Quyển 1 - Chương 12: Thời đại thiên tài

Dưới chân Ngũ Tuyệt Sơn có một tiểu thôn gọi Tiểu La thôn.

Trong một ngôi nhà nhỏ có một đại thẩm đang ngồi may vá, ở bên cạnh là một đứa bé kháu khỉnh đáng yêu chừng một tuổi đang nằm đó, tự chơi đùa với chân tay của chính mình.

Đại thẩm trung niên lâu lâu lại quay đầu nhìn tiểu tử này, thấy tiểu béo lại đưa tay vào trong miệng, đại thẩm bật cười kéo tay của nó ra.

“Tỷ tỷ ngươi không cho ngươi đưa tay vào trong miệng, Tiểu Mặc ngoan, lấy tay ra nào.”

Ngũ Tuyệt Sơn, ngọn núi hùng vĩ nhất Văn Nam quốc, gần một nữa ngọn núi bị che khuất bởi mây mù. Từ xa nhìn lại, ngọn núi trở nên cực kỳ bí ẩn.

Trong một sơn cốc dưới chân núi, có một thân ảnh nhỏ mặc một bộ quần áo bằng vải thô, ngồi bất động dưới chân một dòng thác nhỏ, mặc cho dòng nước lạnh xối qua người.

Một tiểu cô nương tám chín tuổi vô cùng xinh đẹp khả ái, làn da trắng nõn, khuôn mặt tinh xảo, đợi đến khi nàng mở mắt ra thì ngay lập tức những đóa hoa xung quanh đều phải thất sắc, đôi mắt đen tuyệt mỹ hắc bạch phân minh lấp lánh như bầu trời đêm.

Nàng nhìn về đỉnh núi Ngũ Tuyệt khuất trong tầng mây, ánh mắt lộ ra tia chờ mong, chỉ còn ba tháng nữa là đến Tiên Duyên hội.

Phàm nhân bình thường không hề biết rằng ngọn núi hùng vĩ kia chính là nơi diễn ra Tiên Duyên Hội của Văn Nam quốc, cơ hội thoát khỏi phàm thai tiến vào tiên đạo ở trước mắt này.

Thở dài một hơi, tiểu cô nương đứng dậy, nhảy một cái đã phi qua khoảng cách hai trượng xuất hiện bên bờ hồ, nhưng nếu là người có tu luyện nhìn thấy cảnh vừa rồi, nhất định sẽ rất ngạc nhiên, vì nàng nhảy qua khoảng cách xa như vậy bằng sức mạnh thân thể thuần túy, sức mạnh thân thể của tiểu cô nương này rất kinh người.

Tiểu cô nương đó không phải là Lý Phi Yến thì còn có thể là ai?!

Đã gần một năm qua đi sau cái đêm mưa gió đó, hiện tại Lý Phi Yến đã chín tuổi, sau mấy tháng trèo đèo lội suối, cuối cùng nàng cũng đến được Ngũ Tuyệt Sơn. Sau đó, nàng mang theo Tiểu Mặc tá túc lại Tiểu La thôn dưới chân núi.

Lý Phi Yến nói với thôn dân mình và tiểu đệ thất lạc cha mẹ lưu lạc khắp nơi, thấy hai đứa nhỏ không nơi nương tựa cho nên thôn dân mới chịu chứa chấp, mỗi ngày Lý Phi Yến gửi Tiểu Mặc cho Trương đại thẩm nhà bên cạnh chăm hộ, nàng lấy lý do muốn vào rừng nhặt củi đổi sữa cho đệ đệ, nhưng thật ra đa phần thời gian nàng đều chạy một mạch vào sơn cốc vô tình tìm được này để tu luyện, đợi đến khi trở về tiện tay nhặt củi hoặc bắt một con gà rừng liền giải quyết được vấn đề đồ ăn.

Sở dĩ Lý Phi Yến cứ phải đến sơn cốc xa xôi này là vì nàng phát hiện tu luyện pháp quyết mà Lý Quốc Đường đưa cho tại sơn cốc này so với ở nơi khác thì tốc độ hấp thu linh khí nhanh hơn rất nhiều.

