Chương 32

"Mẹ! Mẹ!"

"Sao vậy?" vừa vào nhà đã thấy con bé ríu rít chạy tới bên cạnh, điều này khiến cô đặc biệt cao hứng, tay không tự chủ xoa đầu nó.

"Um...mẹ có đang muốn thứ gì không? Hay điều gì đó mẹ thích cũng được" nó suy nghĩ cả buổi chiều vẫn không quyết định được chuẩn bị quà gì tặng cô. Không bằng hỏi chính chủ.

"Hử? Ồ..." cô không nghĩ tới con bé sẽ hỏi vậy, cũng không suy nghĩ sâu xa, véo nhẹ má nó: "Mẹ đang muốn con và thích con đó"

Nhìn mặt con bé ngẩn ra ngơ ngác, cô bật cười: "Mẹ lên phòng tẩy rửa qua đây"

Nó chăm chú nhìn theo bóng lưng cô, cắn cắn môi suy tư.

_______________

Nó nằm sấp trên giường, hai chân đung đưa trong không. Trước mặt nó là màn hình máy tính, bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn đang gõ từng dòng chữ. Nếu để người khác thấy thứ được tìm kiếm hẳn sẽ bật cười nghĩ đây là ngốc hài tử sao.

Màn hình hiện dòng chữ [Cách chuẩn bị bí mật tặng một con người cho người khác trong sinh nhật]

Nó chăm chú lướt đọc từng trang web, một hồi lại dừng lại suy tư, đôi mắt trong veo khẽ nhếch nhìn lên, chân mày hơi nheo lại. Nhiều lúc sẽ thấy nó đưa ra bộ mặt cười, nhăn hay xấu hổ??

Cô tắm ra không thấy nó đâu, nghĩ cũng đã muộn hẳn con bé đã đi ngủ. Cô nhẹ nhàng bước tới trước phòng nó, rón rén vặn chốt cửa, ngó vào thấy nó vẫn đang nằm bấm điện thoại.

"Còn chưa ngủ bấm cái gì nữa?" Cô mở toang cửa ra.

Nó giật mình vội tắt điện thoại dấu ra sau lưng, bật người dậy cười vô tội nhìn cô

"Giờ con đi ngủ nè"

Cô nhìn hành động kì lạ của nó, mắt hơi nheo lại: "Làm gì bí ẩn mà dấu dấu diếm diếm vậy?"

Nó giật giật mép môi, cố gắng kéo lên một nụ cười: "Không có gì, khuya rồi mẹ cũng về phòng ngủ đi, con còn ngủ nữa"

Cô nhìn nó, thấy nó bối rối mặt như muốn khóc tới nơi cô mới gật gật đầu: "Được rồi, ngủ ngay đi nghe chưa?"

Nó vội vàng dạ dạ vâng vâng, còn ngoan ngoãn nằm xuống đắp chăn nhìn cô như đang cố nói "đấy, còn nằm rồi nè, đắp chăn rồi nè. Mẹ ra cho con ngủ". Cô híp mắt nhìn nó, cũng không dây dưa lui ra tắt bóng, khoá cửa hộ nó. Cửa vừa đóng trên môi liền hiện lên nụ cười "Sao lại dễ thương quá thể như vậy chứ?"

Ôm trong mình tâm trạng rất tốt cô đi ngủ mà không hay biết rằng mấy ngày sau tâm trạng cô còn tốt hơn vạn lần.

_______________

"YÊN NHU!!!" Nhược Băng mặt cau có đi tới trước mặt cô.

"Làm sao vậy?" Cô có chút giật mình nhìn lại. Vừa rồi còn ngồi im bấm điện thoại, như thế nào lại sinh khí với mình.

Nhược Băng dơ điện thoại lên trước mặt cô, mặt vừa ngu ngơ vừa tức giận: "Cậu đem số điện thoại mình đưa cho Linh Sa hả?"

