Chương 6: Vệ Trúc

Thực lực của thiếu niên áo tím là Ngưng Mạch nhị giai, trong những người tham gia khảo hạch thực lực thuộc lớp giữa. Hắn dùng là một thanh kiếm rộng, rộng hơn khoảng gấp hai lần kiếm bình thường, hơn nữa thân kiếm cũng khá nặng, hẳn là thuộc loại trọng kiếm.

"Khai Sơn Kiếm!" Hai tay thiếu niên áo tím cầm kiếm, thân mình lao về phía trước, dùng hết lực lượng chém một kiếm về phía Vệ Trúc.

Oanh một tiếng, một kiếm mạnh mẽ này bị Vệ Trúc tránh né một cách dễ dàng, trường kiếm bổ xuống mặt đất, tạo thành một cái hố to.

Uy lực của một kiếm này thật lớn, thế nhưng tốc độ lại chậm, khi thiếu niên áo tím thu kiếm thì trúc kiếm màu xanh biếc của Vệ Trúc đặt ở trên vai thiếu niên áo tím, đánh bay hắn ta.

Trông thấy thiếu niên áo tím Ngưng Mạch nhị giai bị đánh thua, sắc mặt của những thiếu niên ở Ngưng Mạch nhất giai này đại biến, không ít người bắt đầu có suy nghĩ từ bỏ.

Lâm Hiên cũng không vội vàng ra tay, hắn muốn quan sát Vệ Trúc này thêm chút nữa. Lúc này trong đám người có một giọng nói vang lên: "Chúng ta lên!"

Một nam một nữ bước lên phía trước, nam anh tuấn rắn rỏi, nữ dung mạo xinh đẹp, trong ánh mắt giữa hai người này có vài phần giống nhau, chắc hẳn hai người là huynh muội.

"Muội muội, ngươi phụ trợ cho ta." Thiếu niên này nói.

Hai người song kiếm hợp bích, giao chiến với Vệ Trúc. Hai thanh kiếm tinh cương phối hợp lẫn nhau, rất nhanh đã phá vỡ phòng tuyến của Vệ Trúc.

Keng!

Kiếm phong của thiếu niên kia xẹt qua thân hình Vệ Trúc, để lại trên đó một vệt kiếm mờ nhạt, không thể không nói, phòng ngự của Vệ Trúc này rất biếи ŧɦái.

Thiếu niên hơi ngây người, dường như không nghĩ rằng phòng ngự của Vệ Trúc lại cường hãn như thế. Đúng lúc này, trúc kiếm màu xanh biếc gϊếŧ tới trước mặt hắn ta.

Keng! Đúng lúc thiếu nữ ra tay, hóa giải sát chiêu, lập tức sau đó, tất cả đợt tấn công của Vệ Trúc đều bị thiếu nữ đỡ được, mà thiếu niên kia thì phụ trách toàn lực tấn công.

Cuối cùng, sau ba mươi chiêu, thiếu niên một kiếm chém được một Vệ Trúc, thuận lợi thông qua.

Sau đó, có một số người thông qua phối hợp tổ đội cũng thuận lợi thông qua, nhưng càng có nhiều người thua dưới kiếm của Vệ Trúc.

Thông qua quan sát những trận tấn công này, Lâm Hiên cũng hiểu được một số tin tức, người tham gia tổ đội càng nhiều thì số lượng Vệ Trúc tham chiến càng nhiều.

Tổ đội ba người là hai Vệ Trúc, năm người chính là ba Vệ Trúc, có điều những Vệ Trúc này đều là màu xanh biếc, Vệ Trúc trên người có vệt đỏ và kim tuyến từ đầu tới cuối cũng không tham chiến.

Xem ra hai loại kia hẳn là con rối tương đối cao cấp, Lâm Hiên nghĩ đến.

Giữa sân, phần lớn mọi người đã khảo thí xong rồi, Lâm Hiên không định đợi thêm nữa, hắn rút kiếm đi ra.

Đệ tử trong tông kia vừa thấy Lâm Hiên, vội nói khẽ với thanh niên chủ sự vài câu, trên mặt thanh niên nở một nụ cười tươi.

Trong lòng Lâm Hiên căng thẳng, nụ cười kia nhìn thế nào cũng không phải là ý tốt. Quả nhiên, một Vệ Trúc trên người có vệt đỏ đi ra, cách Lâm Hiên khá xa.

Khí thế Vệ Hồng Trúc này hoàn toàn khác với những con ở phía trước, tốc độ xuất kiếm nhanh gấp đôi, mỗi một kiếm đều làm cho Lâm Hiên không thể không toàn lực ứng phó.

Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ sớm đã thua, cũng may Lâm Hiên là người có trình độ kiếm pháp đặc thù nên có thể chống đỡ.

"Đây tuyệt đối là cố ý nhằm vào ta." Lâm Hiên đẩy trúc kiếm của người bảo vệ rừng trúc ra, trong lòng có chút tức giận.

Xa xa, có hai thân ảnh núp ở chỗ tối, quan sát hết mọi chuyện trong sân.

"Đây là đệ tử có thiên phú dị thường mà ngươi nói?" Một thiếu niên có gương mặt tuấn mỹ cười nói.

"Đúng vậy, hắn đối với kiếm pháp có hiểu biết độc đáo, là thiên tài khó gặp." Người nói chuyện dĩ nhiên là Đường Ngọc.

"Thiên tài cũng phải dần dần bồi dưỡng mới được, tên gia hỏa này, còn chưa nhập môn đã chọc phải cường địch, thế mà phái Vệ Hồng Trúc ra tay, chờ hắn qua được cửa này rồi lại nói đi." Thiếu niên tuấn mỹ nói.

