- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị
- Chương 175
Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị
Chương 175
Y phục treo ở ngoài sân, ánh mặt trời chiếu xuống, rọi vào vết máu vẫn chưa tẩy sạch trên vải vóc có chút rõ ràng. Phó Bạch Chỉ ngơ ngác nhìn cái vết máu bị mình bỏ sót kia, nàng có chút tức giận muốn kéo quần áo ném xuống, đúng lúc này, một con bồ câu đưa thư bay vào đáp xuống đầu vai nàng, nàng thập phần lo lắng gở lá thư xuống, nhưng vẫn giống như mấy ngày trước, nội dung trong thư, để cho nàng thất vọng không thôi.
Người của Hàn tuyệt viện đã đi chung quanh tìm tung tích của cỏ lung mê, nhưng ngay cả một chút bóng dáng cũng không tìm thấy, nhìn trên mảnh giấy trắng mực đen viết không tìm được, Phó Bạch Chỉ chán nản ngồi xuống đất, nhìn hai tay của mình đờ ra. Là người tạo ra cái thế giới này, sau khi tới đây, Phó Bạch Chỉ vẫn không cảm nhận được cái cảm giác ưu việt của một tác giả.
Nàng không thể chuyển kiếp thành nữ nhân vật chính, mà là trở thành nữ phụ trong sách nhất định phải chết đi, chưa từng nghĩ, sau khi nàng đến, mọi thứ trong cái thế giới này đều thay đổi. Nàng và Hoa Dạ Ngữ mến nhau, để cho cái nhân vật nữ chính vốn nên là ngăn nắp xinh đẹp, dễ dàng có thể đạt được mọi thứ này biến thành yêu nữ tà giáo, thậm chí vì mình mà ba lần bốn lượt đến bên bờ sinh tử.
Mà nay, độc trên người nàng đã không có biện pháp kéo dài, vậy mà mình ngay cả cỏ lung mê ở nơi nào cũng không biết. Cỏ này trước đây nàng chỉ là tùy tiện nghĩ tới rồi đặt ra, căn bản không có ý định để cho nó phát huy nhiều tác dụng trong văn, cũng không có viết vị trí chính xác của nó, nhưng không nghĩ tới hôm nay nó lại trở thành thứ duy nhất có thể cứu được Hoa Dạ Ngữ.
Phó Bạch Chỉ nhớ kỹ, nàng trước đây thiết định cỏ lung mê rất phức tạp, vả lại viết vô cùng kì diệu, giống như chính là một thứ khiến cho người ta không tìm được. Cỏ lung mê, hoa trong đá bàn long, ở bên ngoài nó có màu xanh đậm, cỏ xanh như hoa bỉ ngạn, nó sẽ không sinh trưởng ở trong đất, mà là sinh trưởng ở trong nham thạch. Trừ cái đó ra, cỏ lung mê chỉ cho người thành tâm sử dụng, nếu bị người có lòng dạ bất chính rút ra khỏi đá, sẽ nhanh chóng héo rũ. Còn nếu là người thành tâm, thì cỏ lung mê sẽ hóa thành một đóa hoa rực rỡ.
Trước đây đặt ra như vậy, Phó Bạch Chỉ căn bản không có tìm tòi nghiên cứu sâu xa, nói trắng ra là cũng chỉ vì muốn thăng cấp một chút nội hàm cho văn chương mà thôi. Thế nhưng nàng nghìn vạn không nghĩ tới, có một ngày mình sẽ trở thành một thành viên trong câu chuyện này, mà cô gái mình yêu, lại bởi vì buội cỏ này, mà thay đổi cả cuộc đời.
Ở trong sân ngồi yên hồi lâu, lúc này Phó Bạch Chỉ mới lấy lại tinh thần, nàng thất lạc cất bộ y phục nhuốm máu, bưng cháo vừa nấu xong đi về phía căn phòng. Đẩy cửa mà vào, người trên giường còn đang yên lặng mà ngủ. Mặt của nàng tái nhợt yên tĩnh, vẫn xinh đẹp giống như trước đây, nhưng lại mang đến cho Phó Bạch Chỉ một loại cảm giác tùy thời đều có thể biến mất.
