Chương26: Bắt cóc

Cô không biết ứng phó như thế nào với quan hệ thân mật quá mức như vậy với Ôn Nhã Ngôn.

May mắn, Ôn Nhã Ngôn lại ra nước ngoài.

Cô lấy chiếc bông dính máu nhặt ở thùng rác về và đến trung tâm giám định DNA để phân tích.

Tia ảo tưởng cuối cùng cũng đã tan biến.

Thật sự làm người ta thấy khó chịu.

Cô, thật sự cũng không quan tâm bản thân mình sẽ sa đọa.

Nhưng anh và cô lại không giống nhau, anh là bạch nguyệt quang trên bầu trời, trong sáng hoàn mỹ không tì vết, có tiền đồ rộng lớn, cuộc sống mỹ mãn, anh cực kỳ hoàn hảo, không nên bị vấy bẩn.

Cho dù có, cô cũng không thể là người tạo ra vết bẩn đó.

Vì thế, nhân lúc Ôn Nhã Ngôn không ở đó, cô đã dọn đi, quay trở lại ký túc xá.

Trần Tú Châu và Hoàng Bình cho rằng cô bị Ôn Nhã Ngôn vứt bỏ, mỗi ngày đều thấy cực kỳ vui vẻ, châm chọc mỉa mai cô không ngừng.

Ngày tháng cô không ở trong ký túc xá, giường của cô bị ném đầy xác gián và côn trùng linh tinh, ngoài ra còn có một ít đồ ăn nước uống, làm cô sau khi trở về còn phải rửa sạch mất vài ngày.

Thỉnh thoảng Thi Nam sẽ trộm giúp cô rửa và dọn dẹp, nhưng mà sau khi bị phát hiện thì bị hai người kia xúi giục hai cô gái khác cùng nhau tẩy chay cô.

Vốn dĩ hai cô gái kia cũng không có ác ý gì với cô, nhưng mà xuất phát từ việc theo số đông cho nên họ cũng xa lánh cô như Trần Tú châu và Hoàng Bình.

Nhưng mà mấy hành động xấu xa của mấy người đó đã vượt qua điểm mấu chốt sức chịu đựng của cô.

Tất nhiên, trước giờ cô vẫn luôn sống điệu thấp và im lặng, cũng không muốn xung đột chính diện với người khác, kẻo cá chết lưới rách sẽ làm bản thân mình cũng bị thương, hiện tại cô rất đáng giá.

Thời gian trước kỳ thi đã qua, kỳ nghỉ đông bắt đầu, tất cả mọi người thu dọn hành lý, chuẩn bị lên đường về nhà, Thi Nam là người địa phương cho nên không cần dọn dẹp gì nhiều, còn hẹn Lãnh Mộ tới nhà cô ấy chơi, nhưng Lãnh Mộ lại muốn thu thập hai người kia, người xấu chỉ cần một mình cô ấy làm là đủ rồi.

Cũng may quê của hai người ở thành phố gần nhau, có chút xa nhưng mà vẫn nằm trong phạm vi thế lực nhà họ Lãnh.

Cô ấy đưa Trương Phúc theo đuôi Hoàng Bình suốt cả dọc đường, tự mình tìm hiểu tình hình gia cảnh nhà Hoàng Bình, rất có thành ý tự mình lên kế hoạch báo thù vì cô.

Khảo sát thêm sản nghiệp ở địa phương một chút rồi ăn tiệc cuối năm xong mới chuẩn bị thu dọn để về nhà.

Trời bỗng nhiên tối sầm lại, sương mù dâng lên, một con bướm bay qua trước mặt làm cô nhớ lại tình cảnh lúc gặp anh, anh không nhanh không chậm thong dong đi đến bên cạnh cô, nhìn vào phương xa vô định, không coi ai ra gì, giống như toàn bộ thế giới chỉ có một mình anh.

Hiện giờ nhớ lại, lúc đó thật ra nhìn anh rất cô đơn.

Mưa, bắt đầu lớn dần, Trương Phúc đi lấy xe vẫn chưa trở lại.

Bỗng dưng cảm thấy có chút cô đơn……

Cô dọn đi rồi, nhắn cho anh một tin nhắn nhưng anh vẫn chưa trả lời cô.

Gió thổi làm mưa càng lạnh hơn, cô không tự chủ được mà ôm chặt Bơ.

Không biết hiện giờ, anh, đang làm gì?

Thơm quá……

Cô bỗng nhiên quay đầu lại, khăn quàng cổ mang theo nhiệt độ cơ thể bỗng nhiên quấn quanh cái cổ lõα ɭồ của cô.

Ôn Nhã Ngôn rũ mắt, đôi môi hé mở, bộ dáng muốn ngăn lại, tóc hơi ướt, rũ vài sợi rũ ở trên trán, bàn tay nâng lên về phía cô, ngón tay thon dài mà hơi lạnh vuốt ve má cô, một lát sau hòa nhã nói, “Mộ Mộ, đi với tôi.”

Trái tim cô không thể kìm nén nổi mà rung động.

“Tôi……”

“Đại tiểu thư……” Trương Phúc mở cửa sổ xe và kêu to với Lãnh Mộ đang đứng dưới mái hiên trú mưa, “Lên xe.”

“Không……” Lãnh Mộ ôm Bơ lùi ra phía sau, lao vào trong mưa phùn.

Ánh mắt của người đàn ông tối sầm lại, dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ răng hàm, trong khoảnh khắc Lãnh Mộ muốn mở cửa xe ra thì người đàn ông ôm ngang cô như mèo lên, chạy ngược hướng.

Trương Phúc thấy tình huống không đúng, lập tức xuống xe đuổi theo, từ nhỏ anh ta đã tập võ, tuy dáng người có chút to hơi mập, nhưng không ảnh hưởng đến thân thủ nhanh nhẹn, rất nhanh đã đuổi kịp Ôn Nhã Ngôn, nhưng mà, lại có bốn người mặc đồ đen lao ra ngăn lại.