Sau gần một năm kiên trì, hiện tại nàng đã có thể điều khiển và cảm ứng được tia linh khí chạy trong thân thể mình.Chỉ có điều linh khí chạy vào một vòng, sau đó cứ thế thoát ra khỏi thân thể, vẫn không cách nào có thể giữ lại.

Lý Phi Yến phán đoán, pháp quyết này hình như còn thiếu nội dung, chính vì thế nàng không cách nào giữ linh khí lại cơ thể, không cách nào chính thức bước vào con đường tu tiên được.

Ngoài ra, thu hoạch lớn nhất trong một năm qua là tốc độ tăng trưởng thể lực của nàng nhanh kinh người.

Từ một năm trước, nàng đã có thể dùng một nắm đấm đánh chết người, hiện tại thì không cần phải nói, thân thể nàng trở nên kì lạ như vậy, không thể nghi ngờ là vì viên nội đan của Thái Cổ Lôi Long kia.

Nhớ đến khoảng thời gian năm ngày năm đêm bị hành hạ trong đau đớn, nếu không đạt được lợi ít gì, nàng sẽ phải tức chết mất thôi.

Lý Phi Yến còn phát hiện một chuyện không mấy vui vẻ, nàng bị sấm sét ưu ái đặc biệt, ưu ái đến nỗi mỗi khi trời mưa, nàng đều không dám ra khỏi nhà, một khi nàng không có cái gì che chắn trong ngày mưa gió, sấm sét nhất định sẽ tới thăm.

Gần một năm qua, nàng bị sét đánh đến ba lần, lần nào cũng mặt xám mày tro nhưng lại không hề bị thương gì đáng nói. Ngược lại sau mỗi lần bị sét đánh, nàng liền cảm thấy thân thể mình có mạnh lên đôi chút.

Mặc dù chỗ tốt không ít, nhưng cũng không dám dùng cách lấy lôi luyện thể này, nàng hiện tại ngay cả cấp thấp nhất của người tu tiên cũng chưa đến, tốt nhất không nên làm bậy.

…...

Hoàng cung Thái Nguyệt quốc, ngự hoa viên một mảnh náo loạn, một tiểu cô nương mỹ lệ xinh xắn tay cầm một thanh kiếm đuổi theo một thiếu niên, vừa đuổi nàng vừa kêu lớn:

“Đừng chạy, nhị hoàng huynh, không phải ngươi nói muốn thách đấu với ta sao?”

“Ta không đấu với ngươi nữa, ngươi đừng đến đây.”

Tiểu cô nương nghe thiếu niên nói, đột nhiên đứng lại, ánh mắt lộ ra tia bất mãn và khinh bỉ, nàng vứt thanh kiếm trên tay xuống đất, bĩu môi, quay lưng đi về một hướng khác.

Thấy tiểu cô nương không đuổi theo mình nữa, thiếu niên kia liền dừng lại, ngay lập tức, một nhóm cung nhân ào đến, vây quanh thiếu niên rối rít.

“Nhị điện hạ, không sao chứ?”

“Hừ! Còn phải hỏi sao? Bổn điện hạ sao có thể bị đứa con hoang kia làm bị thương được cơ chứ?”

Lúc này, thiếu niên không hề giống kẻ sợ hãi bỏ chạy vừa rồi, hắn bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, đẩy đám cung nhân ra, nghênh ngang bước đi.

Đám cung nhân chỉ có thể cung kính tiễn bước hắn, nhưng trong lòng bọn họ đều có cùng một ý nghĩ:

Ngươi chỉ giỏi lên mặt với đám nô tài chúng ta mà thôi, trước mặt Cơ công chúa, ngươi chỉ là một con chuột nhát gan!

Trong lúc đó, tiểu cô nương đang bước nhanh trở về cung điện của mình, cung nhân và phi tần nhìn thấy đều cố tình tránh xa nàng. Tiểu cô nương cảm thấy hết sức buồn bực.