Lúc này, trường kiếm của Vệ hồng trúc kia giơ cao lên, trên thân kiếm nổi lên một đạo hồng mang, chói mắt vô cùng. Cánh tay vung lên, trường kiếm màu đỏ bao phủ lấy Lâm Hiên.

"Đây là kiếm kĩ!" Trong đám người có người sợ hãi kêu lên.

Uy lực sát chiêu trong kiếm kĩ, kiếm pháp cường đại, ví như chiêu kiếm pháp nhanh như lưu tinh của Lâm Hiên kia, chính là một loại kiếm kĩ.

"Người này không biết đã trêu chọc phải ai mà lại phái ra loại Vệ Trúc cường đại này, một kích này cho dù là Linh sĩ Ngưng Mạch tứ giai cũng không nhất định có thể đỡ được."

Đệ tử thế gia căm thù Lâm Hiên thấy một màn như vậy còn liên tục trầm trồ khen ngợi, hận không thể bị chém dưới kiếm của Lâm Hiên.

"Nhược điểm của Vệ trúc chính là đầu, nói như vậy Vệ hồng trúc này cũng không ngoại lệ." Lâm Hiên cũng không lui lại, nắm chặt kiếm hắc thiết, đâm thẳng tới.

Kiếm quang hiện lên, giống như sao Cửu Thiên rơi xuống, mang theo một đạo kiếm quang sáng lạn.

Xích!

Lâm Hiên lùi lại bốn, năm thước, quỳ một gối xuống đất, trên vai có máu tươi nhỏ ra. Mà đầu của Vệ Hồng Trúc kia lăn trên mặt đất, chỉ còn lại thân hình không đầu đứng yên ở đó.

Mọi người đều im lặng.

Thanh niên kia dường như cũng không nghĩ tới loại kết quả này, hắn ta chau mày, vẻ mặt khó coi nhìn Lâm Hiên chằm chằm.

Đúng lúc này, giọng nói xinh đẹp vang lên: "Lâm Hiên, làm tốt lắm."

Thanh niên kia quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đường Ngọc vẻ mặt tươi cười bước lại đây, ở bên cạnh nàng còn có một thiếu niên tuấn mỹ, ánh mắt kia nhìn chằm chằm vào Lâm Hiên.

Nhìn thấy hai người Đường Ngọc xuất hiện, thanh niên biết hôm nay việc này chỉ có thể từ bỏ.

Không ngờ rằng thiếu niên tuấn mỹ kia lại mở miệng nói đầu tiên: "Kiếm kĩ này ngươi học từ đâu?"

"Nhặt được trong sơn mạch Thái Hành." Lâm Hiên thuận miệng nói bừa, giọng điệu của thiếu niên này giống như đang thẩm vấn phạm nhân, làm cho hắn rất không thoải mái.

"Gọi là gì?" Thiếu niên tuấn mỹ hỏi tiếp.

Lâm Hiên nhìn thiếu niên kia, còn nghiêm túc nói: "Thiên Ngoại Phi Tinh."

"Thiên Ngoại Phi Tinh?" Tất cả mọi người ở đây đều chưa từng nghe qua tên này, đều tò mò nhìn chằm chằm Lâm Hiên, hy vọng hắn có thể nói kỹ càng tỉ mỉ.

Có điều, Lâm Hiên cũng không có loại suy nghĩ này, hắn đứng ở một bên, yên tĩnh chờ khảo thí kết thúc.

"Lâm Hiên, gia nhập vào Chiến Tổ của chúng ta chứ." Đường Ngọc hỏi.

Đệ tử nội môn của Huyền Thiên Tông nhiều vô số, bởi vậy sinh ra vô số đoàn thể nhỏ, mà Chiến Tổ là một đoàn thể khá nổi danh.

"Đoàn Thần Uy chúng ta cũng hoan nghênh sư đệ gia nhập." Thanh niên kia đột nhiên mở miệng nói.

Thái độ của thanh niên làm cho không ít đệ tử đi theo hắn sững sờ, thế những cũng không ai dám nói gì, ngay cả tên đệ tử nói nhỏ với thanh niên vừa rồi vẻ mặt cũng mờ mịt.

Lâm Hiên chắp tay cười nói:: "Đa tạ nhị vị sư huynh có ý tốt, ta suy nghĩ một chút."

Thấy Lâm Hiên như vậy, bọn họ cũng không nói thêm gì nữa, chỉ có thể chờ khảo thí kết thúc rồi nói sau.

Vẻ mặt Lâm Hiên không thay đổi chút nào, trong lòng đã có suy nghĩ, rất rõ ràng, thiếu niên tuấn mỹ kia và thanh niên chủ sự đều coi trọng kiếm kĩ của hắn, nếu không cũng không có loại biểu hiện này.

"Xem ra cuộc sống ngoại môn ở đây sẽ không yên bình rồi." Lâm Hiên thở dài một tiếng, hắn sẽ không giao kiếm kĩ này ra.

Cuối cùng, khảo thí kết thúc, tổng cộng có mười ba người thông qua khảo hạch.

"Chúc mừng các ngươi gia nhập ngoại môn Huyền Thiên Tông, ta đưa bọn ngươi đi lĩnh vật phẩm cơ bản của đệ tử ngoại môn, về sau các ngươi có thể ở tại nơi này."

Thanh niên chủ sự mang theo mọi người rời đi, đúng lúc này, thiếu niên tuấn mỹ kia đột nhiên nói: "Đợi đã!"