* Đầu gối má kề = ngủ chung, thường được dùng với nghĩa bóng để chỉ mối quan hệ của vợ chồng, thân thiết gắn bó tuy hai mà một.
Trong quá trình làm nhiệm vụ Phó Thừa đã từng ôm rất nhiều người với nhiều hình thức khác nhau, nhưng chưa từng ôm ai khi ở riêng thế này, lúc nãy khi đưa ra đề nghị như vậy hoàn toàn là do bản năng thôi thúc.
Nghe Giang Tự Châu kể về việc mất đi người thân, giọng nói bi thương và trạng thái mà cậu thể hiện ra cả ngày hôm nay đều nhắc nhở cho Phó Thừa biết rằng, đây là đầu tiên anh có cảm giác như thế trong đời.
Cơ thể con trai không mềm mại như con gái, cơ thể trong vòng tay anh hơi gầy, thoang thoảng mùi nước hoa mộc mạc, Phó Thừa có thể nhận thấy tần suất nhịp thở của mình khác với ngày thường.
"Được rồi, đừng buồn nữa." Phó Thừa vỗ vỗ lưng Giang Tự Châu, đưa ra lời an ủi khá quen thuộc.
Giang Tự Châu gác cằm lên vai anh, một lúc lâu sau cậu mới đáp lại một tiếng "Ồ ~" nghe thật nhõng nhẽo.
Âm cuối kéo dài hơn, giọng điệu nhẹ nhàng tinh nghịch hơn bình thường rất nhiều, Phó Thừa buông tay ra, Giang Tự Châu trong ngực anh đã say rồi.
Giang Tự Châu rất giản dị và điềm tĩnh, với xuất thân gia thế nổi bật của cậu, những người không biết rõ sẽ nghĩ rằng cậu là con cháu giới nhà giàu thì hẳn đã tham dự rất nhiều tiệc tùng với cha mẹ từ nhỏ, dù uổng rượu không giỏi nhưng vẫn có thể ứng phó được.
Ai mà ngờ rằng chưa uống hết một lon đã say khướt thế này.
Phó Thừa đứng dậy, dọn dẹp thịt nướng và lon bia rồi ném rác vào thùng rác bên cạnh, khi quay người lại, Giang Tự Châu ngồi xếp bằng trên bãi cỏ như một đứa trẻ, nhìn anh với đôi mắt sáng ngời.
Thấy Phó Thừa nhìn qua, Giang Tự Châu giơ ngón tay cái lên, lớn tiếng khen ngợi: "Giỏi lắm!"
Phó Thừa dở khóc dở cười, ngồi xổm trước mặt Giang Tự Châu, nói: "Đi thôi nhóc say rượu, tôi đưa cậu về nghỉ ngơi."
Khi Giang Tự Châu uống rượu bia vào, cậu hoàn toàn khác với thường ngày, nghe vậy, cậu ngoan ngoãn chớp mắt, đứng dậy khỏi mặt đất, đi theo Phó Thừa.
Bên này, nửa buổi tiệc đã trôi qua, Triệu Lâm không thích xem nên muốn về nhà khách sớm, Tiêu Cương đi cùng, khi hai người vừa bước đến chân cầu thang thì nhìn thấy một bóng người cao lớn quen thuộc ở đằng xa. nửa ôm nửa dìu một người rất nghịch ngợm đi về phía này.
"Đó không phải là đội trưởng Phó sao?" Triệu Lâm kinh ngạc đẩy đẩy Tiêu Cương: "Bên cạnh anh ấy là ai? Ông chủ Giang à?"
Sự chú ý của Tiêu Cương luôn chỉ đổ dồn vào người bên cạnh, anh ta liếc nhìn qua rồi nói: "Chắc vậy."
Triệu Lâm nhanh chóng tiến lên vài bước: "Đội trưởng Phó không giữ được ông chủ Giang sao? Ông chủ Giang khỏe tới vậy à?"
Bốn người gặp nhau ở cửa tầng dưới, đôi mắt của Giang Tự Châu lúc này hơi mờ mịt, Triệu Lâm giơ tay lên quơ quơ rồi "này" một tiếng.