Mấy ngày trôi qua, cơ thể Hoa Dạ Ngữ càng ngày càng kém, số lần phát độc cũng thường xuyên hơn rất nhiều. Phó Bạch Chỉ đã từng hỏi Hoa Dạ Ngữ, lúc phát độc có phải rất đau hay không, nhưng người này chỉ lắc đầu nói còn ổn, nhưng Phó Bạch Chỉ rõ ràng thấy qua vô số lần, lúc phát độc Hoa Dạ Ngữ len lén né tránh mình, co rúc ở trên giường một mình tiếp nhận phần đau đớn này.
Hoa Dạ Ngữ luôn có khả năng chịu đựng, vô luận là trước kia hay là hiện tại, cho tới bây giờ nàng đều là ngấm ngầm chịu đựng. Nhưng đêm hôm đó, nàng đứng ở cửa, nhìn người này bởi vì đau đớn mà cắn nát môi dưới, nàng tựa như một con thú nhỏ bất lực cuộn thành một vòng, cắn ống tay áo thật chặc, cái trán bởi vì cơn đau nhức này mà tràn ra mồ hôi.
Từ đó về sau, Phó Bạch Chỉ liền phát hiện, sau mỗi lần phát độc Hoa Dạ Ngữ sẽ rơi vào hôn mê, nghiêm trọng thì sẽ thổ huyết, thời gian nàng tỉnh táo càng ngày càng ít, cũng không có biện pháp tự mình xuống giường đi lại nữa, mỗi ngày chỉ có thể nằm ở trên giường. Mỗi một lần nhìn Hoa Dạ Ngữ ngủ, Phó Bạch Chỉ đều sợ hãi. Nàng sợ Hoa Dạ Ngữ ngủ một giấc sẽ không tỉnh lại, sợ người này ngủ rồi sẽ bỏ mình mà đi.
Nhưng ngoại trừ sợ ra, lòng Phó Bạch Chỉ lại còn có một tia an ủi, mỗi một lần thấy Hoa Dạ Ngữ ngủ, nàng đều sẽ lẳng lặng trực ở một bên chờ nàng tỉnh lại. Tự mình an ủi mà nghĩ, Ngữ nhi như vậy cũng tốt, chỉ cần ngủ, nàng sẽ không bị đau như vậy nữa. Người này, dù cho biết thời gian không còn nhiều, nhưng trước mặt mình vẫn luôn tươi cười, một mình chịu đựng những cơn đau nhức này.
"A Chỉ... Là ngươi sao?" Có lẽ là do Phó Bạch Chỉ nhìn rất chăm chú, Hoa Dạ Ngữ dần dần cảm nhận được sự tồn tại của nàng, liền tỉnh lại, thấy nàng mờ mịt nhìn mình, Phó Bạch Chỉ vội vàng đi tới ôm lấy nàng, ở bên tai nàng nói lời an ủi. Từ tối hôm qua nàng đã phát hiện, thính lực của Hoa Dạ Ngữ kém hơn trước, mà hai mắt của nàng, cũng không cách nào thấy rõ.
"Ngữ nhi, ta nấu cháo cho ngươi, ngươi uống một ít đi." Phó Bạch Chỉ đem Hoa Dạ Ngữ ôm vào trong ngực, sờ đầu khớp xương trên bả vai nàng, chóp mũi nàng đau xót, nhất là khi thấy đối phương còn đang cố gắng cười với mình.
"A Chỉ, mùi hương trên người ngươi thật dễ chịu." Hoa Dạ Ngữ vẫn chưa cự tuyệt cháo Phó Bạch Chỉ đút tới, tuy rằng nàng không có chút xíu khẩu vị nào, nhưng cũng không muốn làm cho Phó Bạch Chỉ khó xử.
