Giang Tự Châu ngạc nhiên nhìn anh, hôm nay quan hệ của hai người dường như đã có bước phát triển nhảy vọt, từ lúc Phó Thừa nói "dỗ" đến lúc ở bên nhau cả này.
Lúc trước Giang Tự Châu đã từng đến nhà Phó Thừa để đón anh và Ngưu Ngưu, cậu biết nhà Phó Thừa ở đâu, nhưng đây là lần đầu tiên cậu bước vào nhà anh.
Nhà Phó Thừa đặt khóa mật khẩu, khi nhập mật khẩu, Giang Tự Châu chủ động lùi lại hai bước, Phó Thừa vừa mở cửa vừa nói thẳng: “Mật khẩu cửa là 205080, tôi không thường xuyên ở nhà, nếu khi nào cậu cần tới đây thì có thể tự vào."
Trong nhà rất sạch sẽ, nhưng không giống như nhà của Giang Tự Châu, nhà của Phó Thừa rõ ràng rất thiếu bầu không khí sinh hoạt gia đình, nhìn thoáng qua có thể thấy chủ nhà thường xuyên vắng nhà.
Phó Thừa cúi người lấy từ trong tủ giày ra một đôi dép dùng một lần, Giang Tự Châu thay giày rồi hỏi: “Bình thường ai sẽ đến nhà anh vậy?"
"Có lúc thì Ngưu Ngưu đến, có lúc thì mấy người trong đội không phải người địa phương như Triệu Lâm, mọi người sẽ đến đây chơi trong mấy ngày nghỉ."
“Quần áo của cậu ướt rồi, đi tắm trước đi.” Phó Thừa vào phòng ngủ lấy áo thun và quần đùi ra, xin lỗi nói: “Bình thường bọn tôi toàn mặc đồng phục huấn luyện của đội để đi ngủ, ở nhà không có đồ ngủ, bộ này tôi đã giặt rồi, nếu cậu không ngại thì mặc cái này đi."
“Cảm ơn.” Giang Tự Châu đưa tay nhận lấy quần áo đồng phục từ tay Phó Thừa, cười cười nhìn anh: “Có bao nhiêu người muốn mặc bộ quần áo này nhưng lại không có cơ hội đấy.”
Thật khó để không bị vẻ ngoài của cậu mê hoặc, Phó Thừa đẩy cậu về phía phòng tắm: “Đi nhanh đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Sau khi cha mẹ qua đời, ông nội không còn khỏe để chăm sóc anh nữa, Phó Thừa bắt đầu sống trong ký túc xá trường cấp 3, sau đó gia nhập đội cứu hỏa, suốt nhiều năm, anh chưa từng nghĩ về việc có một gia đình riêng cho mình.
Trong phòng tắm bắt đầu có tiếng nước chảy, Phó Thừa ngồi ở trên sofa, ngơ ngác nhìn về phía phòng tắm, ngoài cửa sổ sấm chớp đùng đoàng, nhưng anh chợt phát hiện, anh đột nhiên cảm nhận được hơi ấm gia đình từ Giang Tự Châu.
Cốc cốc cốc!
Có tiếng gõ cửa nhanh và mạnh, Phó Thừa cau mày, đứng dậy, đi tới mở cửa.
Mùi rượu xộc thẳng vào mặt, cơ thể của một người phụ nữ nặng nề ngã vào người anh, Phó Thừa vô thức đưa tay ra đỡ, hai má Đoàn Thính Vãn đỏ bừng, xem ra đã uống rất say.
"Phó Thừa..." Đoàn Thính Vãn cố gắng mở to mắt để có thể nhìn rõ người trước mặt, hai tay ôm chặt cổ anh.
"Sao cô lại đến đây? Đến một mình à?" Cả người Đoàn Thính Vãn ướt sũng, cô ôm Phó Thừa không buông, Phó Thừa đành phải ôm cô vào trước.
“Phó Thừa, sao hôm nay anh lại rời đi?” Đoàn Thính Vãn thậm chí nói còn không rõ ràng: “Là vì em sao?”
