Chương 8 : Tục tĩu

Cô vẫn chưa có cơ hội để nhắc tên mình với anh, thì anh nhận một cuộc điện thoại rồi vội vàng rời đi. Đường nét dày đặc của vũ khí khổng lồ của người đàn ông cứ lởn vởn trong tâm trí cô, khắc sâu trong tâm trí cô như một vết dao.Rốt cuộc là người chết tiệt nào đã truyền tại cô rằng cái đó của anh chỉ như cây tăm, lẽ nào họ dùng cây tăm to bằng cổ tay để xỉa răng? Bằng mắt thường cũng khó, cô còn nghi ngờ cây tăm hơi kia của người đàn ông có thể nâng tạ. Tin đồn là không thể tin được.

Nó thực sự lớn ... làm thế nào nó có thể lớn như vậy? Cô nhìn vào bàn tay của mình, dày hơn cả cổ tay của cô. Cô rất muốn được anh xâm nhập ... Cô cho ngón tay vào lỗ của mình, bắt chước chuyển động giao hợp của bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© mà đâm nhẹ nhàng, vì thủ lần da^ʍ trước đó cô vô tình bị cái gì đó chui vào mà không thể ra được, cô bắt buộc đã đến bệnh viện lấy ra, sau đó đã trở thành cái bóng tâm lý trong cô, không dám đút cái gì vào âʍ ɦộ mình thủ da^ʍ, sau khi hồi phục, âʍ ɦộ nhỏ lại trở nên chặt chẽ, thậm chí có một ngón tay kẹp chặt. Dùng một tay chặn lỗ nhỏ, tay kia xoa nắn cái hột thịt nhỏ, nghĩ đến sự xuất hiện của cái gốc khổng lồ của người đàn ông, tưởng tượng rằng cái gốc khổng lồ cắm vào lỗ của mình, anh ta sẽ sớm đưa cô đến cực cùng của khoái lạc, và một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng với mật dịch sẽ theo đường gấp khúc sẽ chảy ra. Cô nghĩ về cái gốc khổng lồ gần như cả ngày, không kể ngày hay đêm, khe nhỏ giữa chân ướt sũng, suốt ngày cảm thấy không thể chịu nổi.

Sau hai ngày chán nản ở nhà, cô phải quay lại trường học, chưa kịp tìm nhà thì điều kinh hoàng nhất đã xảy ra - huấn luyện quân sự. Lăng Mộ phải nhờ chị Lâm vội vàng từ nhà cũ ở Tây Sơn đến khách sạn nghỉ dưỡng chiếu cố cô.

"Đứng vững nào! Vẫn chưa ăn sao?" Sau lưng cô , giám sát đột nhiên hét lớn, Lăng Mộ vốn đã mệt đến mức sắp ngất đi, đơn giản ngất đi cho hắn xem, phân tích điểm tựa dáng ngã tốt nhất trên sân tập, để không khuất tầm mắt mọi người cô dù ngất cũng muốn xinh đẹp, đáp xuống nền đất dày đặc mông chạm xuống đất. Sau đó, cô được bạn nam cùng lớp A bế vào phòng y tế theo ý muốn. "気 手 ち が い い (thoải mái) ... ưm ..." Lăng Mộ nằm ở trên giường dạng "đại" rêи ɾỉ xuất thần. “Nói nhỏ.” Một giọng nam trong trẻo quen thuộc từ tấm rèm bên cạnh truyền đến, cô tò mò kéo rèm, Ôn Nhã Ngôn nằm ở trên giường rất đối xứng, không có mở mắt ra, cổ áo sơ mi trắng là không cài nút.

“Anh trong người không thoải mái sao?” Cô hỏi khẽ. Anh không trả lời cô . Gặp anh cô thật hạnh phúc. “Nào, uống nước đường này đi.” Một bác sĩ trẻ tuổi cánh tay hoa mỹ đưa cho cô một chén gì đó, “Uống đi, ngoan ngoãn ngủ đi, tôi có chuyện muốn tới chỗ hiệu trưởng tranh thủ, anh ấy bận bịu mấy ngày nay chưa ngủ, mệt mỏi, đừng quấy rầy anh ấy, đừng nhân cơ hội làm ra chuyện không thể tả với anh ấy. ”Đệch người này nghĩ cô là loại người gì ! Lăng Mộ cầm lấy cái cốc, đảo mắt nhìn hắn, thấp giọng nói với hắn: “Anh mau rời đi, tôi liền cởϊ qυầи của hắn, ngươi có thể tưởng tượng rồi miêu tả tôi đã làm gì!” Tuỳ cô , làm xong nhớ kéo quần ta ta lại đúng vị trí " ... " Bác sĩ của trường rời đi sau khi cảnh cáo cô, lúc này cô và anh là những người duy nhất còn lại trong phòng y tế nồng nặc mùi thuốc khử trùng. Cô dặt chiếc cốc đã uống cạn lên chiếc bàn cạnh giường , năm xuống lẳng lặng nhìn khuôn mặt đang say ngủ của anh cùng tiểu bảo bốii trong tầm mắt của cô, đột nhiên cô cảm thấy có chút hạnh phúc ngập tràn .rất nhanh mắt cô nhắm nghiền lại.