Mấy ngày nay, hai người mỗi thời mỗi khắc đều ở cùng nhau, nhưng Hoa Dạ Ngữ cũng biết, khoảng thời gian tốt đẹp này sợ là không nhiều lắm. Ngay cả Phó Bạch Chỉ cũng có thể nhìn ra mình đã hấp hối, bản thân Hoa Dạ Ngữ sao lại không biết. Nàng không thấy rõ gương mặt của Phó Bạch Chỉ, cũng chỉ có thể mơ hồ thấy thân ảnh của người nọ, nàng phải thật cố gắng mà nhìn, mà nghe, mới có thể thấy được dáng vẻ mơ hồ của người này, nghe được thanh âm ôn nhu của nàng.
Hoa Dạ Ngữ cảm thấy rất mệt, sống như vậy, thực sự sẽ làm cho người ta mệt mỏi rã rời. Không phải nàng không muốn dứt khoát chết đi, thoát khỏi phần khó chịu này, nhưng nàng hiểu rõ, nếu mình có thể chống đỡ thêm chút thời gian, thỉnh thoảng a Chỉ còn có thể vui vẻ một chút. Cho dù gắng gượng chống đở như thế gần như đã tiêu hao hết tất cả khí lực của nàng, nàng vẫn muốn chống đỡ lâu hơn nữa.
"Thích thì cứ ngửi thêm, ngươi nhìn ngươi xem, như một con chó nhỏ." Nhìn Hoa Dạ Ngữ ở trên người mình cọ tới cọ lui, Phó Bạch Chỉ vừa cười vừa nói, nàng đút cháo cho người trong lòng, nhẹ nhàng sờ đầu của nàng, nhưng mà, khi cái muỗng từ trong miệng nàng rút ra, trên chiếc muỗng sứ vốn trắng nõn, lại có thêm một vết máu.
Phát hiện này khiến cho Phó Bạch Chỉ hít ngược một hơi, nụ cười trên mặt cũng hoàn toàn cương cứng. Nàng nhìn máu bên mép Hoa Dạ Ngữ, người này căn bản không biết nàng lại ói ra máu, thủy chung tựa ở trên vai của mình, rất cố gắng cười với nàng. Nụ cười này, dịu dàng xinh đẹp, rồi lại tàn nhẫn đến cực điểm.
Nước mắt không chịu khống chế theo viền mắt chảy xuống, Phó Bạch Chỉ không chịu nói thêm gì nữa, mà là cười khan đưa tay cầm khăn lên, lau đi máu bên khóe miệng Hoa Dạ Ngữ."Ngươi xem ngươi, thật vụng về, đồ ăn dính cả lên mặt." Dù cho cực lực che dấu giọng mũi, nhưng thanh âm run rẩy của Phó Bạch Chỉ lại bán đứng nàng. Cảm thấy Hoa Dạ Ngữ miễn cưỡng chống tay, dần dần sờ lên mặt mình, một khắc kia, Phó Bạch Chỉ cũng không thể chịu đựng được khóc lên.
Nàng biết mình không nên khóc trước mặt Ngữ nhi, ngàn không nên vạn không nên bộc lộ sự yếu đuối trước mặt người này, thế nhưng nàng...
"A Chỉ... Đừng khóc... Ta sẽ dùng hết khả năng ta có mà bầu bạn với ngươi... Ta sẽ..." Mặc dù mắt không cách nào nhìn rõ dáng vẻ rơi lệ của Phó Bạch Chỉ nữa, nhưng làm sao Hoa Dạ Ngữ lại không cảm giác được người bên cạnh khó chịu. Nàng đứt quảng nói, nhưng cơn đau ở ngực khiến cho nàng không có biện pháp tiếp tục duy trì. Nàng lẳng lặng che trái tim còn đang nhảy nhót, lại cảm thấy tốc độ đập càng ngày càng chậm, chậm đến nỗi hầu như ngay cả chính mình cũng sắp không cảm nhận được.