“Cô uống nhiều quá rồi.” Phó Thừa kéo tay Đoàn Thính Vãn ra khỏi người mình, để cô tự đứng vững: “Tôi đưa cô về.”
Đoàn Thính Vãn đã đè nén tình cảm của mình đối với Phó Thừa rất nhiều năm, hôm nay cô cũng nghe được hiệu trưởng Từ nói Phó Thừa sẽ đến, nên cô mới đặc biệt trang điểm trước khi đến đó.
Trong ngày hội, các giảng viên tham dự đều biết Đoàn Thính Vãn thích ai, bọn họ không hề đánh chủ ý lên Phó Thừa, trong lòng họ đã ngầm hiểu Phó Thừa là của Đoàn Thính Vãn.
Không ngờ trước mặt mọi người, Phó Thừa nói vài câu rồi cùng Giang Tự Châu trực tiếp rời đi.
“Anh có biết hôm nay bọn họ đều hỏi em tại sao anh lại rời đi không?” Giọng Đoàn Thính Vãn có hơi tủi thân: “Phó Thừa, anh có biết em xấu hổ đến thế nào không?”
Mặc dù Đoàn Nghị đã nhiều lần dặn dò Phó Thừa đừng trực tiếp làm tổn thương Đoàn Thính Vãn, nhưng trong lòng Phó Thừa biết rằng việc không làm rõ chuyện tình cảm cũng là một loại tổn thương.
ĐoànThính Vãn chưa bao giờ bộc lộ tình cảm của mình một cách trực tiếp như vậy, nên Phó Thừa chỉ có thể cố gắng tránh tiếp xúc với cô. Bây giờ đã nói đến mức này rồi, Phó Thừa không thể vòng vo nữa.
“Thính Vãn, lần trước lúc trả hoa cho cô, tôi tưởng mình đã nói rõ rồi.”
Phó Thừa xoay người rót một ly nước ấm đưa cho Đoàn Thính Vãn.
Tiếng nước trong phòng tắm không biết đã dừng lại từ lúc nào, có tiếng "cạch" mở cửa, Giang Tự Châu mặc bộ quần áo huấn luyện rộng hơn mình một chút.
Đoàn Thính Vãn không ngờ Phó Thừa lại ở cùng với người khác, vì thế hai tay cô run rẩy, ly nước trong tay rơi xuống đất phát ra một tiếng "choang" rõ to.
Ly thủy tinh vỡ tan tành, môt mảnh thủy tinh nhỏ vỡ ra làm xước mắt cá chân của Đoàn Thính Vãn, khiến cô cau mày thở dốc.
Phó Thừa và Đoàn Thính Vãn đứng gần nhau, quay người lại thì nhìn thấy Giang Tự Châu đi ra, họ vô thức lùi xa ra 2 bước, giống như vừa làm ra chuyện gì đáng xấu hổ lắm không bằng.
Giang Tự Châu cúi đầu nhìn mắt cá chân của Đoàn Thính Vãn, cậu lấy hai miếng khăn giấy trên bàn, đứng trước mặt Đoàn Thính Vãn, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ấn khăn giấy lên vết thương của cô.
Vừa khó xử, vừa bối rối, Đoàn Thính Vãn xấu hổ đến mức không kịp phản ứng lại hành động của Giang Tự Châu, cô ngơ ngác nhìn chằm chằm vào động tác của Giang Tự Châu.
Phó Thừa cau mày, tiến về phía trước hai bước, kéo Giang Tự Châu đứng lên. Giang Tự Châu có lòng tự trọng, lại rất dứt khoát, cậu ghét việc đấu đá tranh giành, Phó Thừa cũng bất ngờ khi thấy cậu ngồi xuống giúp Đoàn Thính Vãn cầm máu ở vết thương.
"Tôi đưa Thính Vãn về trước." Phó Thừa nói.