"À! Tại cậu đổi điện thoại, mà chị Sa bảo cần trao đổi nên trong tuần đi quay vừa rồi mình đưa cho chỉ" Cô vô tội nhìn Nhược Băng, Linh Sa là chỗ chị em gần. Nếu gặp người khác cô hiển nhiên không tùy tiện đưa số điện thoại của Nhược Băng cho ai, ngoại trừ người cần làm việc thì trợ lý hiển nhiên cần trao đổi cho nghệ sĩ.

"Cậu sao lại làm vậy chứ? Chị ta mà bàn công việc gì, toàn làm phiền mình" Nhược Băng mặt nhăn mày nhó gõ gõ lên điện thoại.

Cô nhìn mà tội hộ cái điện thoại. Không biết có bị lõm chỗ nào không. Cô với tay cầm lấy điện thoại Nhược Băng, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên màn hình. Mắt đọc qua đoạn tin nhắn. Vài phút sau cô mím cười, giữ gương mặt chính trực nhìn Nhược Băng.

"Trường hợp này ba mươi bốn năm nay tôi chưa từng gặp qua. Nên cậu tự lo nhé" Nói rồi khẽ cười xoay người cầm kịch bản lên không đếm xỉa tới con người đứng như trời trồng đằng sau.

"Cậu...cậu làm con người kiểu gì thế? Sao có thể bỏ người gặp nạn vậy chứ?" Nhược Băng giọng run run. Không tin nổi nhìn bóng lưng thản nhiên rồi lại nhìn vào màn hình điện thoại. Như vậy mấy lần rồi lại khó khăn cất tiếng.

"Cái này...cái này giải quyết như thế nào? Này rõ ràng là...quấy rối tìиɧ ɖu͙© mà!!!" Nhược Băng như muốn khóc tới nơi. Từ gần chục năm trước khi Nhược Băng gần như còn khá ngây thơ, cô suýt nữa lọt vào vòng tay dê cụ Linh Sa đó. Chạy trốn chạy chết mấy năm không ngờ người bạn thân nhất lại đẩy mình vào chỗ chết. Yên Nhu run rẩy bả vai, nín không cười lên tiếng.

Cô biết Linh Sa có xu hướng tìиɧ ɖu͙© khác từ lâu. Khi xưa chị ta từng có tình ý với Nhược Băng, cố gắng cưa cẩm được tầm năm thì bất ngờ bị gắn cho cái mác dê cụ, cô lúc đó cũng không hiểu sâu xa lí do tại sao Linh Sa lại bị Nhược Băng nói vậy. Hiển nhiên chuyện tình lâm li bi đát này dừng lại tại đó. Nhược Băng sau đấy gần như tránh Linh Sa như tránh tà.

Linh Sa sau đó cũng như người mất hồn, hay rủ cô đi uống khuây khoả, sau đó cũng đầu óc lờ mờ bám vai cô thở dài mà bảo "Không người này thì còn người khác, cô ta tưởng chỉ có cô ta là gái trên đời hay sao?" rồi gục mặt xuống khóc, bỏ cô bất lực ngồi đấy.

Về việc sau này cô cũng không quản sâu vào chuyện hai người, nhưng có lẽ khi gặp lại, khi Linh Sa hỏi cô số điện thoại Nhược Băng, cô cũng không hiểu mình làm vậy có đúng không? Nhưng với người chị thân thiết này cô tin tưởng chị ấy. Còn về hậu quả, cô xin được "cầm lược" về bên con gái ẩn cư.



.

=========

Ní hảo các độc giả, bất ngờ chưa. Thật ra au ra chương này là cho các bạn biết au sắp chớt rồi 🤣🤣 đùa chứ cũng phải năm rồi mới bò lên lại. Au mới thi xong sắp tới lại còn thi THPTQG nên chắc lặn năm nữa quá 😆😆 cho au tí động lực để ra truyện sớm nào các tình yêu 🙆

♀️🙆

♀️