"Ngữ nhi, ngươi sao rồi? Có phải lại khó chịu hay không? Thuốc! Ta lấy thuốc cho ngươi ngay!" Thấy Hoa Dạ Ngữ hô hấp vô cùng trắc trở, Phó Bạch Chỉ hoảng hồn, nàng vội vàng lấy một viên thuốc kéo dài tánh mạng cuối cùng trong bình sứ ra đút cho Hoa Dạ Ngữ, nhìn người này chật vật nuốt xuống, dần dần rơi vào hôn mê. Phó Bạch Chỉ đỏ mắt đở Hoa Dạ Ngữ lên giường, lại thay nàng đắp kín mền, lúc này mới ra cửa phòng.
Phó Bạch Chỉ không muốn để cho Hoa Dạ Ngữ tiếp tục chờ chết như thế, nàng muốn cố gắng một lần cuối cùng. Sau khi ra ngoài, Phó Bạch Chỉ mướn một chiếc xe ngựa tốt nhất, còn có một phu xe có thể đi đường mấy ngày liền. Sáng sớm hôm sau, nàng mang tiền cùng vật dụng cần thiết cho hai người, ôm Hoa Dạ Ngữ vẫn còn đang hôn mê, chạy về hướng Dược tiên cốc.
Để đề phòng trên đường xóc nảy đánh thức Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ vẫn luôn ôm nàng, không có buông ra, cũng chỉ có lúc nghỉ ngơi uống nước mới hỏi phu xe một chút, đã đi tới đâu.
"Cô nương muốn mang muội muội đến Dược tiên cốc tìm thầy thuốc sao?" Phu xe kia nhìn Phó Bạch Chỉ khẩn trương, rồi lại nhìn vẫn luôn hôn mê bất tỉnh Hoa Dạ Ngữ một cái, liền đoán được một... hai....
"Ừ." Đối mặt với sự thắc mắc của phu xe, Phó Bạch Chỉ lười nhiều lời, nàng nhẹ nhàng lau chùi gương mặt của Hoa Dạ Ngữ, thấy đối phương cảm nhận được mình đυ.ng chạm, ở trong mộng còn cà cà mình, nàng khẽ cười, ôm Hoa Dạ Ngữ chặc thêm chút nữa.
"Đã tìm thầy thuốc, thực ra cũng không cần phải đi xa như vậy? Ta biết Bạch Tinh thành ở phía trước, thật ra có thật nhiều danh y, những người đó đều được đương kim thánh thượng tán thưởng, không bằng cô nương có thể đến đó trước xem sao?"
Phu xe kia cũng là có lòng tốt, tuy rằng hắn không biết độc của Hoa Dạ Ngữ, nhưng người thường nhất định cũng sẽ không nghĩ đến phương diện trúng độc, chỉ cho rằng Hoa Dạ Ngữ mắc phải trọng bệnh. Nghe phu xe nói, Phó Bạch Chỉ suy nghĩ một chút, vẫn có ý định đi thử một chút, ở Bạch tinh thành liền dẫn Hoa Dạ Ngữ xuống xe, để cho phu xe chờ ở cửa thành.
Một đường bước nhanh đi tới cái gọi là y quán, mới vừa vào cửa, Phó Bạch Chỉ liền thấy rất nhiều người đang xếp hàng cần thuốc. Nàng vội vàng tìm một cái dược đồng, hỏi y sư chủ trị Vân Hà của nơi này ở đâu, dược đồng kia chỉ chỉ lão giả tóc trắng xoá ở bên cạnh, Phó Bạch Chỉ nhìn thoáng qua, liền biết người này hẳn là danh y rất lợi hại mà trên phố lưu truyền, Vân Hà.