Giang Tự Châu thắc mắc nhìn cậu ta, sau đó nhìn về phía Phó Thừa, giọng nói hơi yếu nhưng lại đủ cho cả bốn người nghe thấy: "Cậu ta là ai vậy?"
"Triệu Lâm, đồng nghiệp của tôi." Phó Thừa nhẹ nhàng giải thích.
Giang Tự Châu "Wow", cậu lập tức giơ tay lên, lớn tiếng nói: "Chào!"
Triệu Lâm giật mình, nhìn thấy hành động không bình thường của Giang Tự Châu, cậu ta hỏi: "Anh đã cho ông chủ Giang uống bao nhiêu thế?"
"Gần một lon!" Giang Tự Châu duỗi ngón trỏ ra, giọng nói rất tự hào, nói xong nghiêng người về phía Phó Thừa, vẻ mặt chờ khen ngợi: "Đúng không?"
"Ừm, rất giỏi." Phó Thừa gật đầu, giọng nói chân thành, vẻ mặt tỉnh bơ nói: "Tôi đưa cậu ấy lên trước."
Cho đến khi hai người đi lên lầu, Triệu Lâm vẫn ngây ra như phỗng, ngơ ngác quay đầu nhìn Tiêu Cương: "Tôi không nghe nhầm đúng không? Đội trưởng Phó vừa mới khen ngợi ai đó à?"
Tiêu Cương đầy ẩn ý nhìn bóng lưng hai người, xoa đầu Triệu Lâm: "Đi thôi. Không phải cậu nói mệt sao? Chúng ta cũng đi lên thôi."
Lên đến nơi, Phó Thừa lấy chìa khóa ra mở cửa, anh liếc nhìn Giang Tự Châu đang tò mò nhìn chung quanh, cảm thấy hôm nay chắc không thể tắm rửa được rồi.
"Ngồi lên giường trước đi, tôi lấy chút nước lau người cho cậu, được không?" Phó Thừa như dỗ dành một đứa bé, anh cảm thấy Giang Tự Châu lúc này còn nhỏ hơn cả Ngưu Ngưu nữa.
"Được."
Sau khi nhận được câu trả lời của Giang Tự Châu, Phó Thừa đứng dậy đi vào phòng tắm, đổ đầy nước ấm vào chậu rồi đi ra. Giang Tự Châu đã nằm trên giường, lấy tay che lên trán, vẻ mặt đau khổ.
Nhìn thấy Phó Thừa đi ra, giọng Giang Tự Châu hơi tủi thân: "Tôi đau đầu."
Phó Thừa chưa từng gặp ai uống kém như vậy, anh pha nước mật ong, đút cho Giang Tự Châu uống được nửa ly.
"Tôi muốn đi ngủ." Giang Tự Châu lắc đầu, nói không muốn uống nữa. Cậu ngoan ngoãn vén chăn nằm xuống, mở mắt nhìn Phó Thừa.
Trong tay Phó Thừa vẫn cầm khăn tắm: "Làm sao?"
Giang Tự Châu vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: "Lên đây, đi ngủ."
Vẻ mặt Giang Tự Châu như kiểu: "Tôi sẽ không nhắm mắt cho tới khi nào anh chịu lên giường mới thôi." Phó Thừa đành phải nằm bên cạnh cậu.
Giường đôi trong nhà khách chỉ rộng có 1,5m nên hai người đàn ông trưởng thành nằm có hơi chật chội, Giang Tự Châu hệt như một miếng nam châm bị Phó Thừa hấp dẫn, cậu ôm lấy cánh tay anh rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mười giờ, tín hiệu tắt đèn trong đội vang lên, không gian dường như trở nên yên tĩnh hơn, bên tai anh vang lên tiếng thở đều của Giang Tự Châu, Phó Thừa nhìn chằm chằm trần nhà tối đen mà không hề buồn ngủ.
Quen biết Giang Tự Châu được một tháng, tuy không phải là thời gian dài, nhưng đối với Phó Thừa thì anh đã có rất nhiều trải nghiệm trước nay chưa từng có.
Ấn tượng đầu tiên của anh về Giang Tự Châu, ngoài khí chất tao nhã còn có đôi mắt rất giống An Văn.
