Chương 30

"Tuyết Nhi" Nhược Băng vẫy vẫy tay trước mặt cái người hồn đang treo trên mây kia.

"Dạ?" nó mơ màng nhìn lại, khi thấy phía sau Nhược Băng có thêm hai thân ảnh thì mặt liền đanh lại, ủ rũ cúi đầu.

Cô vừa vào nhà đã thấy con bé ngồi ngẩn người, nhìn con bé thấy mình lại cúi đầu không nhìn tới, trong lòng liền khó chịu.

"Đi ăn sáng thôi" Nhược Băng vỗ lên vai nó, nó chậm chạp đứng dậy. Nhưng chưa kịp di chuyển tay đã bị nắm lôi đi.

Nhược Băng ngơ ngác không hiểu, nhìn Yên Nhu kéo tay Tuyết Nhi một đường hướng phòng vệ sinh đi tới, chỉ để lại một câu: "Đợi mấy phút"

Nhận ra còn một người trong phòng, Nhược Băng có chút mất tự nhiên xoay người, kéo lên một nụ cười khó coi: "Nha~ Linh Sa, lâu rồi không gặp"

-----------------------

Nó bị cô kéo đi cũng không phản kháng. Vào phòng vệ sinh cô khoá cửa lại, trở tay áp nó lên tường, nhẹ giọng hỏi: "Con sao vậy?"

Nó né tránh ánh mắt của cô, hai tay thay nhau xoắn áo, ảm đạm lắc đầu: "Không có gì"

"Nhìn mẹ" cô ra lệnh.

"Ách!" bị khí thế của cô ép bức, nó ngập ngừng nhìn tới. Chỉ thấy trên môi ngay sau bị đè ép, nó mở to hai mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang được phóng đại trước mặt.

Cô luồn tay ra sau gáy nó cố định, ở trên môi nó khẽ mυ"ŧ rồi liếʍ lấy nhấm nháp.

"Ưʍ..." nó cảm nhận được nụ hôn này có gì đó khác hẳn với những nụ hôn hằng ngày. Lâu hơn, nhu tình hơn còn kèm theo cổ hơi thở ái muội khiến nó không khỏi mặt đỏ tai hồng, nhịp tim không tự chủ được mà gia tốc.

Cô khẽ mở mắt, hơi dùng sức cắn môi dưới của nó.

"A-...ngô!!!" nó ăn đau khẽ la, cô thừa dịp luồn lưỡi đi vào. Cảm nhận người nó khẽ chấn động, hai tay nắm chặt vai cô, bất quá cũng không có xu thế đẩy ra. Điều này khiến cô càng thêm lớn mật, vươn lưỡi chạm tới đầu lưỡi của nó thu hết mật ngọt, ở trong khoang miệng nó tận tình càn quấy.

Dây dưa một lúc đến khi cô cảm giác được con bé thiếu dưỡng khí thì mới buông tha rút khỏi, nó được thả liền dùng sức hô hấp.

Cô sau vài lần hô hấp liền ổn định hơi thở, nhìn son môi của bản thân lem hết cả sang môi con bé liền rút ra khăn giấy cẩn thận săn sóc lau hộ. Nó mới đầu hơi giật mình, sau lại đứng im như tượng mặc cô xử trí, ánh mắt lại thủy chung nhìn cô.

Dặm lại son, cô nhìn nó vẫn ngây ngốc nhìn mình có chút không kiềm chế được nâng tay lên véo hai má nó: "Phải tươi tỉnh lên, đừng có ủ rũ như thế. Hiện tại mẹ chỉ có mình con, sau này cũng là như thế. Hiểu chưa?"

Từ véo cô chuyển thành xoa, nhìn mặt nó mới vừa giảm chút nhiệt lại lần nữa đỏ lên mới hài lòng nắm tay nó đi ra.

Linh Sa cùng Nhược Băng đang trò chuyện thấy cô đi ra cũng nhìn lại.

"Đi ăn sáng thôi" cô bước ngang hai người, kéo theo nó hướng thẳng cửa đi tới. Nhược Băng còn mờ mịt không hiểu gì, vừa rồi còn thấy mặt Tuyết Nhi đỏ quau lên, không lẽ mình hoa mắt?

