- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Cổ Đại
- Nghịch Kiếm Cuồng Thần
- Chương 18: Kinh sợ
Nghịch Kiếm Cuồng Thần
Chương 18: Kinh sợ
Điền Kiệt nhìn thấy hơi thở trên người Lâm Hiên cũng không mạnh mẽ, cho nên hắn mới dám kiêu ngạo như vậy.
Cánh tay kia như có quang mang mênh mông, chộp tới Lâm Hiên.
"Hừ, toàn thân áo đen còn muốn giả thành cao nhân sao? Điền Kiệt sư huynh chính là Ngưng Mạch ngũ giai!" Đám thiếu niên kia trên mặt cười lạnh.
"Dám tranh đồ với chúng ta, quả thực là tìm chết!"
Chủ quán mặt vàng cũng sợ tới mức mặt không còn máu, thân thể cuộn tròn ở một bên, không dám nhìn cảnh tượng huyết tinh.
Lâm Hiên nhíu mày, hắn cầm chặt cục đá màu nâu trong tay, bắt lấy bàn tay rộng lớn kia.
Điền Kiệt nhìn thấy Lâm Hiên dùng cục đá màu nâu ngăn cản công kích của mình, trong lòng bực mình, nhưng lại không dám tấn công mạnh, sợ làm hỏng cục đá màu nâu kia. Hắn ta biến quyền thành trảo, chộp tới đầu vai Lâm Hiên.
Lâm Hiên vẫn nhanh chóng đung đưa cánh tay, dùng cục đá ngăn cản công kích. Hắn chậm rãi nói, ta trả 60 linh thạch.
"Mẹ nó, ngươi đừng kiêu ngạo quá! Làm chậm trễ chuyện của chúng ta, ngươi muốn chết cũng khó!" Trong lòng Điền Kiệt buồn bực, rõ ràng có thực lực cường đại, nhưng lại không thể thi triển, loại cảm giác này cực kỳ khó chịu.
"Ta đếm đến ba, nếu ngươi không tăng giá, ta sẽ bóp nát cục đá này ngay tại chỗ." Lâm Hiên cười lạnh, "Một."
Những võ giả trên phố buôn bán thấy có người đánh nhau, tưởng rằng bảo vật xuất thế, sôi nổi vây quanh lại.
"Trời, ai vận khí tốt như vậy, đào được thứ gì tốt rồi?"
"Ài, thứ tốt cũng phải có mệnh để lấy, vậy mà gặp một Linh sĩ ngũ giai!"
"Hai!" Lâm Hiên quát, "Nếu một lúc nữa cao thủ tới, ngươi cũng đừng trách ta."
Bàn tay Điền Kiệt liên tục biến động, chiêu thức vô cùng tinh diệu, nhưng Lâm Hiên vẫn dừng cục đá màu nâu ngăn chặn lộ tuyến công kích của hắn ta.
"Ta trả 70!" Điền Kiệt nghiến răng nghiến lợi nói, hắn nghĩ kỹ rồi, chỉ cần hắn ta lấy được cục đá này, việc đầu tiên làm chính là xé xác người áo đen này.
"Cái gì? 70, ta không nghe lầm chứ!" Người xung quanh kêu to, "Một bảo vật lại mới bán 70 linh thạch!"
"Ta trả 80, có thể mua không?" Có người hỏi.
"Ai ra giá cao thì lấy được!" Lâm Hiên cười to nói.
"Ta trả 100!"
"Mẹ nó, đều cút hết cho ta!" Điền Kiệt giận dữ, linh lực trên người trào ra, dòng khí màu vàng như ngọn lửa nhảy lên.
Một số người còn muốn báo giá, nhưng lại bị khí thế của Điền Kiệt trấn trụ.
"Hừ, chúng ta là Đoàn Thần Uy của Huyền Thiên Tông, ai dám quấy rối, xong việc chúng ta sẽ không tha cho hắn!" Những thiếu niên đệ tử này lạnh giọng quát.
Rất nhiều người đều từ bỏ tranh đoạt, bảo vật tuy tốt, nhưng mạng nhỏ của mình càng trân quý hơn.
"Ui, khẩu khí thật lớn, ta trả 150 linh thạch!" Một giọng nói hài hước vang lên.
