên không trung đột nhiên lao xuống như mũi tên nhắm vào mấy người Lý Phi Yến.

Không có thời gian chần chờ nói nhiều, Lý Phi Yến vội vàng chọn lấy cây gậy trúc, rất nhanh nàng liền kinh ngạc phát hiện nó rất nặng, chẳng khác côn sắt là mấy, nhưng với nàng thì trọng lượng như vậy rất vừa tay, Vinh Cơ vốn dĩ có vũ khí của mình nên không cần thêm vũ khí nữa. Hứa Vô Tình cực nhanh lấy cái chày giã thuốc kia, vừa cầm lên hắn liền hơi nhíu mày nhưng cũng không nói tiếng nào thủ thế chuẩn bị giáp địch, Tô Vân Kiều đứng đó, sắc mặt hắn đỏ bừng, cắn răng đứng thẳng, không nhặt lấy vũ khí nhưng cũng không lùi nữa bước, Tư Không Tử Tình thấy vậy cũng không có thời gian nói cái gì liền cầm lên thanh kiếm.

Vù…!

Đợt tấn công đầu tiên kéo đến, con Hoàng Điểu thứ nhất nhắm vào Hứa Vô Tình, hắn cầm chặt chày gỗ, đột nhiên mạnh mẽ vung lên, cực kỳ chuẩn sát đánh vào con Hoàng Điểu đã áp sát đến trước mặt, chỉ nghe một tiếng "bang", con chim kia bị đánh văng ra một bên, lảo đảo một cái đâm vào vách đá, nó giãy dụa trên đất mà không thể bay lên được.

Lý Phi Yến không khỏi kinh ngạc, phải biết Hoàng Điểu có tốc độ rất nhanh, Hứa Vô Tình có thể đánh trúng nó chứng tỏ sự quan sát cùng óc phán đoán của hắn rất không tầm thường, lúc này cũng có một con hướng về phía nàng, Lý Phi Yến phản ứng cực nhanh, vung gậy trúc đâm lên một cái, nhìn động tác của nàng cực kỳ đơn giản, cũng không phải rất nhanh nhưng động tác đơn giản đó đã qua sự tính toán tỉ mỉ, Lý Phi Yến quan sát không chỉ bằng mắt thường mà còn bằng cảm quan mạnh mẽ, dưới cảm quan của nàng, tốc độ của Hoàng Điểu giảm xuống, hay nói đúng hơn là mức độ phản ứng với chuyển động của nàng tăng lên cho nên mới cảm thấy Hoàng Điểu chậm đi.

Bộp!

Gậy trúc đâm trúng vào mắt của con Hoàng Điểu kia, phải nói Lý Phi Yến tính toán rất chính sát, dựa vào tốc độ lao xuống của nó cùng với ưu thế thể lực của mình, nàng quả thật có thể đâm xuyên qua mắt nó, đồng thời Lý Phi Yến cũng cảm thấy may mắn gậy trúc mình đang dùng cứng rắn cùng dẻo dai vượt qua cả mong đợi.

Trong lúc đó Vinh Cơ và Tư Không Tử Tình cũng thuận lợi chống đỡ được, Vinh Cơ vốn đặc biệt nhanh nhạy, nàng vậy mà có thể né tránh được công kích, đồng thời vung kiếm chém về phía con Hoàng Điểu vừa đâm xuống đất, đúng như Tư Không Tử Tình nói, Hoàng Điểu rất yếu, Vinh Cơ cầm pháp khí đã có thể chém lìa cánh của nó. Tư Không Tử Tình vốn đã là luyện khí sĩ tầng hai, trên tay lại cầm thanh kiếm kia, soạt soạt hai cái đã chém chết hai con.

Trong lúc đó hai người Tô Vân Kiều và Vũ Vân Kỳ lại không có lập tức hành động, Vũ Văn Kỳ cầm một tấm Bạo Linh Phù trên tay, nghiêm mặt nhìn chầm chầm lên không trung, một tay hắn liên tục chuyển động làm ra một loạt động tác kỳ quái, đợi khi kẻ địch lao đến gần, đột nhiên hắn ném linh phù trên tay về phía trước, tấm phù phi ra như một mũi tên.

Ầm!

Linh phù va chạm với Hoàng Điểu lập tức phát nổ, không chỉ một mà cả ba con gần đó đồng loạt tan xác.