Tại sao chứ? Nàng chỉ muốn có bằng hữu mà thôi, chỉ vậy mà cũng không được sao?

Nghe nói, đến Tiên Duyên Hội thì anh tài của Đông Thiên đại thế giới sẽ xuất hiện, Trực giác cho nàng biết, trong số đó sẽ có người làm bằng hữu với nàng.

Tiểu cô nương cười khẽ một tiếng, ánh mắt lộ ra phấn khích.

……

Vũ Văn đại lục, Vân Phong thành, Vũ Văn gia.

Một thiếu niên thân thể gầy yếu ngồi trên một tòa lầu cao, trước mặt thiếu niên có một cổ cầm, đôi tay thiếu niên di động nhẹ nhàng trên dây đàn, từng đợt âm thanh trầm bổng vang vọng không gian. Thiếu niên này chỉ khoảng bảy tám tuổi nhưng khí chất ôn nhã thanh khiết toát ra lại không thể xem thường được.

“Kỳ Nhi!”

Một nam tử tuấn mỹ không biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng thiếu niên, thiếu niên quay đầu lại mỉm cười gọi một tiếng:

“Phụ thân!”

Nam tử này khẽ cười rồi bước đến ngồi xuống bên cạnh tiểu nhi tử của mình, từ ái xoa đầu hắn.

“Ta nghe mẫu thân ngươi nói, ngươi muốn tham gia Tiên Duyên Hội?”

“Ưm!”

Thiếu niên mím môi, kiên quyết gật đầu. Nam tử kia hơi nhíu mày nói:

“Nhi tử của Vũ Văn Minh ta, không có bất cứ kẻ nào có quyền bắt ngươi phải chứng minh điều gì.”

“Phụ thân, người là trưởng tộc Vũ Văn gia, lại là cường giả độ kiếp kỳ, nếu con ở lại Vũ Văn gia, khó tránh khiến đệ tử gia tộc nghĩ phụ thân thiên vị con.”

“Ta đâu có ý định sẽ thiên vị.”

“Nhưng cũng sẽ có người nghĩ phụ thân thiên vị thôi, hôm qua không phải các trưởng lão đã nói...”

“Kỳ Nhi, bọn họ nói gì là chuyện của bọn họ, ngươi không cần bận tâm.”

“Phụ Thân, hài nhi muốn tự mình tiến lên bằng chính sức của bản thân, chứng minh cho cả Vũ Văn gia rằng nhi tử của phụ thân sẽ không thua kém bất kỳ ai.”

Thiếu niên nắm chặt nắm đấm nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra thần sắc kiên quyết.

Thấy vậy, Vũ Văn Minh mỉm cười không khuyên nữa, nhi tử của hắn tất nhiên phải có được dũng khí này, dù có chút xót lòng khi phải để nhi tử của mình ra ngoài chịu khổ, nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy là nam nhi thì lập thân bằng chính sức của mình mới là đúng đắn.

“Được rồi, vậy ngươi định sẽ bái nhập vào tông phái nào?”

Nghe Vũ Văn Minh hỏi như vậy, thiếu niên đột nhiên ủ rũ.

“Con cũng chưa biết… Nhưng nếu có thể… Con muốn đến Càn Nguyên đại lục, chỉ đáng tiếc, Càn Nguyên không mở Tiên Duyên Hội.

Vũ Văn Minh ánh mắt lộ ra thâm ý cười nói:

“Không, lần này bọn điên kia nhất định sẽ tham gia, con chuẩn bị cho tốt đi.”

Thiếu niên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn phụ thân mình, vui mừng hỏi:

“Phụ Thân, thật sự như vậy sao?”

“Ta nói dối ngươi làm gì, Tiên Duyên Hội lần này đặc thù, sẽ không tông môn nào bỏ qua đâu, ngươi yên tâm.”

“Đặc thù?”

Thiếu niên khó hiểu, ánh mắt thâm thúy của Vũ Văn Minh lóe lên tia sáng thâm sâu mà nhi tử hắn không thể hiểu được, chỉ nghe Vũ Văn Minh bình thản nói:

“Thiên mệnh thay đổi, thời đại biến thiên, thịnh thế thiên tài, cơ hội vạn năm có một này sẽ không ai bỏ qua.”

