Chương 20: Tranh giành tình cảm

Cạch cạch cạch - khớp ngón tay đập vào mặt bàn.

“Đừng ồn ào.” Lãnh Mộ bất mãn quát lên.

“Tôi gọi cô tới để làm việc, không phải để cô đi ngủ.” Ôn Nhã Ngôn xách gáy cô lên đánh thức cô.

Lúc này đầu óc của Lãnh Mộ vẫn còn đang hỗn loạn, nhìn thấy vẻ mặt kia của Ôn Nhã Ngôn, liền nhớ tới dáng vẻ kiềm chế đắc ý khi bắt nạt cô vừa rồi, tức giận tát anh một cái, để lại trên làn da trắng nõn của người đàn ông một dấu tay phiếm hồng.

Ôn Nhã Ngôn nhất thời không có phản ứng, cả người đều mù mịt.

Lãnh Mộ tỉnh táo lại trong sự hỗn loạn cùng người đàn ông nhìn nhau.

Đây là trong một mơ đi...

Đúng rồi, nhất định là cô nằm mơ!

Lãnh Mộ quyết định khởi động lại hệ thống, đi tới mặt bàn nằm úp sấp xuống.

"Đứng lên."

Khởi động lại không thành công, Ôn Nhã Ngôn vuốt ve cái trán phiếm hồng, lại lần nữa xách cổ cô lên, buộc cô phải đối mặt với chính mình.

"Cô đây là có ý gì?"

"Tôi nói trên mặt anh có muỗi, anh có tin hay không ..." Cô vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh nơi có dấu tay của cô, nhằm tiêu diệt chứng cứ.

"Không tin."

"Vậy thì tôi cho anh đánh lại ..." Cha cô đã dạy cô, khi làm sai thì phải chấp nhận, bị đánh thì phải đứng nghiêm, cô cụp mắt xuống, kiềm nén biểu cảm không tình nguyện mà đi về phía anh.

“Được thôi.” Người đàn ông thẳng thắn trả lời.

Lãnh Mộ ngẩng phắt đầu lên, đối thoại không đúng a, "Anh với tư cách là một quý ông thân sĩ không phải nên từ chối đánh phụ nữ sao?"

"Phụ nữ không thể đánh là cái logic gì?"

Lãnh Mộ không nói thêm lời nào nữa, bĩu môi và cúi mặt cam chịu, chờ bị xử lý.

Ôn Nhã Ngôn câu lên khóe miệng, nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay vuốt ve bên trái cái trán của cô, "Trở về nấu cơm đi."

Hử?

Cô đột nhiên cảm thấy anh cũng không lạnh lùng như vậy.

Sau khi anh ăn xong lại đi đến phòng thí nghiệm, mấy ngày liên tục sau khi ăn xong và tắm rửa anh đều quay lại phòng thí nghiệm, thậm chí còn không quay lại ngủ, trông có vẻ rất bận rộn.

Mãi đến mấy ngày sau, anh mới bị bảo vệ và bác sĩ của trường khiêng trở về phòng để tĩnh dưỡng.

Ôn Nhã Ngôn phát sốt rồi.

"Nước ..." Người đàn ông yếu ớt lẩm bẩm, sắc mặt càng thêm tái nhợt vì bệnh tật.

Lãnh Mộ vội vàng bưng cho anh một ly nước ấm đến, khó khăn mà nâng anh dậy, đưa lên miệng, đút cho anh từng chút một.

Quản gia Lí và chị Vương vừa lúc lại ra nước ngoài thăm con gái vừa sinh con ở nước ngoài.

Ôn Nhã Ngôn không cho cô thông báo cho bọn họ, mà hiệu trưởng cư nhiên lại yêu cầu cô nghỉ học để tới chăm sóc anh, thậm chí còn tự mua nguyên liệu cho cô để cho cô làm món gì đó ngon cho anh.

Ban đầu, cô định gọi Lãnh Tử Dương đến giúp chăm sóc anh, kết quả là cậu ta ra ngoài làm việc nghĩa cứu đứa trẻ và chú chó bị rơi xuống nước cũng bị nhiễm lạnh phát sốt rồi, trong lúc này cô cũng không có cách nào phân thời gian ra được nữa. Dưới sự cho phép của Ôn Nhã Ngôn, Lãnh Tử Dương cũng bị khiêng tới phòng để cô cùng chăm sóc.

Cho uống thuốc, cho ăn cháo, lau mồ hôi, hai người đàn ông to lớn tổng cộng hơn 150 cân, thậm chí có cả sự giúp đỡ của bác sĩ trong trường, nhưng sau ba ngày, cô cũng đã bị mệt đến co quắp.

