Chương 4: Nước mắt quá mặn!
Trương Thần ói đến tê tâm liệt phế, ruột gan đứt từng khúc, phun hết cả bữa sáng ra.
Đầu tiên hắn khom người, sau đó quỳ một chân, đợi đến lúc phun đến không thể phun được nữa thì thân thể như muốn bại liệt, cả người nằm trên mặt đất.
Trương Thần nước mắt nước mũi giàn giụa, khóe miệng còn vương một chút chất lỏng, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Trương Thần ngẩng đầu nhìn cây cải trắng đang đứng trước mặt, muốn cho nàng một nụ cười an ủi. Nhưng bây giờ hắn mà cười lên thì còn khó coi hơn khóc, hắn nói giọng khàn khàn vô lực: "Em...em bỏ cái gì vào súp vậy?".
"Bỏ cái gì?". Lý Tư Niệm vẻ mặt thiên chân vô tà, nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Xương sườn, đương quy, sơn dược, khổ tham, ngư tinh thảo, dạ minh sa, ngũ linh chi...?
"Ngũ linh chi?". Dạ dày Trương Thần lại run rẩy lần nữa, giữ bụm lấy yết hầu mà nôn ọe, tức giận nói: "Đó là...đó là phân và nướ© ŧıểυ của Phục Xỉ Ngô Thử phơi khô, ngươi lại lấy bỏ vào trong súp?".
"Ngũ Linh chi tính ra cũng là một vị thuốc Đông y mà, nó có thể dùng cho bệnh ngẽn máu trong cơ thể, kinh nguyệt không đều, hay dùng cho phụ nũ bị băng huyết chảy máu nhiều, rong huyết kèm bụng đau nhói từng cơn - những người ưa thích chơi bóng, khó tránh khỏi va chạm nhiều chỗ gây ứ huyết, có thể dùng ngũ linh chi giúp lưu thông máu, điều này có gì không đúng sao?
Ngón tay Trương Thần run rẩy chỉ vào Lý Tư Niệm, một câu cũng không thể thốt ra.
Thấy thần tượng của mình ói thành như vậy, những thành viên khác của đội cổ động xúm lại.
"Tiểu Thần Thần, anh không sao chứ? Làm em thật đau lòng a."
"Trương Thần, anh làm sao vậy? Có phải bị bệnh không?"
"Này, cô là ai vậy?" Cô cho Trương Thần của chúng ta uống cái gì?"
...
Những người trong đám tới cứu viện này vốn đố kỵ sắc đẹp của Lý Tư Niệm, cái loại khí chất linh động từ trong ra ngoài này cực kỳ mê người.
Lại thấy Trương Thần đặc biệt quan tâm đến nàng mà cự tuyệt nước khoáng và đồ uống của mình đã thấy khó chịu rồi, không ngờ sau khi Trương Thần uống bình súp của nàng thì ói không ngừng, các nàng tự nhiên muốn đứng về chính nghĩa chỉ trích một chút.
"Ta...". Lý Tư Niệm vẻ mặt khϊếp sợ, đề cao âm lượng nói to: "Chẳng qua là cho hắn uống một bình súp đầy phân thôi mà".
"Ngươi nói gì?". Đám em gái phẫn nộ thật rồi, chuẩn bị bước lên động thủ.
Lý Tư Niệm hất bàn chân lên, chén súp bị Trương Thần ném xuống đất lại bay lên tay nàng.
Nàng có chút tiếc rẻ nhìn cái bình miệng rộng dán giấy sợi tổng hợp, thở dài: "Đây chính là cái bình giữ nhiệt yêu thích của ta a, lại lãng phí cho một tên đầu heo".
Đầu ngón tay giữ bình của nàng dùng sức, cái bình giữ nhiệt được chế tạo từ nguyên liệu đặc thù vỡ vụn thành vô số mảnh.
Các em gái vừa mới xúm lại vội vàng rút lui như thủy triều.
Lý tư Niệm ném mảnh vụn của cái bình lên người Trương Thần, lấy khăn tay trong túi áo ra cẩn thận lau mấy giọt súp trên tay.
Khăn tay rất trắng, tay nàng còn trắng hơn.
Sau đó nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên đi ra ngoài dưới những ánh mắt nhìn chăm chú.
Lúc đi tới cửa, Lý Tư Niệm quay người cười ngọt ngào, thanh âm nũng nịu mềm mại đáng yêu nói: "Ta chỉ muốn hắn ngoan ngoãn môt chút, không cho phé khi dễ ca ca của ta".
"Ca ca của ngươi là ai?".
"Lý Mục Dương".
"..."
...
Rầm!
Trương Thần đập bàn một cái, tức giận quát: "Lý Mục Dương, ngươi đứng lên cho ta".
Lý Mục Dương vẫn đang ngủ say, hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng gì.
Trương Thần biết thói quen của Lý Mục Dương, hắn càng dùng sức đập cái bàn.
Rầm rầm rầm...
Thời gian nghỉ học giữa trưa, Trương Thần dẫn theo một đám người vọt tới bên người Lý Mục Dương làm cho ánh mắt cả lớp đều nhìn lại.