Thiếu niên nhíu mày nghiêng đầu, cái hiểu cái không, nhưng vẫn cực kỳ vui vẻ.

“Nếu có thể trở thành môn hạ của Hỏa Thánh thúc thúc là được rồi.”

Vũ Văn Minh quay đầu nhìn Vũ Văn Kỳ, lắc đầu nói:

“Xem ra Hỏa Thánh ảnh hưởng đến ngươi còn nhiều hơn kẻ làm phụ thân ta, sau này nếu ngươi chịu ủy khuất mà hắn không quản, ta nhất định không để yên cho hắn.”

Thiếu niên nở nụ cười, trong đầu không khỏi hiện lên thân ảnh uy phong tự tại của Hỏa Thánh, trong mắt của thiếu niên toàn là hâm mộ và hướng tới.

Vũ Văn Minh nhìn thần sắc cuồng nhiệt của nhi tử, bất đắc dĩ cười cười.

“Nhưng ta phải báo trước cho ngươi biết, cách chọn đệ tử của đám vô sĩ kia có chút khác người, thiên phú tốt thôi chưa chắc mấy kẻ điên đó sẽ để ý tới, con còn phải cố gắng hơn nữa.”

Nghe Vũ Văn Minh nói vậy, thiếu niên ngay lập tức nghiêm túc gật đầu

“Kỳ Nhi rõ rồi, nhất định không để cho phụ thân thất vọng.”

“Tốt! Còn có chuyện này, Hỏa Thánh không thích hợp làm sư phụ ngươi, người mà ngươi cần hướng tới chính mà tiểu sư đệ của hắn, Chân Giả Vương – Huyễn Vân.”

……

Hoành U đại lục, khu vực quản hạt của Hợp Hoan Giáo.

Trong một tòa thành trì, một thiếu niên khất cái khoảng mười tuổi, khuôn mặt thanh tú lạnh như băng, một mình ngồi trong hẻm nhỏ nhìn ra đường lớn, đối diện với một kỷ viện vô cùng cầu kỳ xa hoa, ánh mắt của hắn khi nhìn thấy những kỷ nữ kia bất giác lộ ra một tia sát ý, đột nhiên, một giọng nói đáng khinh phát ra bên cạnh hắn.

“Chán ghét kỹ nữ như vậy, tiểu tử, chẳng lẽ lão cha ngươi bị kỷ nữ lừa mất rồi sao?”

Tiểu khất cái giật mình quay đầu nhìn, không biết từ lúc nào, một nam nhân trung niên ăn mặc bẩn thỉu rách rưới xuất hiện bên cạnh mình. Tiểu khất cái hơi nhíu mày, sau đó không nói một tiếng nào đứng dậy rời đi.

Trung niên khất cái cũng không tức giận, ngược lại còn hăng hái chạy theo phía sau liên tục nói chuyện với tiểu khất cái kia.

“Tiểu tử, sao lại căng thẳng như vậy, lão thúc ta nói ra chính là muốn tốt cho ngươi…”

Tiểu khất cái làm như không nghe thấy, tiếp tục lách vào hẻm nhỏ, trung niên khất cái không nản chí, vẫn tiếp tục bám theo.

.....

“Tiểu tử, ta nói chuyện với ngươi cả ngày nay, ngươi một chữ cũng không đáp lại là sao? Ta làm như vậy là dẫn đường chỉ lối cho ngươi a.”

Lúc này, sắc mặt của tiểu khất cái đã không phải lạnh lùng bình thường, nó âm trầm đến cực điểm.

Tiểu khất cái đột nhiên quay đầu nhìn khất cái trung niên, ánh mắt sắc bén lại không kiên nhẫn, lần đầu tiên chủ động lên tiếng.

“Lão quá phiền, đừng có đi theo ta nữa, nếu không… Đánh lão!”