Giang Tự Châu ngửi thấy mùi rượu của Đoàn Thính Vãn, thấp giọng nói: “Sao không để cô ấy nghỉ ngơi ở đây một đêm rồi ngày mai hẵng đi? Dù sao bên ngoài cũng đang mưa, anh cho tôi mượn xe đi, để tôi về nhà."
"Không cần." Phó Thừa từ chối, mặc dù Giang Tự Châu đang đứng im ở bên cạnh anh, nhưng anh dường như vẫn sợ Giang Tự Châu rời đi, anh đưa tay nắm lấy cổ tay cậu, liếc nhìn mái tóc ướt đẫm của cậu: "Máy sấy ở trong phòng đấy, cậu đi sấy tóc đi."
Da của Phó Thừa có màu lúa mạch khỏe khoắn, khi nắm lấy cổ tay trắng nõn của Giang Tự Châu có thể thấy màu sắc rất tương phản, Giang Tự Châu cúi đầu liếc nhìn nơi bị anh nắm lấy: “Được.”
Phó Thừa quay người, lấy trong hộp thuốc ra một miếng băng cá nhân đưa cho Đoàn Thính Vãn, rồi cầm lấy ô đặt ở cửa nói: “Đi thôi, tôi chở cô về.”
Băng cá nhân trong tay bị Đoàn Thính Vãn làm cho nhăn nhúm, cô cắn môi dưới, nhìn Giang Tự Châu rồi quay người đi theo Phó Thừa ra ngoài.
Bình thường Đoàn Thính Vãn sống một mình, nhưng hôm nay vì cô uống rượu nên Phó Thừa trực tiếp đưa cô về chỗ của Phương Lị.
Nhà của Đoàn Nghị nằm ở một khu chung cư cũ trong thành phố, Phó Thừa đỗ xe ở dưới tầng rồi tắt máy.
Đoàn Thính Vãn đang say khướt cũng đã dần tỉnh táo lại, cô ngồi ở ghế phó lái, tim đập nhanh đến khó tin, cô biết Phó Thừa nhất định có chuyện muốn nói với cô, nên không vội bảo cô đi lên.
Trong xe rất yên tĩnh, ngoài cửa sổ chỉ có tiếng mưa rơi, trong đầu Đoàn Thính Vãn có thể đoán được Phó Thừa muốn nói gì, dù cô không dám nghe nhưng vẫn muốn được nghe chính anh nói ra.
Đoàn Nghị rất có cảm tình với người cấp dưới trẻ tuổi này, mấy năm đầu còn thường xuyên mời anh về nhà ăn cơm, thời gian trôi qua, Đoàn Thính Vãn dần yêu Phó Thừa.
Cô hơi quay đầu sang, liếc nhìn Phó Thừa.
Phó Thừa chống tay lên cửa xe, tay còn lại đặt lên đầu gối, thản nhiên dựa vào ghế, khuôn mặt góc cạnh, bớt đi vẻ non nớt trước đây, giờ đây anh đã trở thành một người đàn ông chững chạc và trầm tĩnh hơn.
Điều đó càng khiến cô thích hơn cả lúc trước.
“Thính Vãn,” Phó Thừa lấy khăn lau đưa sang: “Tôi đã quen biết cô nhiều năm như vậy, tôi biết cô là một cô gái rất tốt, xung quanh cô có rất nhiều người theo đuổi.”
Đoàn Thính Vãn cười tự giễu, dù có bao nhiêu người theo đuổi đi chăng nữa thì trong đó cũng không có người mà cô thích.
“Nhưng chúng ta không hợp.” Phó Thừa thẳng thắn nói: “Tôi không thể cho cô thứ mà cô muốn. Vì vậy, cô đừng lãng phí tâm sức và thời gian của mình cho tôi nữa mà hãy tìm người phù hợp với mình.”
Đoàn Thính Vãn cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, nước mắt lại chảy ra.
“Phó Thừa, em không hy vọng anh thích em hệt như em thích anh nhưng ít nhất em vẫn cảm nhận được mình là người đặc biệt trong lòng anh.”