Tiếng nổ lớn với phạm vi gần khiến mấy người Lý Phi Yến có chút choáng váng, đám Hoàng Điểu còn lại không hề bị ảnh hưởng, lại tiếp tục lũ lượt lao xuống, mấy người Lý Phi Yến phản ứng chậm nửa nhịp, một con áp đến gần Vinh Cơ, ngay lúc nguy cấp Tô Vân Kiều đột nhiên lao ra, hắn không có vũ khí tấn công mà dùng thân thể trực tiếp va chạm với con chim kia, hắn và nó đồng loạt bắn ngược ra, Vinh Cơ tránh không kịp bị Tô Vân Kiều đυ.ng vào, cả hai cùng ngã lăn ra, khiến người ta kinh hãi chính là Tô Vân Kiều không có bị thương, làn da màu đồng của hắn chỉ bị xước một chút..

Ngay lúc này Vũ Văn Kỳ lại thả ra thêm một tấm linh phù.

Ầm!

Tiếng động lớn chấn động khiến vách đá đều run lên, Lý Phi Yến cố gắng chống lại xung động bạo tạc từ vụ nổ, đột nhiên nảy ra chủ ý, quay đầu lớn tiếng hỏi:

“Tiểu Kỳ, ngươi có thể phóng phù xa hơn nữa hay không?”

Vũ Văn Kỳ lau mồ hôi trên trán nói:

“Không được, sức của ta không đủ, không thể phóng xa hơn.”

“Vậy ngươi có thể dán phù vào thứ khác để Hứa Vô Tình đánh lên cao, như vậy tầm công kích cùng số lượng bị hạ cũng nhiều hơn.”

Vũ Văn Kỳ kinh ngạc, sau đó mừng rỡ nói:

“Chủ ý rất hay!”

Tư Không Tử Tình hơi lo lắng hỏi:

“Tiểu Kỳ, linh lực của ngươi có thể kiên trì được không?”

“Miễn cưỡng có thể được.”

Vừa nói Vũ Văn Kỳ vừa nhặt một hòn đá rồi dáng Bạo Linh Phù lên, sau đó ném về phía Hứa Vô Tình.

“Hứa sư huynh.”

Hứa Vô Tình không nói lời nào, vung chày gỗ đập mạnh một cái, Bạo Linh Phù phát ra ánh sáng vàng như một mũi tên lửa phóng thẳng lên không trung.

Ầm!

Nhìn gần chục con Hoàng Điểu bị nổ thành thịt vụn, mấy người Lý Phi Yến không khỏi mừng rỡ, Tư Không Tử Tình nói:

“Yến sư tỷ, ta cũng có thể làm được, chúng ta giúp Tiểu Kỳ và Hứa sư huynh.”

“Được, Vinh Cơ, Tô Vân Kiều, các người hỗ trợ, đừng để con nào công kích đến đây khi chúng ta chuẩn bị.”

“Đã biết!”

Vinh Cơ và Tô Vân Kiều bò lên, đứng ở phía trước, Tư Không Tử Tình và Vũ Văn Kỳ liên tục phát động Bạo Linh Phù, Hứa Vô Tình cùng Lý Phi Yến phụ trách đánh về phía đám Hoàng Điểu đang bay lượn phía trên, thỉnh thoảng có một vài con thoát được muốn công kích bọn họ thì Vinh Cơ và Tô Vân Kiều sẽ cố gắng ngăn cản.

Ầm! Ầm…!

Tiếng nổ phát ra liên tục trên Thông Thiên Sơn, có một số người trên núi nghe được tiếng động, bọn họ chỉ lộ ra vẻ sợ hãi sau đó cố tình tránh xa, không một ai dám đến gần.

Mấy người Lý Phi Yến cứ thế chật vật chống chọi, nhưng khiến bọn họ phát khổ chính là tiếng nổ lại thu hút thêm nhiều Hoàng Điểu hơn nữa, mà quan trọng là linh lực của Vũ Văn Kỳ và Tư Không Tử Tình cũng có hạn, dù kích hoạt Bạo Linh Phù không tốn nhiều linh lực nhưng phải kiên trì thời gian dài là không thể nào.

Sắc mặt Tư Không Tử Tình và Vũ Văn Kỳ đã trắng bệch như tờ giấy, Vinh Cơ và Tô Vân Kiều cũng thê thảm không chịu nổi, Vinh Cơ liên tục thở hổn hển, đứng mà còn không vững, áo của Tô Vân Kiều cũng rách nát vì bị công kích nhiều lần, mặc dù ngoại trừ bị trầy xước ra hắn không bị thương gì nhiều, nhưng hắn cũng đã sắp kiên trì không được, mồ hôi tuôn ra như tắm, ngay cả là Lý Phi Yến cũng cảm thấy mệt mỏi, hai tay mỏi nhừ, chỉ có Hứa Vô Tình là thần sắc vẫn không mấy thay đổi nhưng hơi thở của hắn đã có chút rối loạn, tay cầm chày đá khẽ phát run, bọn họ đã kiên trì hai canh giờ, đã sắp đến giới hạn.