Khất cái trung niên trợn mắt, bộ dạng như bị xúc phạm nghiêm trọng, ngao ngao la lên:

“Có còn thiên lý hay không? Ta vì muốn giúp ngươi, đã tốn biết bao nhiêu nước bọt, dồn tất cả hơi sức, ngươi lại như vậy. Ngươi… Ngươi… Ngươi thật là làm ta tức chết!”

Cặp lông mày thanh tú của tiểu khất cái nhíu lại, lạnh lùng nói:

“Ta không cần!”

“Nhưng ta thấy tiểu tử ngươi rất hợp với ta, muốn nhận ngươi làm đệ tử.”

Tiểu khất cái nhướng mày, đột nhiên nhếch mép cười lạnh nói:

“Lão có bản lãnh gì mà muốn làm sư phụ của ta?”

Bị tiểu khất cái đã kích, khất cái trung niên tức đến thổi tung chòm râu.

“Được, được lắm… Ngươi dám nghi ngờ thực lực của ta? Hừ! Ta muốn đổi ý.”

Nói xong, khất cái trung niên móc trong người ra một lệnh bài màu đen đưa cho thiếu niên, bày ta bộ mặt khıêυ khí©h nói:

“Đợi khi ngươi thông qua khảo nghiệm này rồi hãy nói đến bái ta làm sư phụ nhé!”

Tiểu khất cái nhìn lệnh bài trong tay đối phương rồi hỏi:

“Là cái gì?”

“Hừ! Lệnh bài Tiên Duyên của Hoành U đại Lục.”

…..

Tư Không Đại Lục, Thiên Không thành, Tư Không gia, trạch viện phía tây.

Một vườn thuốc nhỏ tĩnh lặng sương khói lượn lờ, một lão phụ nhân và một tiểu cô nương trên tay cầm giỏ thuốc đang thu hoạch thảo dược trong vườn, lão phụ mỉm cười nhìn tiểu cô nương nói:

“Tử Tình, sau khi ngươi rời đi, không còn ai cùng bà già như ta hái thuốc nữa.”

“Dược bà bà, hay là ta không đi nữa.”

“Sao có thể, đám “đệ nhất mạch” kia lúc nào cũng kiêu ngạo, ngươi phải nhanh chóng trưởng thành đi thôi, đợi khi Tử Tình của ta trở thành cường giả rồi trở về cho đám mắt cao hơn đầu kia sáng mắt.”

Tiểu cô nương hiền lành nở nụ cười, nhìn chẳng khác nào một tiểu tiên nữ.

…….

Tây Minh đại lục, Ám Huyết thành, đường cái nhộn nhịp người qua lại.

Nơi đây là một khu chợ của tu giả, từng cái quầy nhỏ được bày bán bên vệ đường, trong đám quầy nhỏ này có một chỗ bày bán phù lục khá bắt mắt, ngồi sau quầy là một ông lão tóc bạc và một thiếu niên tám chín tuổi.

Thiếu niên này cực kỳ thanh tú, nhìn sơ qua khó phân định được là nam hay nữ, ở khóe mắt bên trái có một vết bớt màu đỏ kì dị giống như dây leo, đôi mắt linh động cùng nụ cười lúc nào cũng hiện trên môi khiến người khác nhìn vào liền biết thiếu niên này là một tên giảo hoạt.

Lão giả nhìn về phía thiếu niên, khóe mắt liền không che dấu được ý cười.

“Tiểu tử ngươi lại đang nghĩ quỷ kế gì đúng không?”

“Gia gia, ngài không thể tin tưởng tôn tử của ngài một chút sao?”

“Hừ! Ta còn lạ gì tên nhóc ngươi, đừng có mà đi gây thị phi đấy, Tiên Duyên hội sắp đến, ta còn chờ ngươi làm nở mày nở mặt Bạch gia chúng ta đó.”

Nghe lão giả nói, thiếu niên bĩu môi tràn đầy bất mãn.

“Làm tán tu cũng đâu có tệ, vì cái gì mọi người cứ phải chấp nhất như vậy chứ?”

“Hừ! Ngươi thì biết cái gì, tóm lại ngươi cứ làm theo ý ta là được rồi.”