Không biết vì sao, đôi mắt Đoàn Thính Vãn chợt lóe lên khi nhớ tới cách Phó Thừa nói chuyện với Giang Tự Châu lúc ở nhà.
Trong chớp mắt, cô dường như hiểu được điều gì đó. Sau khi Phó Thừa phát biểu xong thì vội vàng đứng dậy tìm Giang Tự Châu, hai người sóng vai đi ra ngoài rồi về nhà anh, Giang Tự Châu còn mặc quần áo của Phó Thừa.
Ngoài ra, anh còn theo bản năng kéo Giang Tự Châu đứng dậy khỏi mặt đất và nói “nhớ sấy tóc” trước khi ra ngoài.
Quen biết nhiều năm như vậy, Đoàn Thính Vãn đã quan sát Phó Thừa trong quá trình huấn luyện, dẫn dắt tân binh, còn có lúc lén viện cớ gặp anh.
Nghiêm khắc, không cười, có trách nhiệm và tháo vát.
Đoàn Thính Vãn có thể dùng bất cứ từ ngữ nào trên đời để khen ngợi Phó Thừa, lại không thể dùng từ "dịu dàng" để nói về anh.
Nhưng khi đối mặt với Giang Tự Châu, rõ ràng anh đã ân cần săn sóc như vậy.
“Anh có người mình thích rồi đúng không?” Đoàn Thính Vãn khó tin nhìn Phó Thừa: “Trong lòng anh đã có người đặc biệt rồi phải không?”
Phó Thừa nhìn cô, anh không phủ nhận.
"Là ông chủ Giang kia sao?" Đoàn Thính Vãn lạc giọng đi, cô che miệng, khó tin hỏi.
Phó Thừa nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, anh mở cửa ra: “Đi thôi, mưa đã tạnh rồi, tôi đưa cô lên lầu.”
Phương Lị đang ở nhà xem TV, bà không ngờ Đoàn Thính Vãn lại đến muộn như vậy, nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, bà đứng dậy đi về phía cửa, khi nhìn thấy Phó Thừa đi theo Đoàn Thính Vãn, bà lập tức cười lớn.
“Phó Thừa tới đấy à?” Phương Lị vội vàng cúi xuống lấy dép: “Vào ngồi chút đi, trời vẫn còn mưa, sao lại tới đây vậy?"
Phó Thừa không có ý định đi vào: “Cháu không vào đâu dì, cháu phải về đội nên đi trước."
“Hả?” Thông qua ánh đèn ngoài cửa, Phương Lị có thể nhìn rõ đôi mắt đỏ hoe của Đoàn Thính Vãn, những gì muốn nói đều bị kẹt lại trong cổ họng.
Đoàn Thính Vãn cúi đầu, Phương Lị nhìn cô rồi lại nhìn Phó Thừa, bà hiểu ý, cười nói: "Được rồi, nếu cậu bận thì về nhanh đi, trên đường lái xe chậm thôi."
Đường đến nhà đội trưởng Đoàn không dài cũng không ngắn, lúc này không tắc đường nên chỉ mất khoảng hai mươi phút. Khi đi thì không thấy xa mà lúc về lại thấy như dài hơn.
Chỉ cần nhớ đến Giang Tự Châu đang đợi anh ở nhà, Phó Thừa hận không thể xông về nhà ngay lập tức. Cảm giác kỳ lạ đối với Giang Tự Châu càng ngày càng mãnh liệt, khi anh nhìn thấy Giang Tự Châu ngồi xổm xuống giúp Đoàn Thính Vãn cầm máu, lại nghe cậu nói mình muốn về trước, Phó Thừa cảm thấy như chính bản thân đã cư xử không phải, làm cho Giang Tự Châu phải tủi thân quay về.
Anh nhận ra rằng mình thực sự không thể nào để cho Giang Tự Châu chịu bất cứ chuyện tủi thân nào dù chỉ là nhỏ nhất, đặc biệt là khi chuyện đó xuất phát từ anh.