Chương 9.2: Du͙© vọиɠ đối với nhau

Thân mình bỗng dưng dán lên l*иg ngực nóng của em trai, Lăng Tư Nam nuốt một ngụm nước bọt.

“Thanh Viễn, có, có hơi chặt.” Cả người cô giống em bé được ôm, ngước mặt đặt cằm trên đầu vai hắn.

Bởi vì ôm chặt như thế, bộ ngực cô kề sát áo ngủ của hắn, phác họa ra hình dạng.

Ngực Lăng Tư Nam là cỡ C, dậy thì thật sự không tồi.

Điểm này đã được nghiệm chứng bởi em trai lúc gần gũi hoặc là nói chuyện ở cự ly gần trước đó.

Lăng Thanh Viễn vùi đầu ở bên tai cô, ngửi mùi dầu gội trên tóc cô.

Hơi thở rất sạch sẽ, như là mùi thơm của xà phòng sớm nhất, tươi mát mê người.

Khiến hắn an tâm.

Hắn thật sự chỉ muốn một cái ôm, cảm giác hoàn toàn giao phó bản thân vào trong lòng một người khác thật sự rất tốt, sẽ không để hắn vẫn luôn cảm thấy mình đang một mình chiến đấu hăng hái. Trước kia không ai cho hắn lựa chọn, hắn chỉ có thể yên lặng một mình đi tới… Bây giờ đã có.

Tình cảm đối với Lăng Tư Nam, chính hắn cũng không hiểu.

Chắc chắn vẫn coi cô là chị mình, nhưng cũng không chỉ là chị mình.

Hắn có du͙© vọиɠ đối với Lăng Tư Nam.

Có lẽ là thiếu niên nào ở độ tuổi này cũng sẽ có du͙© vọиɠ, nhưng mà hắn chưa từng có với người khác.

Bắt đầu từ một đêm gặp lại kia, hắn sẽ tưởng tượng thấy Lăng Tư Nam ở dưới thân mình bị hắn đâm chọc rêи ɾỉ, nghĩ đến cảnh đó hắn liền không thể khống chế phản ứng sinh lý theo bản năng.

Có lẽ hắn thật sự là tên biếи ŧɦái, chỉ phát sinh tính dục đối với chị gái mình.

“Chị gái sinh ra chính là để em trai đâm” —— Suy nghĩ này trong đầu hắn, cũng không phải một luận điệu vớ vẩn.

Mặc kệ suy nghĩ này bắt đầu từ khi nào, hắn thật sự cảm thấy có lẽ Lăng Tư Nam thuộc về hắn.

Cô cần hắn, cô chính là của hắn.

Giọng Lăng Tư Nam bỗng nhiên gọi suy nghĩ của hắn trở về: “…Lăng Thanh Viễn! Cậu, cậu cậu…”

Hắn lấy lại tinh thần, theo tầm mắt của Lăng Tư Nam, đúng là dưới chăn mỏng có một thứ không quá rõ ràng nổi lên, lúc này phần trên của phần nhô ra đã chạm vào bên đùi Lăng Tư Nam, cho nên cô mới có thể cảm nhận được rõ như vậy.

Hắn sửng sốt, chỉ mới suy nghĩ có một chút, đã không cho mặt mũi như vậy sao?

Lăng Tư Nam thấy thế muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn lại không chịu.

“Cậu còn nói nữa, kẻ lừa đảo…” Lăng Tư Nam bị nhốt trong khuỷu tay em trai, giãy giụa hai lần, ngược lại còn tiếp xúc cọ xát da thịt với hắn nhiều hơn.

Lăng Thanh Viễn nghẹn lời nói: “Thật sự tôi vốn không có ý này… Chị à.”

“Tôi không tin.” Tại sao tên này bị bệnh vẫn còn mạnh hơn cô chứ. Lăng Tư Nam quyết định bất động, để em trai ôm lấy mình, bởi vì nếu càng giãy giụa, cô cảm thấy hình như càng dễ dàng xảy ra chuyện hơn.

“Chị không tin tôi cũng không có cách nào.” Lăng Thanh Viễn dựa vào bên tai, nhẹ giọng nói bên tai cô, khi nói chuyện tất cả hơi thở đều phả vào màng nhĩ cô, thình lình giật mình theo thần kinh lan tràn tới toàn thân, thân mình Lăng Tư Nam mềm mại hơn một chút, thậm chí có thể cảm giác rõ ràng dưới hạ thân có cái gì đang chảy ra.

Nhưng mà dù thân thể không biết cố gắng, ý thức của cô vẫn còn đang nỗ lực chống cự: “Chúng ta không thể như vậy, cậu là em trai tôi, em trai ruột, chúng ta có huyết thống… Loại chuyện này… Loại chuyện này thật sự không thể…”

“Không ai biết.” Lăng Thanh Viễn nhẹ nhàng cắn vành tai cô: “Chị à, không ai biết.”

“Đây không phải vấn đề có biết hay không, ít nhất cậu và tôi đều biết ——”

“Nhưng mà chúng ta đều thích không phải sao, nếu thích, chỉ chúng ta biết thì thế nào?”

“Tôi không thích!” Cô ngoan cố cãi lại.

Lăng Thanh Viễn nhắm hai mắt dựa vào bên tai cô cười: “Thật sao? Lăng Tư Nam, chị dám thề nói chị không thích?”