“Dạ, dạ, dạ… Trong mắt ta, lão gia ngài là ông trời, ta không dám cải lời.”

……

Thiên Hoàn đại lục, một trong hai thánh địa phật môn – Huyền Quang Tự.

Một tiểu hòa thượng đang bận rộn phụ việc trong bếp, đột nhiên, một hòa thượng lớn tuổi thân hình béo tốt, có vẻ là sư phụ quản lý phòng bếp nhìn tiểu hòa thượng lạnh nhạt nói:

“Vô Niệm!”

Tiểu hòa thượng ngẩng đầu lên nhìn về phía đại hòa thượng kia, lúc này mới thấy, tiểu hòa thượng chỉ khoảng sáu bảy tuổi, khuôn mặt tròn tròn, cái đầu trọc lốc, hai mắt nhỏ như hai đường chỉ, miệng nhỏ môi hồng, trông vô cùng khả ái nhưng lại có chút buồn cười.

Tiểu hòa thượng nhìn về phía đại hòa thượng chấp tay hỏi:

“A di đà phật, sư thúc, ngài gọi ta có việc gì?”

“Ngươi đi ruộng rau mang về một luống cải trắng đi.”

“Vâng.”

Tiểu hòa thượng vẫn cười như thường, gật đầu một cái rồi quay người chạy đi.”

Thấy tiểu hòa thượng rời đi, tất cả mọi người có mặt âm thầm thở phào một hơi, bọn họ đều không kềm được cao hứng.

“Vô Niệm bị sư thúc sai đi, như vậy buổi sáng hôm nay mọi người có thể ăn no rồi.”

Trong lúc đó, tiểu hòa thượng đang vô cùng hăng hái chạy đến ruộng cải trắng, không phải tiểu hòa thượng không biết sư thúc chọn đúng lúc sắp ăn cơm bảo mình đi là vì không muốn mình được ăn cơm, hắn biết nhưng trong lòng còn cảm thấy cao hứng, bởi vì hắn có cơ hội lấp đầy cái bụng của mình, so với ăn cơm trong chùa thì ăn rau cải trắng tươi mới ngoài đồng còn hấp dẫn hơn, ai bảo sức ăn của hắn lại lớn hơn người bình thường nhiều đến như vậy làm gì.

Tiểu hòa thượng không biết bộ dạng hí hửng không có hình tượng của hắn đã bị người ta thấy hết. Trong một khóm trúc gần bờ ruộng, có một lão tăng mặc áo cà sa màu tro, lão tăng đứng đó mỉm cười rất hiền từ nhìn tiểu hòa thượng, nhưng tiểu hòa thượng lại không thấy được sự tồn tại của vị đại sư này.

…..

Nam Cung đại lục, Thiên Khí Thành, Nam Cung Gia.

Trong một mật thất mờ tối, một lão giả và một thiếu niên ngồi đối diện nhau.

Thiếu niên kia cực kỳ tuấn tú, tuổi chừng mười một mười hai, lúc này, thiếu niên cung kính ngồi trước mặt lão giả.

“Phi Nhi, có tin tức của Kính Nhi chưa?”

“Tổ phụ, vẫn chưa.”

“Aizz!... Đại bá ngươi thật quá hồ đồ, sợ rằng Kính Nhi đã lành ít dữ nhiều.”

“Tổ phụ, tại sao lại như vậy, nếu đại ca có thể đạt được truyền thừa, không phải là tốt cho Nam Cung gia chúng ta sao?”

Lão giả lắc đầu, đáy mắt che dấu một tia lo lắng khó thấy.

“Truyền thừa kia không hiện thế thì tốt hơn, gia tộc chúng ta cất giữ vật kia không phải để đi tìm truyền thừa, tổ sư đã truyền lại di ngôn, phải tận lực che dấu sự tồn tại của nó, không được để nó hiện thế, hiện tại đại bá ngươi lại hồ đồ gây chuyện lớn, ta xem, Đông Thiên lại nổi lên một hồi sóng gió rồi.”

