Món ăn do Giang Tự Châu nấu cũng tinh tế và thanh nhã như cậu vậy, mỗi phần ăn tuy không nhiều nhưng dinh dưỡng và màu sắc rất hài hòa, khiến người ăn cảm thấy rất ngon miệng.
Ông Phó nhìn Giang Tự Châu đang từ từ húp canh, rồi mặt ủ mày chau nhìn sang Phó Thừa, ông tức giận đá vào chân anh một cái.
"Tiểu Châu này, mấy đứa chắc chỉ mới gặp nhau thôi phải không? Đây là cháu trai của ông, Phó Thừa."
Giang Tự Châu ngẩng đầu lên, nhìn Phó Thừa cười nói: "Mấy hôm trước đội trưởng Phó có đến quán cà phê của cháu, bọn cháu đã gặp nhau rồi ạ."
Ông Phó biết Giang Tự Châu mở quán cà phê, vừa nghe vậy thì ông lập tức nhìn về phía Phó Thừa: "Cháu đi uống cà phê à? Với ai thế? Có phải Thính Vãn không?"
Phó Thừa vừa ăn vừa gật đầu: "Dạ."
"Từ lâu ông đã nói Thính Vãn là cô gái tốt rồi mà, cháu đang hẹn hò với nó à? Tiến triển tới đâu rồi?" Ông cụ trở nên phấn khởi hơn, cũng ngừng ăn để hỏi: "Tiểu Châu à, có phải hai đứa nó nhìn rất xứng đôi không?"
Phó Thừa cau mày ngẩng đầu lên, anh liếc nhìn Giang Tự Châu đang ngồi bên cạnh, cậu vẫn nở nụ cười nhẹ như trước, im lặng không nói gì, chỉ rũ mắt xuống khuấy canh trong bát.
"Ông nội, Thính Vãn và cháu..."
Anh còn chưa kịp nói xong thì tiếng sấm chợt vang lên "ầm ầm", bốn người ngồi trong sân nghe như sấm đánh thẳng vào tai mình, sau đó, mưa lộp độp rơi xuống.
Phó Thừa phản ứng rất nhanh, anh đứng dậy, cầm lấy áo khoác vắt trên lưng ghế của ông Phó che cho hai ông cụ vào nhà trước. Đi từ sân vào nhà cách khoảng 10 mét, hai ông cụ thì vẫn ổn nhưng Phó Thừa và Giang Tự Châu đều đã ướt sũng.
"Mau vào lau người đi." Ông Kha lo lắng nói với cháu trai, "Nếu không sẽ cảm mất!"
Nước mưa chảy xuống mái hiên, tiếng sấm hòa với tiếng mưa ầm ầm, giữa màn mưa lớn chợt có vài bóng người vội vã chạy đến.
"Mau lên! Căn nhà thứ 2 ở trước mặt!" Vị viện trưởng gần năm mươi tuổi dẫn hai ba người có vẻ là điều dưỡng đi theo, mọi người đều không cầm ô mà lao về phía trước: "Nếu không kịp thì bà Lưu sẽ nhảy xuống mất!"
Trong lòng Phó Thừa trầm xuống, anh không suy nghĩ gì mà lao thẳng vào trong mưa.
Giang Tự Châu theo bản năng muốn giúp anh, nhưng Phó Thừa lao đi quá nhanh, cậu không kịp chần chừ liền theo anh chạy về phía căn nhà thứ 2.
"Mẹ! Mẹ mau xuống đây đi!" Trong sân của căn nhà thứ hai, ba người phụ nữ trung niên hét to hết sức: "Có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói!"
Tầng ba của căn nhà là sân thượng, Phó Thừa nhìn thấy một bóng người gầy gò cúi xuống mép sân thượng.
"Phó Thừa, nhanh lên!" Viện trưởng thở hổn hển, ngón tay run rẩy chỉ lên trên: "Sẽ nguy hiểm tính mạng đấy, bà Lưu đã hơn tám mươi tuổi rồi."
"Cậu này là ai?" Một người phụ nữ mặt đầy nước mắt hỏi viện trưởng: "Chúng ta đi lên trên được không, tôi sẽ thuyết phục mẹ tôi xuống!"
"Cháu là Phó Thừa thuộc đội cứu hỏa Hoài Dương." Phó Thừa trầm giọng nói, "Người nhà cứ ở phía dưới phân tán sự chú ý của bà, không cần lên trên."
"Nhưng... " Người phụ nữ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Phó Thừa đã chạy vào trong nhà.
Cửa sân thượng tầng ba mở ra, Phó Thừa đang định đi vào thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã phía sau: "Phó Thừa."
Phó Thừa quay đầu lại, nhìn thấy Giang Tự Châu đã đi theo mình từ lúc nào không hay.
Đôi mày tuấn tú của Giang Tự Châu hơi nhíu lại: "Tôi có thể giúp gì không?"
Phó Thừa liếc mắt nhìn Giang Tự Châu toàn thân ướt đẫm, trong đôi mắt trong trẻo của cậu tràn đầy vẻ lo lắng.
"Cậu đợi ở đây một chút." Phó Thừa cười nhẹ: "Một mình tôi xử lý là được rồi."