Không ít người vội vàng quay đầu lại, đều muốn nhìn xem ai to gan như vậy dám khiêu chiến với người của Huyền Thiên Tông, Điền Kiệt kia cũng dừng công kích, lạnh lùng nhìn về phía người báo giá kia.
Lâm Hiên cũng nhanh chóng liếc mắt qua nhìn, lúc này mới phát hiện vậy mà hắn quen biết người báo giá kia.
"La Nghị!" Điền Kiệt nghiến răng nghiến lợi nói, "Chiến Tổ các ngươi cũng muốn nhúng tay?"
"Vốn dĩ không muốn nhúng tay, nhưng lão tử chính là không quen nhìn Đoàn Thần Uy các ngươi!" La Nghị cười hì hì nói.
"200 linh thạch!" Điền Kiệt không muốn tiếp tục dây dưa với La Nghị, hai người bọn họ bất kể là thực lực hay thân phận đều ngang nhau, nếu cố chấp muốn dây dưa thì trong khoảng thời gian ngắn căn bản không phân được thắng bại.
"220 linh thạch!" Hai tay La Nghị khoanh trước ngực, bộ dạng rất thoải mái.
"Chết cho ta!" Điền Kiệt không báo giá nữa, mà đột nhiên khởi xướng công kích, nắm tay như mãnh hỗ lao ra, không khí đều ong ong phát run.
Quá đột ngột, đám người La Nghị căn bản không nghĩ đến, cho nên cũng căn bản không kip cứu viện, chỉ có thể mong người áo đen có thể tránh thoát.
Như mãnh hổ xuống núi, nắm tay màu vàng được linh lực bao vây phát ra tiếng hổ gầm trầm thấp, đánh thẳng tới mặt Lâm Hiên.
"Là võ học hoàng cấp trung giai, Hổ Gầm Quyền! Người áo đen kia chết chắc rồi!"
"Điền Kiệt sư huynh quả nhiên lợi hại, một quyền này chỉ sợ người cùng giai cũng không thể tiếp được?"
Tay trái Lâm Hiên tịnh chỉ như kiếm, linh lực màu xanh lục trào ra, hình thành một đạo kiếm quang. Hắn lấy tay làm kiếm, một ngón tay chỉ ra, giống như Thiên Ngoại Phi Tinh.
Xuy!
Đây chính là chiêu Thiên Ngoại Phi Tinh kia, có điều Lâm Hiên dùng ngón tay thi triển ra mà thôi, nhưng uy lực cũng không yếu một chút nào. Kiếm mang qua đung đưa như kinh hồng bay ra, nháy mắt đánh bại Hồ Gầm Quyền của Điền Kiệt.
Phốc!
Cánh tay Điền Kiệt ăn đau, lảo đảo lui về phía sau, trong mắt tràn đầy tia hoảng sợ. Đệ tử đi theo hắn trên mặt còn tươi cười, nhưng cơ bắp lại cứng đờ như cục đá.
"Đây, sao có thể?" Những thiếu niên đó thiếu chút nữa cắt đứt đầu lưỡi của mình, kia chính là Điền Kiệt sư huynh nha, tinh anh trong Đoàn Thần Uy, đường đường là Linh sĩ ngũ giai đấy!
Đồng tử La Nghị cũng hơi co lại, hắn ta cẩn thận suy nghĩ một lần, phát hiện vừa rồi nếu là hắn ta, chỉ sợ cũng không tránh được chiêu kiếm kia.
"Người áo đen này là ai?" Trong lòng hắn ta tràn ngập kiêng kị.
"Dám đánh lén?" Giọng nói Lâm Hiên lạnh băng, "Ta thay đổi chủ ý rồi, nếu ngươi không trả 500 linh thạch thì cục đá này ngươi cũng đừng lấy nữa!"
Giờ phút này Điền Kiệt vẫn chưa hồi phục tinh thần, chiêu kiếm vừa rồi đã trực tiếp đánh tan sự tự tin của hắn ta, hiện tại hắn ta đã chắc chắn nhận định Lâm Hiên là cao thủ thần bí, hắn ta còn chưa từng thấy ai có thể ra kiếm nhanh như vậy!