Linh Sa nhìn thân ảnh hai người phía trước, trên môi treo lên nụ cười ý vị, nắm lấy vai Nhược Băng lôi đi theo.

Cả ngày hôm nay, nó gần như đi theo cô mọi nơi mọi lúc, dù là ở khách sạn hay đi phim trường. Mọi người tựa bồ cũng phát hiện cả ngày hôm nay phía sau một Hứa Yên Nhu xuất hiện một cái đuôi nhỏ. Cô cũng không lên tiếng, tùy ý nó đi theo. Nhược Băng thấy vậy cũng làm ngơ. Chỉ tội cho Linh Sa cả buổi đều bị một ánh mắt hình viên đạn nhắm tới, cứ mỗi lần Linh Sa đến gần cô một chút ánh mắt đó liền muốn đâm thủng nàng ta.

Linh Sa không cách nào khác đứng cách một khoảng trao đổi cùng cô, nàng ta cũng đã thử nhắn tin qua máy cô kể lể cô con gái yêu quý xem nàng như địch nhân, bất quá đáp lại chỉ là nụ cười đạm nhạt của cô. Linh Sa ủy khuất chỉ có thể đeo Nhược Băng ai oán, khiến Nhược Băng ngu ngơ không hiểu gì.

Nó đối với phim trường không có gì đặc biệt chú ý, nếu bình thường hẳn đã muốn về, bất quá hiện tại chỉ cần cô ở đó nó sẽ không còn cảm thấy nhàm chán nữa.

Cứ vậy nó theo chân cô một tuần, ban ngày những lúc không có lịch cô sẽ dẫn nó đi tham quan thành phố, đi ăn những món ngon nổi tiếng. Lúc đóng phim cũng sẽ dẫn nó đến xem với điều kiện nó phải ngoan ngoãn, cả ngày có thể dán lấy cô nhưng điều tiếc nuối là ban đêm nó phải ngủ cùng Nhược Băng.

Nó cũng nhận ra được điều mới, từ sau ngày đầu tiên đến đây cô cũng không hôn theo quy luật ngày một lần nữa. Gần như tùy hứng làm nó cũng không biết phản ứng ra sao. Ví như...

-------------------

"Tuyết Nhi"

Nó đang giúp cô chỉnh tóc, cả phòng nghỉ cũng chỉ còn cô với nó. Nghe cô gọi cũng nhìn lại liền bị hàm trụ lấy đôi môi.

-------------------

"Đã no? Đến, mẹ giúp con"

Này cô cùng nó mới đi ăn, hiện tại cả hai vừa dùng xong nhà vệ sinh. Nó muốn lau khô tay thì cô nói giúp, nó cũng ngoan ngoãn đi lại chìa tay ra. Bất quá tay liền bị kéo, cả người rơi vào ôm hương. Sau gáy cũng bị cố định, môi cảm nhận được sự ôn nhuyễn mê người.

-------------------

"Mẹ! Sao mấy hôm nay mẹ hay...hôn con vậy?" nó sau mấy ngày bị hôn đến thiếu hô hấp rút cuộc nhịn không được ấp úng hỏi.

"Muốn biết sao? Lại đây mẹ nói cho biết" cô dẹp tờ báo sang một bên, vỗ vỗ chỗ bên cạnh ý bảo nó ngồi xuống.

Nó không cảm thấy gì lạ, liền thuận theo ngồi xuống. Chỉ thấy cả thế giới chao đảo, lúc định hình thì biết bản thân bị đẩy nằm xuống ghế sofa. Còn cô thì...lại đang nhấm nháp môi nó.

Sau hôm đó nó cũng không hỏi lại nữa, hơn nữa mỗi lần cô hôn đều chủ động phối hợp. Không nói nha, bản thân nó cũng bị nghiện rồi.

.

============

Tác giả: Sau hơn một tuần trốn việc au đã trở lại rồi đây, thật ra cũng không trở lại hoàn toàn. Hắc hắc, căn bản sắp tới cũng chỉ có thể mỗi tuần một chương đi. Này đêm qua ta thức khuya viết được một chương, đăng cho các ngươi biết au còn sống nga~