Giang Tự Châu nhìn anh hai giây rồi gật đầu: "Cẩn thận một chút."
Sinh mạng tính bằng thời gian, Phó Thừa khẽ gật đầu, anh giảm tốc độ và di chuyển đến rìa sân thượng.
Bà lão hơn tám mươi tuổi đứng đó run rẩy, may mà sự chú ý của bà đã bị người nhà đứng ở dưới phân tán, trời lại mưa to nên bà không chú ý đến Phó Thừa đang tiến lại gần.
Bà lão ngồi ở mép sân thượng, ngạc nhiên nhìn người đứng phía sau mình, Phó Thừa một tay lau nước mưa trên mặt, anh hạ thật thấp người xuống.
Giang Tự Châu vẫn đi theo sau Phó Thừa, tim cậu đập ngày càng nhanh, cậu nhìn thấy Phó Thừa đứng phía sau bà Lưu, anh cẩn thận lùi lại hai bước lấy đà.
Trong nháy mắt, Phó Thừa đã nhảy lên, một tay ôm lấy eo bà lão, dùng hết sức kéo bà xuống khỏi mép sân thượng.
Cơ thể bà lão không chịu nổi một lực lớn như vậy, lúc bà ngã lên nền đất trên sân thượng, một bàn tay trắng nõn đột nhiên vươn ra từ bên cạnh, lót dưới đầu của bà để không bị đập xuống.
Mấy người con của bà đã chạy từ dưới lên đây, ôm lấy bà khóc không ngừng.
"Cậu không sao chứ?"
"Anh không sao chứ?"
Phó Thừa và Giang Tự Châu đồng thời lên tiếng.
Giang Tự Châu nghe thấy Phó Thừa nói xong mới thở phào nhẹ nhõm, cậu đưa tay ra muốn kéo Phó Thừa vẫn đang ngồi dưới đất lên.
Phó Thừa chống tay xuống đất liếc nhìn bàn tay đưa ra trước mặt mình, anh nắm lấy bàn tay cậu rồi lật lại, mu bàn tay của Giang Tự Châu lúc nãy đập xuống đất, các khớp xương hơi sưng đỏ và trầy xước.
Phó Thừa bị thương là chuyện bình thường, nhưng anh cảm thấy việc này không nên xảy ra với Giang Tự Châu, vết thương xuất hiện trên bàn tay trắng nõn của cậu thật chói mắt.
"Tay bị thương rồi." Phó Thừa dùng sức đứng dậy.
Giang Tự Châu rút tay lại: "Không sao, đi thôi."
Ở đây khá ồn ào, một nhóm người tụ tập ở dưới lầu, hai ông lão cầm ô từ đám đông bước ra, vẻ mặt rất lo lắng.
Ông Kha mang thêm một cái ô nữa, ông không hề quan tâm đến ván cờ bị thua lúc nãy mà cùng ông Phó chen chúc dùng chung một cái ô để đưa cái còn lại cho Phó Thừa và Giang Tự Châu.
"Về nhà nhớ khử trùng, tôi thấy tay cậu bị trầy xước, cẩn thận kẻo nhiễm trùng."
Phó Thừa cao hơn Giang Tự Châu nửa cái đầu, anh sợ bàn tay phải bị thương của Giang Tự Châu sẽ bị dính nước mưa nên cố tình đi phía bên phải của cậu.
Hai người đàn ông cùng cầm một cái ô thì hơi chật, ô được che nghiêng hẳn sang một phía.
"Lúc nãy tôi nghe viện trưởng nói, bà lão muốn nhảy lầu kia có 5 người con nhưng không ai muốn chăm sóc mẹ già cả, sau khi bà vào viện dưỡng lão họ cũng rất ít khi đến thăm bà."
Giang Tự Châu thở dài nói: "Anh đã gặp những trường hợp tương tự như vậy nhiều lắm sao?"
Bốn người quay lại căn nhà thứ ba, Phó Thừa đứng ở cửa gấp ô: "Rất nhiều rồi, trên sân thượng, trên cầu, đủ các địa điểm mà cậu không thể ngờ tới được nữa kìa."
Giang Tự Châu thất thần nhìn ra màn mưa lớn bên ngoài: "Sinh mạng rất quý giá, nhưng đáng tiếc luôn có người không biết quý trọng nó."
Phó Thừa không đồng ý lắm: "Cũng có những chuyện bế tắc khiến người ta không nghĩ thông được, bởi vậy mới cần lính cứu hỏa, cứu được người nào hay người nấy."
Ông Phó mang một cái khăn tắm lớn ra, Phó Thừa cầm lấy nhưng không dùng mà trực tiếp đưa cho Giang Tự Châu: "Lau trước đi, đừng để bị cảm lạnh."
Giang Tự Châu không từ chối, cậu cảm ơn rồi đi vào phòng của ông Kha.
Ông Phó nhìn tương tác của hai người thì khẽ "hừ" một tiếng, ông nhìn chằm chằm vào bộ quần áo ướt sũng của Phó Thừa: "Nếu cháu quan tâm đến Thính Vãn bằng một nửa thế này thôi thì chắc chắn ông đã được ôm chắt rồi đấy!"