"Vân y sư, đây là muội muội của ta, thân nàng trúng độc lạ, ta nghe nói y thuật của ngươi hơn người, xin hỏi ngươi có biện pháp gì có thể cứu nàng hay không." Phó Bạch Chỉ khẩn thiết hỏi, ngay cả hai tròng mắt đều mang theo sự kỳ vọng. Làm một thầy thuốc, Vân Hà liếc mắt liền nhìn ra độc của Hoa Dạ Ngữ đã vào toàn thân, sợ là vô lực xoay chuyển. Nhưng mà, chống lại đường nhìn tràn ngập mong đợi của Phó Bạch Chỉ, Vân Hà có chút không đành lòng dẫn hai người vào phòng trong, nói Phó Bạch Chỉ đặt Hoa Dạ Ngữ lên trên giường.
"Độc trên người nàng, sợ là đã có nhiều năm." Vân Hà đâm ngân châm vào trong cổ tay của Hoa Dạ Ngữ, nhìn ngân châm kia không chỉ biến thành đen, thậm chí có một phần nhỏ cũng bị ăn mòn bẻ gẫy, nhíu mày nói.
"Đúng vậy, ta nghe nói Vân y sư ngươi đã cứu rất nhiều người, ta nghĩ ngươi..."
"Xin lỗi vị cô nương này, độc của muội muội ngươi, đã đi khắp toàn thân, độc tính rất mạnh, vả lại không chỉ là một loại độc. Sợ là thần y Liễu Tĩnh Mạt hiện nay của Dược tiên cốc cũng thúc thủ vô sách, lão phu thực sự bất lực." Nghe lời Vân Hà nói, kỳ vọng trong mắt Phó Bạch Chỉ dần dần biến mất, từ từ biến thành tuyệt vọng, lại có thêm một chút tức giận. Thấy Vân Hà xoay người muốn đi, Phó Bạch Chỉ chợt bắt hắn lại, lôi hắn trở về.
"Cái gì bất lực, vì sao ngươi chỉ tùy tiện liếc mắt nhìn thì đã nói mình bất lực! Ngươi cứu nàng a, nàng rõ ràng còn có thể cứu, vì sao tất cả các ngươi đều nói không có cách! Nàng vẫn luôn cố chống đỡ, nàng chịu đựng lâu như vậy, chỉ là muốn cùng ta, dựa vào cái gì các ngươi nói câu đầu tiên thì đã từ bỏ nàng! Nàng không thể chết được! Ta không thể nhìn nàng chết trước mặt ta! Cứu nàng a, van ngươi, mau cứu nàng đi!"
Phó Bạch Chỉ không khống chế được gào thét, nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt đất, nàng bất chấp bây giờ biểu tình hoặc dáng vẻ của mình là như thế nào, nàng chỉ muốn cứu Hoa Dạ Ngữ, muốn nàng nỗ lực cái gì cũng không sao, nàng chỉ hy vọng có người có thể cứu ngữ nhi của nàng.
"Vị cô nương này, lão phu làm nghề y hơn mười năm, chưa từng gặp qua người có nhiều kịch độc trong cơ thể như vậy, nàng sống đến bây giờ đã là kỳ tích, mỗi ngày độc phát nhất định là muốn tiếp nhận nỗi đau cắn tâm cắn thân, so với tử vong còn thống khổ hơn nhiều, ngươi cần gì cứ phải khăng khăng một mực đâu." Lời của Vân Hà vừa ra, cánh tay Phó Bạch Chỉ cầm lấy hắn cứng đờ, sau đó đúng là điên cuồng nở nụ cười.
"Đúng vậy, ta khăng khăng một mực, ta một mực để cho Ngữ nhi chống đỡ đi theo ta, vậy thì tính sao? Ta không thể để cho nàng rời khỏi ta, ta không thể để cho nàng một mình đi đến nơi lạnh lẽo như vậy! Ngươi cứu nàng, vô luận như thế nào ta cũng muốn ngươi cứu nàng, nếu ngươi không cứu sống nàng, ta sẽ gϊếŧ ngươi! Gϊếŧ tất cả mọi người ở nơi này!" Lúc này Phó Bạch Chỉ đã không còn lý trí, nàng hung tợn nói, liền muốn đi về phía Vân Hà. Lúc này, vạt áo của nàng bị người kéo lại, lực đạo nhẹ như không, lại nặng đến mức khiến cho nàng không cách nào nâng lên một bước.
