Chương 11

Cô thật sự phiền chết với hai người đằng sau rồi.

"Hai người có thấy mệt hay mỏi miệng không?" Cô nhẹ giọng mỉm cười nói. Nó cùng Nhược Băng thấy cô cười không tự chủ được rùng mình một cái.

Ngừng cãi nhau, hai người ngoan ngoãn im lặng bước theo cô. Cô vừa lòng quay người đi tiếp nhưng ở phía sau, sau khi đình chiến võ mồm thì bây giờ là đấu mắt. Đến khi chọn xong đồ đi tính tiền cô mới nhìn thoáng qua hai người không khỏi kinh ngạc.

"Làm gì mà mắt cả hai đều đỏ hoe như vậy?" Cô tất nhiên sẽ bác bỏ ý nghĩ là họ khóc. Nó bĩu môi bất mãn, mắt đã cay xoè, từ nãy tới giờ nó trừng muốn lọt tròng mắt ra ngoài không đỏ sao được. Nhược Băng cũng im bặt, cô biết nếu nói ra người bị nói sẽ là cô. Kiểu gì cậu ta cũng sẽ nói cô nhỏ mọn, chấp nhất với con nít.

Thấy hai người im lặng không có ý giải thích cô cũng lười hỏi tới. Đi nãy giờ chân cũng mỏi nhừ nhanh về nhà thôi. Tính tiền không mất bao lâu thời gian. Cả ba ra xe, trên xe không khí có chút ngột ngạt, cô là người khó chịu nhất đang yên đang lành lại bị hai người kia ảnh hưởng.

"Tuyết Nhi! Nhược Băng!" Cô phải hỏi cho ra lẽ thôi.

"Dạ?"

"Hả?"

Hai người gần như trả lời cùng lúc.

"Con với cậu ta làm sao vậy? Hai người từ nãy tới giờ mặt cứ hầm hầm" Cô nhẹ giọng lên án, giọng nói êm nhẹ dễ nghe nhưng hai người kia khi nghe vào lại cảm giác được hàn ý len lỏi làm thân thể cả hai không hẹn cùng nhau ngồi thẳng lưng.

"Đâu...đâu có việc gì đâu, Tuyết Nhi nhỉ?" Nhược Băng cố kéo khoé miệng nở một nụ cười cứng ngắc, Tuyết Nhi làm sao không nghe được Nhược Băng cố nhấn mạnh tên nó. Mặc dù không biết vì sao Nhược Băng lại sợ mẹ nó nhưng nó cũng đoán lờ mờ ra vì hiện tại nó cũng bị nụ cười của cô làm cho sợ hãi.

"Dạ...dạ phải, ha ha" nó cười gượng

"Được rồi. Vừa mới đối đầu giờ lại hợp tác ăn ý như vậy" cô cũng không rảnh quản quá nhiều.

Xe đã tới nhà, nó vội chạy vào mở cửa đầu tiên, cô vào theo sau đó, Nhược Băng khổ cực nhất phải xách theo mấy túi đồ.

"Yên Nhu. Cái đồ chết tiệt nhà cậu. Mau ra phụ tôi cầm đồ" Nhược Băng gần như rống lên.

"Còn la, lúc nãy tớ đã trả tiền mấy chai rượu tây đắt đỏ cho cậu rồi. Xách có mấy bọc đồ là lời cho cậu rồi đó" giọng nói dửng dưng từ trong nhà truyền ra. Trên trán Nhược Băng xuất hiện ba đường hắc tuyến, mặt hầm hầm xách mấy bọc vào nhà, tiện thể lấy chân đạp cửa khoá lại.

"RẦM"

.....