“Yến sư tỷ, xin lỗi, ta không kiên trì nổi nữa!”

Da mặt Tư Không Tử Tình đã lộ ra sắc xanh, lung lay sắp ngã, Vũ Văn Kỳ cũng không khá hơn, hắn run giọng nói:

“Linh lực của ta đã cạn, chúng ta xong rồi.”

Lý Phi Yến quay đầu nhìn lên không trung, đàn Hoàng Điểu lại chuẩn bị công kích, lúc này nàng cũng không biết phải làm gì, tình cảnh chính là bị ép đến tuyệt lộ rồi.

Ngay lúc này Hứa Vô Tình đột nhiên bước lên một bước, hắn ngẩng đầu nhìn chầm chầm lên không trung, ánh mắt cố chấp như đang bùng cháy, dù bộ dạng của hắn lúc này thực nhếch nhát, quần áo vốn đã rách rưới, lại thêm mồ hôi ướt đẫm, tay cầm chày đá đang liên tục run run nhưng ánh mắt kia lại chói sáng hơn bao giờ hết. Nhìn ánh mắt kiên quyết kia, trong lòng Lý Phi Yến trào lên cảm xúc mãnh liệt: Buồn bực, khâm phục, xấu hổ.

Nàng là ai chứ? Chẳng lẽ so sánh ra nàng còn không kiên trì bằng tên nhóc này hay sao?

Nhiệt huyết bắt đầu sôi trào, một cổ cố chấp điên cuồng bùng nổ trong lòng Lý Phi Yến, bất kể kết quả như thế nào, nàng cũng không thể bỏ cuộc, dù trong hiểm cảnh nhưng nếu nàng chưa bỏ cuộc thì vẫn chưa phải là thất bại, nàng vẫn còn đứng được đây này, đám chim chóc chết tiệt kia sẽ không đánh bại nàng dễ dàng như thế.

Lý Phi Yến hít sâu một hơi, đứng thẳng sống lưng, cầm chặt gậy trúc, sẵn sàn giáp địch, bình tỉnh hỏi:

“Vinh Cơ, Tô Vân Kiều, các ngươi còn có thể đứng vững nữa không?”

Đưa mắt nhìn Lý Phi Yến và Hứa Vô Tình vẫn không bỏ cuộc, thậm chí tiến lên phía trước che trước mặt mọi người, trong lòng bốn người Vinh Cơ bất giác run lên, không chỉ Vinh Cơ và Tô Vân Kiều mà cả Tư Không Tử Tình và Vũ Văn Kỳ cũng cố gắng đứng lên, nghiến răng nói:

“Chúng ta vẫn còn đứng được đây.”

Lý Phi Yến cười cười, nụ cười có chút ác liệt.

“Tử Tình, Tiểu Kỳ, việc các ngươi cần làm hiện tại là nhanh chóng hồi phục linh lực, còn có, Bạo Linh Phù còn đủ chứ?”

“Yến sư tỷ yên tâm, Bạo Linh Phù chính là phù lục ta chế tạo nhiều nhất, trên người ta còn giữ lại không ít, không có vấn đề.”

Vũ Văn Kỳ lật tay lấy ra một xấp phù lục, Lý Phi Yến thấy vậy mới yên tâm, nghiêm túc nói tiếp.

“Đường thoát thân duy nhất của chúng ta lúc này chính là diệt hết Hoàng Điểu trên Thông Thiên Sơn hoặc là khiến chúng sợ hãi mà bỏ qua chúng ta, các ngươi chuẩn bị đi.”

Nghe kế hoạch của Lý Phi Yến, mấy người Vinh Cơ không khỏi run khóe miệng, gϊếŧ hết Hoàng Điểu trên Thông Thiên Sơn? Cái này quá mức kinh khủng rồi, nhưng nghĩ lại quả thật không còn đường nào khác, quay về đường cũ không được, địa hình nhỏ hẹp không thể phòng thủ, sự thật nếu không có bình đài rộng rãi này bọn họ sớm đã không chống chọi nổi.