Nước đặt ở trên tủ đầu giường đã uống cạn, Ôn Nhã Ngôn khó khăn ngồi dậy, khàn cả giọng gọi Lãnh Mộ, "Mộ Mộ ... hết nước rồi, rót cho tôi chén nước ... Mộ Mộ..."

Chờ một lúc lâu không thấy ai trả lời anh đành phải tự mình đứng dậy rời giường đi xuống dưới rót nước, ở đại sảnh, nhà bếp, phòng tắm đều không có ai, lén lút đẩy cách cửa đang khép hờ của phòng khách.

Lãnh Mộ đang ôm Lãnh Tư Dương ngủ yên trên vai cậu ta, áo ngủ hai dây lộ ra một mảng lớn da thịt trắng mịn, giữa giường có một con mèo đen cuộn tròn trong ổ chăn, bị ánh nắng chiếu vào phía trên bộ lông và không khí lấp lánh những hại bụi sáng.

Hoàn toàn là một bức tranh năm tháng bình yên.

Người đàn ông vô thức nắm chặt chiếc cốc trong tay, ở ngoài cửa thong thả bước đi, sau đó, chiếc cốc trong tay anh rơi xuống, đập phịch một tiếng xuống đất vỡ nát.

“Làm sao vậy?” Lãnh Mộ dụi dụi mắt ngáp dài ra khỏi phòng.

“Tôi muốn uống nước, nhưng cô không quan tâm đến tôi.” Giọng điệu của người đàn ông chua xót, toàn thân lạnh lẽo.

"Vậy tôi lại rót cho anh một cốc khác. anh về phòng trước đi, lát nữa tôi sẽ quét sàn."

“Ta không có sức, cô đưa tôi trở về.” Dựa sát vào tường, Ôn Nhã Ngôn làm ra bộ dáng rất suy yếu.

Lãnh Mộ liếc nhìn người đàn ông cao hơn mình một cái đầu lại còn nặng gấp đôi, khóe miệng không khỏi giật giật, miễn cưỡng để người đàn ông khoác lên bờ vai nhỏ bé của mình, dùng chân gạt mảnh thủy tinh vỡ ở trước mặt ra.

Người đàn ông cũng hoàn toàn không khách khí, dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người cô, trong nháy mắt ép cô đến gần như nhũn cả chân. nếu không có đống thủy tinh vỡ xung quanh buộc cô phải kiên trì chống đỡ sức nặng của người đàn ông, cô đã sớm quỳ xuống luôn rồi.

“Anh có thể dùng chút sức được không, chân tôi yếu.” Hai chân Lãnh Mộ càng lúc càng run rẩy.

“Không có sức lực.” Người đàn ông thoải mái dựa vào người cô, chỉ còn kém quấn cả chân lên người cô.

Khoảng cách ngắn ngủi có vài mét đã gần như muốn mạng của cô, bị ép của người đổ đầy mồ hôi.

“Tốt hơn hết nên mời một hộ công đến chăm sóc cho anh đi, tôi không thể chịu đựng được nữa.” Lãnh Mộ vừa thở hổn hển, vừa dùng hết sức lức kéo anh đến giữa giường, “Cùng lắm thì tôi trả tiền. "

"Không được, cô chăm sóc cho tôi, Lãnh Tử Dương thì thuê nhân viên chăm sóc, tôi sẽ trả tiền."

Ôn Nhã Ngôn nắm lấy cổ tay cô và kéo cô xuống, vây cô trong l*иg ngực mình.

"Dựa vào cái gì a! Anh nghĩ anh là ai?"

Lãnh Mộ ra sức muốn tránh thoát khỏi anh, không phải là không có sức lực sao? Làm thế nào bắt cô thì lại có sức lực rồi!

Hồi quang phản chiếu sao?

"Vì sao không thể?"

"Đó là em trai của tôi! Anh là ai hả, anh nghĩ anh là ai?! Nếu anh không buông tôi ra, tôi sẽ cắn anh." Lãnh Mộ đột nhiên phát cáu, vốn đột nhiên bị đánh thức cô đã một bụng tức giận, xem xét anh còn đang là người bệnh nên cô đành nhịn không phát tác, không những muốn cô đường đường từng xuất thân hơn là một bạch phú mĩ hơn 100 triệu hầu hạ hắn, hắn lại còn dám cùng với em trai bảo bối của cô tranh giành tình cảm, nói như vậy có hợp lý sao?

Đừng có ỷ vào mình có chút nhan sắc liền muốn làm gì thì làm, cô là người chính trực, em trai mới là đầu quả tim của cô!

Cô nắm lấy một cánh tay của anh và cắn xuống.

"Tôi cũng là em trai của cô."