Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Kiếm Cuồng Thần

Chương 9: Kiếm pháp Vân Thủy

« Chương TrướcChương Tiếp »
La Nghị chớp động liên tục, lợi trảo của Huyết Nhãn Lang bị hắn ta tránh né từng cái.

Chỉ thấy phạm vi di chuyển của La Nghị vô cùng nhỏ, tựa như từng bước đều ở trong vòng tròn, hắn ta chính là dựa vào di chuyển nhanh trong phạm vi nhỏ như vậy, rất nhanh đã thoát khỏi công kích của Huyết Nhãn Lang.

“Khống chế thật hoàn mỹ!” Lâm Hiên âm thầm kinh ngạc mà cảm thán, đến tận bây giờ, La Nghị này vẫn chưa có sai sót gì, hắn ta gần như đều tránh thoát được công kích của Huyết Nhãn Lang. Loại bộ pháp này rất cao siêu, nhưng cũng rất nguy hiểm, chỉ cần sai lầm một cái là có khả năng bị trọng thương.

Lâm Hiên nghĩ đến đây, chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, quần áo La Nghị bị rách một lỗ, trên ngực hắn ta lập tức xuất hiện ba vết máu.

“Hừ! Đại Lang Thao Thiên!”

La Nghị hừ lạnh một tiếng, kiếm pháp đột biến, giống như sóng lớn lao nhanh tới, mãnh liệt không ngừng.

Linh lực của trường kiếm ba thước màu xanh lục bao vây, mỗi một nhát kiếm chém ra giống như một đạo sóng biển. Ba thanh kiếm của La Nghị chém ra liên tục, linh lực màu lam dao động ở trong không trung, lực lượng cuồng bạo kia thổi quét mà đi.

Ngao ô!

Huyết Nhãn Lang dường như cảm thấy được nguy hiểm, toàn bộ lông mao dựng đứng lên, đánh về một bên.

Phanh!

Tốc độ của Huyết Nhãn Lang vẫn chậm một bước, bị trường kiếm sắc bén chém thành hai nửa, máu tươi trào ra khắp mặt đất.

“Kiếm pháp của La Nghị giỏi quá!” Trong đội ngũ có người hoan hô.

“Ta cảm thấy bộ pháp càng cao hơn.” Có người hâm mộ hỏi, “Nghị ca, bộ pháp vừa rồi của huynh rất đẹp!”

La Nghị nhìn thành viên của Chiến Tổ ở phía sau, nói: “Được rồi, thu dọn thi thể của Huyết Nhãn Lang cho tốt đi, chúng ta đi hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo.”

Lâm Hiên ngồi xổm trong bụi cỏ, trong đầu vẫn còn nhớ đến loại bộ pháp vừa rồi.

Vũ ký kia cũng không có gì đặc biệt, chỉ là bộ pháp này được luyện đến trình độ cao thâm, lại phối hợp với tính toán cực chuẩn thì mới có một màn vừa rồi.

“Rất tinh diệu, ta thích!” Lâm Hiên vô cùng tâm động, dự định cố gắng tu luyện để đạt được tới trình độ này.

“Tìm cỏ Âm Hành trước.” Hắn cũng không quên mục đích của mình, sửa sang lại túi chứa đồ, hắn lại tiếp tục xuất phát.

Rốt cuộc, ở trong một khe núi, Lâm Hiên phát hiện ba gốc cỏ Âm Hành.

Lâm Hiên mừng rỡ, lập tức lấy ra hộp gỗ trong túi, hái xuống một gốc cỏ Âm Hành cất vào trong hộp gỗ.

“Di, là cỏ âm hành!” Đột nhiên, phía sau có người kinh hô.

Trong lòng Lâm Hiên trầm xuống, lại hái xuống một gốc để vào trong hộp gỗ, sau đó cất hộp gỗ đi. Hắn để lại một gốc cây ở bên ngoài, hai gốc với hắn mà nói vậy là đủ rồi.