Trận ác chiến lại tiếp tục, mấy người Lý Phi Yến gần như là liều mạng, đứng một vòng bảo hộ Vũ Văn Kỳ và Tư Không Tử Tình, trong lúc đó hai người cũng đang liều mạng hồi phục linh lực, bất chấp tổn hại kinh mạch, trực tiếp dùng linh thạch cố gắng hồi phục càng nhanh càng tốt.

Hoàng Điểu là yêu thú sống thành bầy, chúng tấn cũng cũng theo kiểu bầy đàn, tập hợp rồi tấn công theo từng nhóm, mấy người Lý Phi Yến nhờ vậy mà có chút thời gian để thở sau một đợt tấn công dồn dập, hai khắc thời gian sau sắc mặt bọn họ cực kỳ tái nhợt, ngoại trừ hai người Tư Không Tử Tình và Vũ Văn Kỳ ra, tất cả đều là một dạng sức cùng lực kiệt, trên người còn xuất hiện thương tích khi cố gắng che chở lẫn nhau, ngay cả Lý Phi Yến hiện tại cũng gần như mất khống chế với thân thể, hai cánh tay tê dại, mồ hôi ướt đẫm toàn thân.

Ngay lúc này, Vũ Văn Kỳ và Tư Không Tử Tình mở mắt, vừa nhìn một cái hai người đồng loạt kinh hãi, chỉ hai khắc đồng hồ mà bình đài đã nhuộm đầy máu Hoàng Điểu, xác chết của chúng nó có ở khắp nơi, Hoàng Điểu bị Bạo Linh Phù gϊếŧ chết trực tiếp tan xác cháy đen rơi xuống vực nên không tạo nên cảm giác máu tanh gì, còn hiện trạng lúc này đã chính thức tiến vào loại gϊếŧ chóc máu tanh thật sự, mùi máu xông vào mũi cực kỳ nồng nặc, cả hai đưa mắt nhìn bốn người Lý Phi Yến, trong lòng âm thầm run động, dù trên người dính đầy máu nhưng vẻ mặt bốn người vẫn giữ được bình tĩnh, chật vật mà vẫn kiên trì đứng vững nhìn chầm chầm bầu trời. Trong bốn người chỉ có Tô Vân Kiều xem như là sạch sẽ nhất, tuy nhiên nửa thân trên của hắn đã xích͙ ɭõa, xuất hiện trên làn da màu đồng là từng vết xước rướm máu, hắn xuất thân Đông Ám đại lục, là sân nhà của Ma Đạo Cung nổi tiếng sản sinh vô số quái vật hình người có thân thể biếи ŧɦái, hai người Vũ Văn Kỳ và Tư Không Tử Tình cũng từng nghe nói qua, nên không như Lý Phi Yến cảm thấy bất ngờ gì.

“Các ngươi đã hồi phục linh lực rồi sao?”

Vinh Cơ thấy Tư Không Tử Tình và Vũ Văn Kỳ tỉnh lại liền vui mừng hỏi:

“À! Đã gần như hồi phục rồi, chúng ta có thể tiếp tục.”

Tư Không Tử Tình gật đầu, đứng dậy, lại lấy ra một cái Bạo Linh Phù, hai mắt lộ ra tia kiên quyết, ngay lúc này, đột nhiên Vũ Văn Kỳ kinh ngạc reo lên.

“Khoang đã, mọi người nhìn xem.”

Vũ Văn Kỳ chỉ chỉ trên mặt đất, mấy người Lý Phi Yến khó hiểu cuối đầu nhìn một cái, lập tức nhận ra có điểm khác thường, bình đài này thì ra không phải là bình đài tự nhiên, ban đầu không ai chú ý nhưng hiện tại bọn họ nhận ra trên bình đài có những khe rãnh xuất hiện theo một trật tự đặc biệt, nhờ máu của đám Hoàng Điểu bị gϊếŧ nhuộm lên mà những khe rãnh lộ ra rõ ràng, nhưng với loại ngay cả luyện khí còn chưa đến như Lý Phi Yến, dù nhận ra không bình thường nhưng cũng chẳng hiểu đường rãnh kia có ý nghĩa gì.

Ngay lúc này Hoàng Điểu đã tập hợp xong, bắt đầu tiến hành công kích, Lý Phi Yến không có thời gian quan tâm đến thứ mình không biết, những người khác cũng hành động tương tự, chỉ có Vũ Văn Kỳ là vẫn cuối đầu nhìn chầm chầm dưới chân, hắn nhìn một hồi hai mắt đột nhiên sáng lên, run giọng kinh hô:

“Chúng ta có cơ hội thoát thân rồi, đây là một cái truyền tống trận.”

VntHoaTinhKhoi.
« Chương TrướcChương Tiếp »