"A Chỉ... Đừng làm khó hắn..." Từ lúc Phó Bạch Chỉ mang Hoa Dạ Ngữ tiến vào, thì nàng đã dần dần khôi phục ý thức, chỉ là thân thể suy yếu để cho tới bây giờ nàng mới có khí lực mở miệng. Nàng không nghĩ tới Phó Bạch Chỉ còn có thể mang theo mình đến gặp thầy thuốc, rõ ràng ngay cả Tĩnh Mạt cũng đã nói chuyện không còn cách nào khác, người bên ngoài làm sao có thể có biện pháp chứ.
Nghe Phó Bạch Chỉ nói những lời này, Hoa Dạ Ngữ nói không cảm động là giả, thế nhưng nàng cũng không thể tùy ý để Phó Bạch Chỉ đả thương người khác. A chỉ của nàng chưa từng không có hình tượng mà rống to như vậy, không nên vì mình, mà như vậy.
"Ngữ nhi, xin lỗi, ta đánh thức ngươi sao?" Phó Bạch Chỉ quỳ gối bên giường, nhìn gương mặt dịu dàng của Hoa Dạ Ngữ, chỉ một cái liếc mắt liền tỉnh táo lại, giống như tâm đều hòa tan.
"A Chỉ, dẫn ta đi đi."
"Được." Phó Bạch Chỉ không làm khó Vân Hà nữa, mà là ôm lấy Hoa Dạ Ngữ lên xe ngựa. Thấy nàng còn muốn bảo phu xe đi Dược tiên cốc, Hoa Dạ Ngữ lắc đầu, miễn cưỡng chống đỡ cơ thể ôm lấy Phó Bạch Chỉ.
"A Chỉ, vô dụng, chúng ta không nên làm Tĩnh Mạt khó xử, Dược tiên cốc xa như vậy, ta chống đỡ không được. Ta muốn đến một nơi yên tĩnh, đến một nơi rất sáng rất ấm, cũng chỉ có ta và ngươi, được không?"
Chương sau được thông báo là sẽ rất ngược, rất ngược.
Còn đây là phần tâm sự mỏng của thím Bạo hôm qua, dài quá ko up dưới phần bình luận được:<
Tác giả có lời muốn nói: Người ta đến up chương mới, thực ra, TGCLMN hôm nay không dự định gây cười, bởi vì... chương này thật sự là rất nặng nề, đã lâu rồi không có cảm giác viết đến nỗi chính mình cũng khóc, mà bộ lần trước viết đến rơi lệ là Thiết Ngục tả đoạn Quý Duyệt Phong đã chết, đương nhiên, nguyên nhân một phần cũng là do hôm đó đã đánh mất một nghìn đồng... Mà lần này, không có mất tiền, lại viết đến nỗi mình cũng khóc, đơn giản là... ← rốt cuộc là ta đang tự hào cái gì a?
Thực ra, bộ này, có thể coi là một chút đột phá nho nhỏ của ta, dù sao mọi người cũng bồi dưỡng, ta không quá am hiểu viết cổ văn, lần này cũng là qua hai ba năm, mới viết lại cổ văn, lúc vừa mới bắt đầu viết bộ này là phi thường khẩn trương. Sợ viết không tốt, sợ đủ thứ, nhất là sau khi vào vip, cảm giác trách nhiệm lại càng lớn hơn, bởi vì bộ này phải thu phí, cho nên mỗi một chương cũng phải cẩn thận hơn, rất sợ viết hư nhân vật. Lúc trước mọi người nói ngược sư tỷ chưa đủ, thực ra, ta nghĩ lúc này là sự đả kích nghiêm trọng nhất đối với sư tỷ trong toàn bộ câu chuyện. Bộ này công, cũng chính là sư tỷ, sở dĩ không làm cho mọi người chán ghét như thế, thậm chí là có điểm đồng cảm, cũng là bởi vì sư tỷ rất chân thực, hình tượng của nàng có lẽ là bất cứ người nào ở bên cạnh chúng ta, cũng có thể chính là chính chúng ta. Sư tỷ rất nhu nhược, rất vô dụng, nhát gan lại ích kỷ, thế nhưng nàng luôn luôn muốn dựa vào sự cố gắng của mình đi làm một việc gì đó.