Anh tận hưởng từng giây phút ở bên Giang Tự Châu, chỉ cần nhìn thấy Giang Tự Châu, anh dường như quên đi mọi sự căng thẳng và cảm giác buồn chán kéo dài khi đối mắt với sự sống cái chết, anh được thoải mái hơn nhiều.
Còn có phản ứng không thể kiềm chế được khi bôi thuốc cho Giang Tự Châu hôm nay và cả tâm trạng đồng cảm, lo lắng cho cậu.
Phó Thừa im lặng thở dài, giơ tay lên che mắt.
Giang Tự Châu không chỉ uống rượu bia kém mà trí nhớ cũng rất kém, ngày hôm sau, khi mở mắt ra, chỉ còn mỗi mình cậu nằm trên giường.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, cửa mở cạch một tiếng, Phó Thừa vắt khăn tắm màu đen trên vai bước ra ngoài.
"Dậy rồi à?" Thấy Giang Tự Châu mở mắt ngồi dậy, Phó Thừa đi tới hỏi: "Còn đau đầu không?"
"Không đau." Đầu óc cậu trống rỗng, cậu không nhớ gì về chuyện xảy ra tối qua, Giang Tự Châu biết nhất định là mình đã uống rất nhiều: "Tối qua tôi không làm gì kì cục chứ?"
Phó Thừa nhớ tới những hành động của cậu đêm qua, nhịn cười nói: "Không có, rất ngoan đó."
Đây là lần đầu tiên có người dùng từ "ngoan" để miêu tả cậu, Giang Tự Châu không khỏi đỏ mặt, trong giây lát cậu liền lấy lại bình tĩnh: "Vậy thì tốt."
Giang Tự Châu tin lời Phó Thừa nói, tắm rửa xong rồi đi xuống lầu thì tình cờ gặp Triệu Lâm và Tiêu Cương trong sân, cậu không để ý ánh mắt do dự và thăm dò của hai người họ cứ thế lái xe rời đi, tâm trạng khá tốt.
Nhiệm vụ hỗ trợ của Phó Thừa ở thị trấn An Phong cũng đã kết thúc, sau khi Giang Tự Châu trở lại thành phố Thiên Tân, ngoài việc chăm chỉ làm việc trong quán cà phê để kiếm tiền, cậu còn phải dành thời gian để hoàn thành luận án của mình.
Trước khi nghỉ Tết Trung Thu, Giang Tự Châu đến Đại học Thiên Tân để gặp giảng viên hướng dẫn của mình, sau khi nộp luận văn và rời khỏi giảng đường, cậu bị hiệu trưởng chặn lại.
"Hiệu trưởng Từ." Giang Tự Châu dừng bước, kinh ngạc nhìn người đi phía sau: "Trưởng khoa Lâm."
Trưởng khoa Lâm khịt mũi: "Lại đến học nấu nướng đấy à?"
Giang Tự Châu cười dỗ dành: "Lần sau em sẽ làm bánh quy và gửi đến nhà thầy ạ."
"Thôi khỏi, tôi sợ tăng đường huyết." Trưởng khoa Lâm vẫn không vui.
Hiệu trưởng Từ nhìn hai người trò chuyện qua lại một lúc thì cười nói: "Lúc nãy cô và thầy Lâm có bàn bạc với nhau, vừa hay có chuyện cần nhờ em giúp."
Giang Tự Châu cười nói: "Hiệu trưởng Từ có việc gì cần làm thì cứ nói với em ạ."
Hiệu trưởng Từ mỉm cười nhìn trưởng khoa Lâm: "Trường chúng ta dự định tổ chức giao lưu với Đội cứu hỏa quận Hoài Dương với hình thức hẹn hò xem mắt, nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có quán cà phê của em là lãng mạn nhất làng đại học này, vì thế muốn thảo luận với em xem có thể sắp xếp chỗ được không."
Lính cứu hỏa làm việc trong môi trường đặc biệt, nhiều thanh niên có điều kiện tốt nhưng vẫn độc thân vì không có cơ hội gặp gỡ các cô gái. Chồng của hiệu trưởng Từ cũng là lính cứu hỏa nên rất hiểu cho những người trẻ tuổi này.