"Nhược Băng, chân cậu có vẻ rất tốt nhỉ?" Yên Nhu mỉm cười từ trên nhà đi xuống, ánh mắt lại thủy chung dừng trên đôi chân của Nhược Băng. Sát khí. Nhược Băng đầu đổ mồ hôi hột. Lắp ba lắp bắp

"Yên...Yên Nhu, cậu thấy đó, hai...hai tay tớ đều bận cả rồi nên bất đắc dĩ lắm lắm lắm tớ mới phải dùng chân. Chỉ là mất đà nên lỡ đạp hơi mạnh chút xíu xíu thôi"

"Vậy sao? Tôi lại thấy không phải vậy nha" Vẫn mỉm cười, lần này Yên Nhu đã đi gần tới Nhược Băng.

"Yên Nhu. Yên Nhu. Nể tình hơn mười năm tình bạn mà khai ân cho mình lần nữa đi được không?" Nhược Băng chân mềm nhũn, đôi mắt long lanh hơi nước, bước lại gần dụi dụi mặt vào vai cô.

"Cậu bớt diễn trò đi, mỗi lần làm gì lại bày ra cái bộ dạng này. Đem bọc đồ vào bếp đi, lần sau còn phá cửa nữa thì coi chừng mình" cô đẩy cái người đang làm nũng ra, vẻ mặt chán ghét nhìn bản mặt từ buồn thành vui của Nhược Băng.

"Hì hì. Mình biết rồi" Nói rồi ba chân bốn cẳng chạy vào phòng bếp. Cô cũng vào theo.

Phía trên bậc thang, sau khi nhìn một màn máu lạnh vừa rồi nó âm thầm quyết định không bao giờ được chọc giận mẫu thân đại nhân.

__________________

Buổi tối ba người cùng ngồi ăn, chỉ tội Nhược Băng bị cấm uống rượu. Nhược Băng có thói quen uống chút rượu trong bữa ăn, vốn mua được vài chai rượu tây hôm nay tính muốn uống trong bữa tối lại bị Yên Nhu cấm. Làm cả buổi cơm mặt xụ hết cả xuống. Về nhà uống bù mới được.

Vì thế vừa ăn xong đã không thấy bóng dáng Nhược Băng đâu, cô và nó cũng không quan tâm. Nó xung phong tranh việc rửa chén, cô cũng không giành giựt làm gì, ra sofa ngồi xem ti vi.

Rửa chén xong nó cũng lại ngồi cạnh cô, im lặng xem ti vi. Như nhớ tới việc gì cô nhìn nó.

"Tuyết Nhi, mai con theo cô Nhược Băng lên trường nhận giáo viên chủ nhiệm với ghi lại thời khoá biểu"

Nó nhìn cô, đáy mắt tràn đầy phức tạp. Khi ở cùng cha cũng vậy đến bây giờ thì cũng vậy.

"Con sao vậy? Sao không nói gì?" thấy nó im lặng chỉ nhìn mình, cô khó hiểu hỏi.

"Không có gì. Con biết rồi" Rời mắt khỏi cô nó lại nhìn lên ti vi, chỉ là ánh mắt chứa nhạt nhạt bi thương. Cô làm sao không thấy, nghĩ một chút liền nói.

"Vì mai mẹ có cảnh quay nên không đi với con được. Mẹ cũng đã nói với Nhược Băng, con ráng nhé. Ngày kia đi học mẹ sẽ đưa con đi. Được không?" Cô vuốt nhẹ đầu nó, dịu giọng giải thích dỗ dành. Nó nhìn cô, ánh mắt ôn nhu hiếm gặp ngày thường hay là nói chỉ là với nó, còn với người khác có lẽ là chỉ có trong truyền thuyết đi.

"Không sao mà. Con hiểu được" nó tất nhiên hiểu được tính chất công việc của cô, chỉ là hơi u buồn một chút. Chịu thôi, ai biểu nó có cha mẹ làm nghề bận rộn chi.

"Được rồi. Lên phòng soạn đồ đi rồi ngủ sớm"

"Dạ mẹ" nói rồi đi lên phòng. Cô nhìn bóng lưng nó đi lên mà không khỏi thở dài. Chắc phải giảm bớt lịch trình rồi. Cô cười khổ.