Nhưng mà, hiện tại, chuyện mà nàng đối mặt, là tính mạng của người yêu bị đe dọa, chỗ dựa, chỗ chống đỡ duy nhất của nàng ở thế giới này gần sụp đổ, mà nàng nhất định phải làm bộ vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra, phần áp lực cùng sợ hãi này, mạnh mẽ cường đại như bóng với hình. Sư tỷ gặp ác mộng, đã nói lên điểm ấy. Nàng sợ, nàng thậm chí còn sợ hơn Hoa Dạ Ngữ. Đây cũng là nguyên nhân, vì sao ướt muội lại gạt sư tỷ, bởi vì nàng không muốn thấy sư tỷ lo lắng hãi hùng như thế. Hiện tại sư tỷ bất lực, nàng cầu cứu, khẩn cầu, ngay cả chính nàng cũng không biết, nàng cần phải cầu ai, so với lúc ở nơi cực lạnh, thì nỗi tuyệt vọng và vô lực trong lúc này rõ ràng là càng thêm nghiêm trọng.
Lại nói tới ướt muội, thực ra bây giờ ướt muội phi thường thống khổ, mỗi một ngày chống đỡ, nàng đều phải chịu đựng sự dằn vặt mà kịch độc gây ra, nếu nàng muốn kết liễu chính mình, thực ra rất đơn giản, thế nhưng nàng lo lắng nếu mình chết rồi sư tỷ sẽ tan vỡ, cho nên nàng một mực cố gắng chống đỡ. Không ai có thể so với chính nàng hiểu rõ hơn nỗi đau trên thân thể, một người nếu vì người nàng quan tâm mà đi tiếp nhận sự ốm đau dày vò còn thống khổ hơn cái chết, chỉ vì ở chung với người kia thêm một chút thời gian, phần yêu này sâu đậm, không cần nói cũng biết.
Cho nên... Nói nhiều như vậy, thực ra ta chỉ là đang tô đậm bầu không khí, để cho mọi người quên mất chuyện ta là mẹ kế! Nếu hôm nay đã nặng nề như vậy, không được, ta phải phá hư bầu không khí. Tới xem kịch ngắn thôi.
Ướt muội: Sư tỷ, hơn nửa đêm ta nghe thấy ngươi đang len lén khóc.
Sư tỷ: Cái gì? Ngữ nhi? Ta... Ta không có, ta thật không có.
Ướt muội: Sư tỷ, ngươi đừng gạt ta, ta sắp chết, có đúng hay không? Không thì ngươi cần gì phải khóc thương tâm như vậy?
Sư tỷ: Ta thật không có.. Ngữ nhi... Ta không phải vì ngươi mà khóc.
Ướt muội: Sư tỷ ngươi còn nói sạo, gối đầu của ngươi cũng ướt!
Sư tỷ: Ngạch... Gối của ta ướt thực ra không có liên quan gì tới ta đi?
Ướt muội: Ngươi đi! Đừng có nói sang chuyện khác, sư tỷ, ngươi chính là len lén khóc!
Sư tỷ: Được rồi... Nhưng thật ra là như vầy... Ta... Ngày hôm qua lúc ta ra ngoài, đã làm mất một nghìn đồng.
Ướt muội:... Ngươi cho rằng ngươi là mẹ ruột (kế) sao?
Sư tỷ: QAQ
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị
- Chương 175