Lăng Tư Nam cắn răng một cái: “Không - thích! Cùng chính em trai của mình làm loại chuyện này sao mà thích nổi!”

“Chính bởi vì là em trai… Chị mới có thể thích.” Lăng Thanh Viễn mở mắt ra, ánh mắt thiếu niên trong trẻo hướng nội như ngày thường, du͙© vọиɠ vững vàng nồng đậm, đồng tử màu hổ phách có cảm xúc gợn sóng: “Chị chảy cùng một dòng máu với tôi, chúng ta là người một nhà, chị à.” Hắn nắm lấy tay Lăng Tư Nam, đặt lên chỗ nổi lên trên chăn mỏng kia.

Lăng Tư Nam cúi đầu theo ý thức, cảm thấy thứ trong tay sống động nhảy lên một chút.

Cô nửa ngẩng mặt, trước mặt là chính em trai mình, mà nắm trong tay, lại là dương vật của em trai.

Không lâu trước đó thứ đồ vật này, còn từng tiến vào chính trong cơ thể mình —— cô lại nghĩ tới một ngày kia, nó mượt mà dán vào thân dưới thấm ướt của cô, từng chút một thẳng tiến vào tiểu huyệt của cô, đẩy nếp gấp thịt khép kín ra, tràn ngập cô, tới tới lui lui đâm vào trong âʍ ɦộ cô, bổ khuyết, rút ra, lại thẳng tiến… Hắn nói, muốn bắn tất cả vào trong thân thể cô —— vì thế một giây cuối cùng bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, từng luồng bắn thẳng vào tiểu huyệt đã ướt đẫm của cô… Loại kɧoáı ©ảʍ này, làm sao cũng không thể quên được.

Chỉ mới nghĩ như vậy, phía dưới lại không thể khống chế chảy nước ra bên ngoài.

Lăng Tư Nam buồn bực muốn khóc.

Cô không muốn thừa nhận, cô thật sự thích được em trai đâm vào.

Càng kỳ lạ chính là, nếu đổi vị trí của Lăng Thanh Viễn trong đầu thành bất kỳ nam sinh nào khác, cô đều cảm thấy không thể chấp nhận.

Rốt cuộc Lăng Thanh Viễn đã làm cái gì với cô…

Cô quyết định nhất định phải giấu bí mật này đi, không thể để Lăng Thanh Viễn biết, nếu hắn biết đnhất định sẽ càng làm trầm trọng thêm, vậy giữa hai người vĩnh viễn sẽ không thể kết thúc.

Vấn đề là… Cô thật sự muốn kết thúc sao?

“Cậu đang bệnh.” Lúc này Lăng Tư Nam mới nhớ tới chuyện đó, thu tay về từ trên chăn: “Nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ bậy bạ nữa —— ngày mai tôi sẽ xin nghỉ giúp cậu.” Dường như sức lực để ôm cô của Lăng Thanh Viễn cũng tới điểm cuối rồi, lúc này cô tránh thoát không hề phí chút sức lực nào.

“Chị, ở lại đây đi.” Lăng Thanh Viễn dựa lên gối, ánh mắt xinh đẹp hơi híp lại, dường như nhiệt độ trên người lại tăng lên.

“Để cậu còn có sức lực nghĩ chuyện khác.” Lăng Tư Nam giận hắn, nhưng mà bộ dạng yếu ớt của em trai như vậy lại khiến cô rất lo lắng: “Tôi đi lấy chén nước cho cậu, đợi chút sẽ về, cậu ngoan một chút.” Lăng Tư Nam đứng lên, nháy mắt mở cửa, Khâu Thiên Hoa đứng ở cửa hai mắt nhìn nhau với cô.

Không xong rồi.

Trái tim Lăng Tư Nam lập tức như bị đào ra một cái hố, hoảng đến không còn chỗ trốn.

Bà ta tới được bao lâu rồi? Bà ta nghe được bao nhiêu?

Tuy mẹ Lăng đã qua tuổi 40, vẫn có thể nhìn thấy dung mạo xinh đẹp một thời của bà ta từ đôi mắt hơi có chút nếp nhăn, bà ta đứng đối diện trước mặt Lăng Tư Nam, khẽ nâng cằm, mắt phượng liếc đứa con trai có ngũ quan tương tự với mình, giữa mày nhíu chặt.

Yên tĩnh đáng sợ.

“Mẹ…” Lăng Thanh Viễn đang muốn mở miệng, mẹ Lăng vẫn cất lời nói trước: “Sao con lại ở trong phòng em?”

Lăng Tư Nam hơi rũ mắt: “Con đến xem em.” Nếu hỏi như vậy, chắc là không nghe được những lời nói trước đó đâu nhỉ?

“Là con muốn uống nước, nhờ chị lấy một ly cho con.” Giọng Lăng Thanh Viễn cắt ngang giữa hai người.

Mẹ Lăng lại liếc mắt đánh giá Lăng Tư Nam một cái: “Đi lấy nước cho em trai con đi.”

Lăng Tư Nam nặng nề trong òng ra khỏi phòng, trước khi ra cửa lại liếc mắt nhìn Lăng Thanh Viễn một cái.

Lăng Thanh Viễn vẫn tỏ vẻ bình tĩnh vô sự, thuận tay gom chăn lại đặt trước người.