"Tiền bối bớt giận, tiểu tử có mắt không tròng, mạo phạm tới tiền bối." Điền Kiệt khủng hoảng nói, "Đây là năm tấm linh phiếu 100 linh thạch, có thể đổi linh thạch ở Vạn Bảo Lâu trong thành, mong rằng tiền bối đưa cục đá kia ......."
Biểu hiện của Điền Kiệt vừa rồi và trước đó vô cùng khác nhau, giống như hai người vậy, cũng không có cách nào, đây là một thế giới cường giả vi tôn, có nhân tài thực lực có thể khiến cho người khác thần phục.
"Cầm đi!" Lâm Hiên nhận lấy linh phiếu, thấp giọng nói, "Sự tình lần này coi như xong, nếu lại có lần sau, gϊếŧ không tha!"
Hắn đưa cục đá màu nâu ném cho Điền Kiệt, dù sao đồ trong cục đá đã bị Tửu gia lấy ra, cục đá này hắn cầm cũng vô dụng.
"Tiền bối dạy phải!" Điền Kiệt cung kính nói, hắn ta lấy được cục đá, lập tức mang theo đám đệ tử rời đi, nhìn dáng vẻ của hắn ta thật sự là bị dọa sợ.
Lâm Hiên rút một tấm linh phiếu đưa cho chủ quán hàng vỉa hè kia, hỏi: "Ngươi lấy cục đá kia từ chỗ nào?"
Chủ quán mặt vàng run rẩy nhận lấy linh phiếu, nhỏ giọng nói: "Bẩm tiền bối, cục đá kia nhặt được ở bên ngoài sơn mạch Thái Hành, ngày đó trong rừng nổi lên một trận cơn lốc, thổi tới không ít đồ vật, trong đó có cục đá màu nâu này."
"Cơn lốc?" Lâm Hiên nhớ lại ngày đó có một con chim lớn cực lớn vô biên vô tận kia, "Xem ra cục đá này vốn dĩ nằm ở sâu trong rừng, chỉ là bị con chim lớn kia mang ra."
"Cục đá như vậy nhiều không?" Lâm Hiên lại hỏi.
"Ta nhặt được một khối, còn lại đều bị rơi xuống hố sâu rồi, ta không dám nhặt." Chủ quán cẩn thận nói, "Đó là một Ma Khanh, phàm là vật sống tới gần đó đều sẽ bị biến mất, sau đó chết bị biến thành một đống xương cốt, tiền bối vẫn là đừng qua đó."
"Gần đây ngươi đừng bày quán, tránh những tiểu nhân đó tới tìm ngươi gây phiền toái." Lâm Hiên nhắc nhở một câu, sau đó rời đi không quay đầu lại.
Cái Ma Khanh kia hắn cũng từng nghe nói qua, là một cấm địa trong sơn mạch Thái Hành, chỉ thấy người đi vào, nhưng từ trước tới nay không thấy người đi ra.
"Vậy mà lại ở nơi nguy hiểm như vậy." Vốn dĩ Lâm Hiên còn muốn thu thập cục đá màu nâu nhiều hơn một chút, hiện giờ chỉ có thể từ bỏ. Hắn đi vào một nơi không người, nhanh chóng cởi bỏ áo đen trên người ra, khôi phục lại bộ dạng ban đầu.
"Về tông môn trước, chờ Tửu gia u rượu xong, ta có thể bắt đầu tu luyện kiếm pháp Lôi Động." Trong lòng Lâm Hiên tràn ngập mong chờ.
.........
Đám người Điền Kiệt cầm cục đá màu nâu đi vào một khách điếm, mấy người này vây quanh cái bàn, tò mò nhìn cục đá trên bàn.
"Sư huynh, đây thật sự là cục đá ở chỗ sâu sơn mạch Thái Hành sao? Không có gì đặc biệt cả." Một đệ tử nói.
"Ta cũng không biết, có điều đây là sư huynh nội môn mở miệng muốn, chúng ta là ngoại môn chỉ có thể thu thập thôi." Điền Kiệt trầm giọng nói, "Sư huynh từng phân phó qua, nhất định không thể làm hỏng cục đá, hình như là bên trong có đồ gì đó đặc biệt, nhưng cụ thể là gì, ta cũng không rõ lắm."
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Cổ Đại
- Nghịch Kiếm Cuồng Thần
- Chương 18: Kinh sợ