Khi Giang Tự Châu nghe đến từ "hẹn hò", điều đầu tiên cậu nghĩ đến chính là Phó Thừa, cậu biết Phó Thừa tốt đến mức nào, là lãnh đạo độc thân, đẹp trai lại đang dẫn dắt cả đội cứu hỏa thế này đương nhiên là người bắt mắt nhất.
Quả nhiên, hiệu trưởng Từ rất hài lòng giới thiệu với trưởng khoa Lâm: "Đặc biệt là đội trưởng Phó, huấn luyện quân sự đã qua bao lâu rồi mà các sinh viên vẫn còn nhớ thương đấy!"
Thật không lố lăng gì khi nói rằng ảnh hưởng của Phó Thừa đối với Đại học Thiên Tân là rất lớn, ngay cả một giáo sư lớn tuổi vốn ít quan tâm đến mấy chuyện như vậy, lại còn sắp nghỉ hưu nữa cũng đã nghe về anh.
Trưởng khoa Lâm không nghe nổi những lời khen ngợi này nữa, ông "ậm ừ" cho qua, rồi hệt như một đứa trẻ nói: "Gây thương nhớ được bao nhiêu chứ? Còn nhớ năm đó khi Tiểu Châu nhập học, không biết có bao nhiêu anh chị khóa trên chen nhau đến xem, cửa phòng học cũng bị người đạp nát đấy!"
Tất cả các giảng viên trong trường đều biết Giang Tự Châu là học trò cưng của trưởng khoa Lâm, hiệu trưởng Từ không tranh cãi với ông nữa, chỉ cười nói: "Tôi biết Tiểu Châu rất ưu tú mà, thầy không thấy sao, tôi vẫn phải nhờ em ấy giúp đỡ đây này!"
Trưởng khoa Lâm cuối cùng cũng hài lòng, nháy mắt với Giang Tự Châu: "Trường học có hỗ trợ kinh phí, cứ thoải mái, không cần giảm giá cho bọn họ!"
"Hai người ngồi xuống đi." Đoàn Nghị ngồi xuống ghế, nhìn hai người đứng trước mặt.
Phó Thừa và Tiết Kỳ An cũng theo sau ngồi xuống ghế cạnh bàn Đoàn Nghị.
"Cuối tuần sau tôi sẽ gửi cho cậu đơn đăng ký tham gia ngày hội xem mắt," Đoàn Nghị nói với Tiết Kỳ An: "Cậu thu thập thông tin và gửi thẳng đến quán cà phê Ngã Rẽ."
Hàng ngày Tiết Kỳ An bận rộn đến nỗi không có thời gian đọc tin tức trên mạng xã hội, khi nghe thấy tên "Ngã Rẽ", cậu ta và Phó Thừa nhìn nhau: "Chúng ta sẽ tổ chức ngày hội xem mắt ở quán cà phê Ngã Rẽ à?"
"Nghe nói chủ quán cà phê đó cũng tốt nghiệp Đại học Thiên Tân, phía nhà trường đã trao đổi rồi." Đoàn Nghị nhìn Phó Thừa: "Lần này chắc sẽ có nhiều giảng viên bằng tuổi các cậu tham gia đấy, cả hai đều đăng ký đi."
Tiết Kỳ An vội vàng xua tay: "Cháu còn có nhiều công việc trong đội cần làm lắm, để Phó Thừa đi là được rồi."
Đoàn Nghị liếc nhìn Phó Thừa, hiển nhiên là đang chờ đợi câu trả lời của anh.
Phó Thừa cười nói: "Cháu cũng không đi."
Sắc mặt Đoàn Nghị tối sầm: "Tiểu Tiết, cậu đi thu thập thông tin đăng ký đi, Phó Thừa, cậu ở lại."
Tiết Kỳ An hiểu ý liền đứng dậy rời đi, trong phòng chỉ còn hai người Đoàn Nghị và Phó Thừa.
Đoàn Nghị đưa tay lấy một điếu thuốc ra, châm lửa, nói thẳng: "Thính Vãn cũng đăng ký tham gia ngày hội này, chắc cậu cũng biết lý do tại sao nó đăng ký."