Thiếu niên nghe vậy không khỏi giật mình, lão giả thở dài rồi đưa mắt nhìn thiếu niên.

“Phi Nhi, đã đến nước này, Nam Cung gia chỉ còn có thể trông chờ vào ngươi, sinh ra trong thời đại biến thiên, tài không bằng người thì không thể tồn tại được, nhớ kỉ, nhớ kỉ.”

Giọng nói của lão giả vang vọng cả mật thất, như xuyên qua cả l*иg đất, vang vọng trong hư không.

…….

Tinh Châu đại lục thuộc quản hạt của Côn Luân, Mông thành.

Trong một cái cửa hàng luyện khí nhỏ, một thiếu niên mười một mười hai tuổi im lặng lau chùi thanh kiếm trong tay, thần sắc vô cùng nghiêm cẩn và thành kính, trưởng quầy thấy thiếu niên như vậy liền nhíu mày, không vui nói:

“Tuân tiểu tử, ngươi định lười biến hả, cả buổi còn chưa lao chùi xong một thanh kiếm là sao?”

Thiếu niên giật mình, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn về phía chưởng quầy, sau đó, thiếu niên lại cuối đầu, đặc thanh kiếm đã được lau sạch trên tay sang một bên, cầm lên một thanh kiếm khác tiếp tục lau chùi.

Chưởng quầy thấy vậy thì hừ một tiếng rồi không quan tâm đến thiếu niên nữa.

Nếu một tu sĩ có mặt ở trong cửa hàng lúc này, nhất định người đó sẽ nhận ra, bên ngoài thân thể của thiếu niên có một ba động kỳ dị lúc hiện lúc ẩn, ba động này mang một khí tức vô cùng bén nhọn.

……

Quỷ U đại lục, thành Man Quỷ, khu vực quản hạt của Quỷ Thi Cung.

Bên trong trạch viện của thành chủ, từng tiếng roi da chát chúa khiến người nghe rùng mình phát ra trong từ đường.

Một nam nhân trung niên hung hăng quất từng roi lên tấm lưng trần của một thiếu niên chưa đến mười tuổi, máu chảy ra không ngừng nhưng sắc mặt của thiếu niên lại không thay đổi một chút nào, hoàn toàn là vô cảm.

Bất cứ ai nhìn vào đôi mắt vô tình của thiếu niên, đều cảm thấy một luồng khí âm u quỷ dị khiến người ta sợ hãi.

“Ưu Nhi, ngươi phải nhớ, ngươi không phải là người, ngươi là dạ quỷ… Chính vì thế, không được phát sinh đồng cảm với bất cứ ai.”

……

Đoan Mộc đại lục, Thanh Phong thành, Đoan Mộc gia.

Trong biệt uyển, một tiểu cô nương dùng tư thế của một nữ vương giẫm lên cánh tay của một hạ nhân, khuôn mặt thanh tú tràn đầy vẻ khinh thường, thiếu nữ cười lạnh nói:

“Ngay cả châm trà rót nước mà ngươi cũng làm không xong thì có tư cách gì tiếp tục sống?”

“Đại tiểu thư tha mạng!”

Nhìn hạ nhân này cầu xin tha thứ, thần sắc của tiểu cô nương lại không có một chút thương xót, hừ lạnh một tiếng.

“Muốn ta tha mạng cho ngươi cũng được, nhưng mà… ngươi phải làm chó cho ta xem…”

Hạ nhân kia ngay lập tức biến sắc mặt.

…..

Trong mỗi tông môn đều có một hai mầm móng tuổi trẻ như vậy.

Liệu ai có thể tiếp tục giữ được vị thế của mình? Và ai sẽ bị nhấn chìm trong thời đại thiên tài nổi lên như nấm mọc sau mưa này?

Ai mà biết được chứ!

Nhưng chắc chắn một điều rằng, kẻ yếu không có tư cách tồn tại trong cuộc chiến giữa các thiên tài yêu nghiệt thời đại cực thịnh của Đông Thiên đại thế giới.

VntHoaTinhKhoi.