“Tiểu tử, đặt cỏ Âm Hành trong hộp của ngươi xuống!” Người nọ quát lớn nói.

Lâm Hiên cau mày nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên mặt chữ điền đứng ở trước mặt, mặc quần áo màu trắng, trên tay áo thêu hình trăng khuyết.

“Người của Đoàn Thần Uy.” Lông mày Lâm Hiên dãn ra, chậm rãi thở ra một hơi.

“Ở đó còn một gốc, ngươi đi hái là được.” Lâm Hiên trầm giọng nói.

“Một gốc?” Thiếu niên kia cười lạnh nói, “Lão tử muốn toàn bộ! Nhiệm vụ của Đoàn Thần Uy mà ngươi cũng dám đoạt, chán sống rồi à!”

“Quả nhiên, so với trong tưởng tượng còn bá đạo hơn.” Lâm Hiên cầm trường kiếm trong tay, lạnh lùng nói, “Mau tránh ra, không liên quan tới ngươi!”

“Ui a, muốn động thủ?” Dáng vẻ đệ tử kia tùy tiện, “Ngươi dám động thủ với người của Đoàn Thần Uy!”

“Đến đây! Để ta cho ngươi biết lợi hại.” Đệ tử mặt chữ điền rút trường kiếm ra, giơ kiếm đâm tới đây.

“Kiếm pháp Vân Thủy!”

Tuy rằng đệ tử mặt chữ điền kia hành sự bừa bãi, thế nhưng ra tay lại không hàm hồ, vừa tới chính là kiếm pháp sắc bén, không thèm xem một chút ý tứ của Lâm Hiên.

Kiếm pháp này giống như đám mây mơ hồ, lại giống như nước chảy kéo dài, làm cho người ta cảm giác vô cùng mềm mại, lại giống như bàn tay của người tình lướt nhẹ qua, làm người ta trầm mê.

Trong lòng Lâm Hiên cảnh giác, quả nhiên đệ tử có thể gia nhập Đoàn Thần Uy, đều có chút bản lĩnh.

Tay hắn không có một tia hoảng loạn, vô cùng trầm ổn, đây dường như không phải tay của thiếu niên, bởi vì không thiếu niên nào có đôi tay trầm ổn như vậy.

Lâm Hiên biết chiêu kiếm kỹ này hắn ta ít nhất cũng phải luyện hơn ba năm, nếu không hắn ta cũng không đánh được đến trình độ này.

Giơ tay, xuất kiếm.

Lâm Hiên dùng chính là kiếm pháp cơ sở, không có hoa lệ dư thừa, vô cùng giản dị, hơn nữa rất thực dụng.

“Ha ha, cười chết ta!” Đệ tử mặt chữ điền kia cười to, “Thế mà lại dùng kiếm pháp cơ sở, không bản lĩnh còn dám đối đầu với Đoàn Thần Uy, ngại mạng dài quá đi!”

Môn quy Huyền Thiên Tông nghiêm ngặt, ở trong môn không được xuất hiện đệ tử tử vong, nhưng ra khỏi Huyền Thiên Tông thì không ai có thể quản được, cũng sẽ không có ai quản.

“Mười ba kiếm Vân Thủy, Vân Đạm, Thủy Thanh!”

Đệ tử mặt chữ điền kia liên tục bổ ra hai kiếm, kiếm đầu thì chói mắt như cầu vồng, kiếm thứ hai thì mờ ảo bất định, người bình thường căn bản không phát hiện được. Thế nhưng nhát kiếm thứ hai bí ẩn này mới chân chính là sát chiêu.

Trên mặt đệ tử chữ điền lộ vẻ tươi cười, giống như đã nhìn thấy Lâm Hiên vô lực ngã xuống đất, liên tục xin tha.

Chỉ là ngay sau đó, tình huống đột biến.

Chỉ thấy kiếm hắc thiết trong tay Lâm Hiên giống như độc long màu đen, hai kiếm này đâm ra rất nhanh, góc độ của hai kiếm này vô cùng tinh diệu.