Thôi Tiểu Tâm đang chăm chú đọc một quyển tạp chí kinh tế học, nghe được thanh âm vỗ bàn, ngẩng đầu lên thoáng nhìn về phía phát ra âm thanh, hơi nhướng mày.
Nàng không phải muốn đứng ra bênh vực kẻ yếu, giúp Lý Mục Dương mà chỉ là không thích bị tạp âm quấy rối.
Trọng sự chờ mong của đệ tử cả lớp, Lý Mục Dương cuối cùng cũng tỉnh, ngẩng đầu lên từ sau đống sách đang chất trước mặt, nhìn Trương Thần đứng trước mặt nói: "Ngươi lại muốn bắt nạt ta sao?".
"...". Trương Thần hốc mắt đỏ lên, suýt chút nữa khóc ra thành tiếng.
Rốt cuộc là ai bắt nạt ai a? Ta bây giờ nhing giống như tới bắt nạt ngươi sao?
Hắn cố gắng đè lửa giận trong lòng xuống, hung hăng nhìn Lý Mục Dương: "Lý Mục Dương, sao ngươi có thể hèn hạ như vậy?".
"Hèn hạ?". Lý Mục dương gãi gãi tóc rối, muốn sửa sang lại một chút nhưng mà nhúm tóc kia cực kỳ cá tính, vô luận Lý Mục Dương cố gắng như thế nào nó đều vểnh lên không chịu rủ xuống.
Lý Mục Dương đành phải lấy một tay đè giữ lại, giữ như vậy lâu tự nhiên nó sẽ được, hắn dùng một tư thế rất buồn cười ngửa đầu nói: "Ta mối ngày nếu không ngủ thì là đang chuẩn bị ngủ, trừ những lúc bị các ngươi bắt nạt ra còn có chút giá trị, lúc khác ta giống như không tồn tại. Ngươi sao có thể dùng từ đó để nói về ta?".
" Lý Mục Dương, ngươi tiểu nhân hèn hạ, hai mặt, giả heo ăn thịt hổ...". Trương Thần càng nghĩ càng giận, dạ dày điên cuồng lúc nhúc, hắn thấy mình sắp điên rồi. "Ngươi rõ ràng thân mang tuyệt kỹ, lại hết lần này đến lần khác bày ra một bộ dáng yếu đuối như gió thổi cũng bay. Lúc đó ở bên hồ ngươi làm sao có thể xuất ra một quyền...lợi hại như vậy. Đáng hận hơn là ngươi còn để cho muội muội của mình tới hãm hại ta ăn súp...".
"Lý Tư Niệm?". Lý Mục Dương chau mày, ánh mắt sắc bén nhìn Trương Thần nói: "Ngươi làm gì làm?".
Nha đầu này lúc nhỏ cứ luôn mồm nói muốn bảo vệ mình, hơn nữa nàng cũng mãnh mẽ hơn so với mình trăm lần. Nhưng dù thế nào thì nàng cũng chỉ là một cô bé, là muội muội của mình. Nếu như Trương Thần dám dùng thủ đoạn gì với nàng, Lý Mục Dương nhất định sẽ liều mạng cùng hắn.
"Ta làm gì nàng?" Sao ngươi không hỏi nàng làm gì ta?". Trương Thần tức giận, nhảy dựng lên, lại ôm bụng ngồi xuống.
Toẹt!
Từ thân dưới truyền đến một âm thanh của không khí thoát ra, bụng của hắn lúc này thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng mà, bụng thoải mái, người lại không thoải mái.
Thấy cả lớp trừng mắt nhìn mình, có người còn bịt mũi, Trương Thần ngượng tới mức muốn tìm một cái lỗ nhảy vào.
"Các huynh đệ, đánh hắn cho ta".Trương Thần tức giận quát.
Mấy thành viên đội bóng rổ sau lưng Trương Thần lập tức xúm lại gần, chuẩn bị giáo huấn Lý Mục Dương một lần nhớ đời cho đội trưởng hả giận.
Lý Mục Dương duỗi tay ra, khua khua nắm tay trên không, nhìn Trương Thần nói: "Ngươi bị một quyền của ta đánh bay".
"..."
Những đội viên đã thấy cảnh Lý Mục Dương một quyền đánh bay Trương Thần lập tức lùi ra sau, những người khác thấy thế cũng lui theo, người khác đều lui thì nhất định là có chuyện không tốt rồi.
Vì vậy ngoại trừ Trương Thần còn đứng bên người Lý Mục Dương ra thì không có ai.
Lý Mục Dương một tay bịt mũi một tay lấy quyển sách quạt gió, tức giận nhìn Trương Thần: "Ta thấy mùi ngư tinh thảo, dạ minh sa và ngũ linh chi...bên trong cái rắm của ngươi có độc a. Ngươi thử để mọi người phân xử xem, hai chúng ta rốt cuộc ai mới hèn hạ?".
Cái mũi Trương Thần đau xót, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Khóc rồi.