Hóa giải công kích của đệ tử mặt chữ điền.

“Cái gì? Chuyện này không có khả năng!” Đệ tử mặt chữ điền nheo mắt, hai kiếm vừa rồi chính là tinh hoa của kiếm Vân Thủy, một kiếm ở ngoài sáng, hấp dẫn hỏa lực của địch nhân, một kiếm ở trong tối, chuyên môn âm nhân.

Chỉ là Lâm Hiên giống như đã biết trước, nhẹ nhàng đánh rớt hai kiếm.

“Vận cứt chó!” Đệ tử mặt chữ điền không tin, chỉ có thể quy kết cho vận khí.

“Ta xem ngươi có thể gặp may mắn đến bao giờ!” Sắc mặt hắn ta dữ tợn, trường kiếm chém ra một chiêu, núi đá, cỏ cây bốn phía bị hắn ta chặt đứt.

Lâm Hiên cũng không vội, thực lực của đệ tử mặt chữ điền này tương đương với hắn, kiếm pháp cũng được, đúng lúc dùng để luyện tập. Kiếm pháp cơ sở và bộ pháp cơ sở của hắn chỉ luyện tập một mình, cũng chưa bao giờ dùng để giao thủ với người khác, hiện tại đúng lúc nếm thử một chút.

Bất giác, Lâm Hiên nhớ tới bộ pháp của La Nghị trước đó, nhanh nhẹn, thần tốc, hiệu suất cao, còn kí©h thí©ɧ.

“Thử một chút.” Đột nhiên Lâm Hiên tiến lên, chuẩn bị luyện tập loại bộ pháp này.

Động tác này dọa đệ tử mặt chữ điền nhảy dựng lên, có điều khi hắn ta phát hiện tần suất công kích của Lâm Hiên giảm xuống, hơn nữa luôn xuất hiện sơ hở, trên mặt lập tức nở nụ cười dữ tợn.

“Đừng phí sức nữa, vận may đã hết rồi! Vậy chết đi cho ta!” Trên kiếm phong, kiếm màu sáng long lanh, có một loại lực lượng kinh người trào ra.

Lâm Hiên thở dài một tiếng, hắn mới vừa tìm được một chút cảm giác, kết quả đệ tử mặt chữ điền này lại dùng sát chiêu, rơi vào đường cùng, hắn đành phải từ bỏ hành động l;uyện tập.

Trường kiếm hắn ta rơi xuống, bị một đạo kiếm quang giống như tia chớp đâm trúng cổ tay thiếu niên mặt chữ điền.

Hàn mang hiện ra, trên cổ tay của thiếu niên mặt chữ điền kia xuất hiện một đạo vết thương dài nửa thước, máu tươi trào ra.

Trường kiếm ầm một tiếng, rơi trên mặt đất, thiếu niên mặt chữ điền che tay lại hoảng sợ nhìn Lâm Hiên.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Vẻ mặt thiếu niên mặt chữ điền hoảng loạn, “Ta cảnh cáo ngươi, ta là người của Đoàn Thần Uy, ngươi đừng làm càn!”

Lâm Hiên mặc kệ hắn ta, xoay người hái xuống gốc cỏ Âm Hành còn lại, để vào trong hộp, sau đó rời đi.

Thiếu niên mặt chữ điền kia đứng dậy từ trên mặt đất, bay nhanh lui về phía sau, sau khi chạy tới một nơi vô cùng an toàn, hắn ta bắn một mũi tên nhỏ màu vàng lên không trung.

Oanh một tiếng, mũi tên nhỏ kia nổ mạnh trong không trung, tạo thành một ánh sáng nhỏ màu vàng, vô cùng hấp dẫn người khác chú ý.

“Tiểu tử, dám khi dễ người của Đoàn Thần Uy, ngươi chết chắc rồi!” Sắc mặt đệ tử mặt chữ điền dữ tợn quát.
« Chương TrướcChương Tiếp »