"Chàng trai trẻ vừa đi làm nhiệm vụ à?" Bác sĩ cúi xuống sát trùng vết thương trên cánh tay Phó Thừa, thấy anh đang mặc đồng phục cứu hoả thì hỏi.
Phó Thừa đặt cánh tay phải lên bàn, tuy bác sĩ đã cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng cảm giác đau rát do thuốc sát trùng vẫn khiến anh cau mày.
Giang Tự Châu đứng ở bên cạnh, nhìn nắm tay siết chặt của Phó Thừa, cậu không đành lòng nhìn tiếp nữa nên phải lấy điện thoại di động ra xem để phân tâm.
"Vết thương rất sâu, may là không cần phải khâu. Hai ngày nữa, cẩn thận đừng chạm vào nước." Bác sĩ vừa dặn dò vừa bôi thuốc mỡ lên vết thương.
"Cảm ơn." Phó Thừa liếc nhìn Giang Tự Châu vẫn im lặng đứng bên cạnh anh.
"Bác sĩ Lưu! Mời bác sĩ đến đây ngay! Có bệnh nhân cấp cứu!" Y tá từ hành lang chạy ra, lo lắng hét lên.
Bác sĩ vừa lấy miếng gạc ra, vội vàng đáp: "Tới ngay bây giờ đây!"
Giang Tự Châu không nhìn điện thoại nữa, cậu nhìn bác sĩ nói: "Bác sĩ mau đi làm việc đi, để tôi băng bó cho anh ấy cũng được."
Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn, cảm ơn, vậy phiền cậu rồi."
Bác sĩ nói xong liền chạy ra khỏi phòng điều trị như một cơn gió.
Giang Tự Châu ngồi vào ghế bác sĩ, khử trùng tay bằng cồn trước khi lấy băng gạc.
Vẻ mặt cậu rất nghiêm túc, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức dưới ánh sáng lạnh lẽo của phòng khám có thể nhìn thấy rõ ràng làn da trắng trẻo mỏng manh của cậu.
Phó Thừa khẽ cười một tiếng, Giang Tự Châu không ngẩng đầu lên nhìn anh, động tác của cậu chậm rãi nhẹ nhàng, giọng nói mang theo một chút trách móc: "Sao lại cười?"
Thấy cậu chủ động nói chuyện với mình, Phó Thừa hỏi: "Hôm nay chắc là đã bị dọa sợ rồi nhỉ."
"Một chút." Giang Tự Châu quấn băng gạc quanh cánh tay Phó Thừa: "Còn anh thì sao, anh quen rồi à?"
Hôm nay, hình ảnh Phó Thừa quỳ một gối trên mui xe biến dạng nghiêm trọng và bế người phụ nữ mang thai ngồi ở ghế phụ ra ngoài đã tác động mạnh đến Giang Tự Châu, anh lao về phía trước không chút do dự, như một anh hùng đối mặt với thảm họa.
Miếng gạc quấn quanh cẳng tay không chặt cũng không lỏng, Phó Thừa nói "Ừm": "Nghề nghiệp của chúng tôi vốn là như vậy mà."
"Các anh đúng là anh hùng." Giang Tự Châu thắt nơ trên dải gạc băng bó rồi ngẩng đầu nhìn Phó Thừa: "Các anh đã cứu được rất nhiều gia đình. Nỗi đau mất đi người thân khó lòng mà chịu đựng nổi."
Phó Thừa kinh ngạc liếc nhìn Giang Tự Châu, không biết có phải là ảo giác hay không, lần trước ở viện dưỡng lão cũng xảy ra chuyện tương tự, mỗi khi nhắc đến chủ đề liên quan đến gia đình của người quá cố, Giang Tự Châu đều trở nên trầm lặng.
Giang Tự Châu nhẹ nhàng thở dài, cậu đứng lên nói: "Được rồi, đi thôi."
Phó Thừa liếc nhìn bóng lưng cậu, đứng dậy đi theo cậu ra ngoài.
Hành lang bệnh viện người ra vào tấp nập, y tá thỉnh thoảng vội vàng chạy tới, Phó Thừa nhìn đồng hồ nói: "Bệnh nhân được xe cấp cứu đưa đến đang ở trên lầu, cậu có muốn lên xem không?"
Giang Tự Châu gật đầu, hai người đi thẳng lên phòng mổ trên lầu.
Đèn trên cửa phòng mổ vẫn sáng, cửa ra vào trống, một bóng người đang ngồi trên sàn, ngơ ngác nhìn xuống đất.
Phó Thừa đi tới, người nọ ngẩng đầu, hai tay đầy máu, vết thương trên trán nhìn hơi dữ tợn.
"Vết thương của cậu cần xử lý đấy." Phó Thừa nói.
Cậu thanh niên bất lực lắc đầu, một lúc sau mới từ từ nói chuyện: "Cảm ơn vừa nãy các anh đã cứu chúng tôi."
Giang Tự Châu lấy một gói khăn giấy ra đưa tới: "Nên làm mà, vợ con cậu nhất định sẽ bình an vô sự thôi."
Cậu thanh niên cảm ơn, lấy khăn giấy che mặt, giữa không gian tĩnh lặng có thể nghe thấy tiếng nức nở trầm thấp.
Sắc mặt cậu thanh niên tái nhợt, Phó Thừa vỗ vỗ vai cậu ta, đang định rời đi thì đèn phòng mổ chợt tắt.
"Gia đình của sản phụ đâu." Bác sĩ gọi.
Cậu thanh niên vội vàng đứng dậy, kéo lê cái chân bị thương của mình: "Tôi đây!"
"Đã sinh xong, là một bé gái, hai mẹ con đều bình an vô sự." Bác sĩ nói: "May là sinh kịp lúc, mau đi làm thủ tục nhập viện đi."
"Cảm ơn, cảm ơn!" Trên mặt cậu thanh niên lộ ra vẻ vui mừng vô cùng, cậu ta quay người nắm lấy tay Phó Thừa, dùng sức lắc lắc: "Cảm ơn các anh! Cảm ơn, cảm ơn nhé!"
Phó Thừa cười: "Đi nhanh đi."
Cậu thanh niên chạy đi được một đoạn thì Phó Thừa và Giang Tự Châu nhìn nhau mỉm cười.
"Ngày kia là buổi diễn tập báo cáo huấn luyện quân sự, nếu có thời gian, cậu có thể tới xem." Trên đường trở về, Giang Tự Châu lái xe còn Phó Thừa đặt tay lên cửa kính xe nói.
"Được." Giang Tự Châu gật đầu đồng ý: "Tôi vẫn chưa kịp hỏi, sao hôm nay anh lại tới chỗ đó?"
Phó Thừa đáp: "Việc kiểm tra công tác phòng cháy chữa cháy của tập đoàn Phú Lâm vẫn không đạt chuẩn, không hoàn thành được các thủ tục, hôm nay chúng tôi đến kiểm tra lại."
Phú Lâm là tài sản riêng của Vương Xuyên, Giang Tự Châu không khỏi nghĩ đến người lính cứu hỏa "rất khó tính" mà ông ta nhắc tới trong bữa tối lần trước, chắc chắn là Phó Thừa rồi.
Xe dừng lại trước đội cứu hỏa, từ xa đã nhìn thấy một cậu bé đang chơi bóng trong sân, Phó Thừa chợt nhớ ra điều gì đó.
"Tiết Kỳ An nói mấy ngày trước Hắc Hổ tha mèo của cậu về đội, nó không bị thương chứ?"
Giang Tự Châu tắt động cơ xe: "Không có, à đúng rồi, em gái nhân viên trong quán đặt tên cho nó là Giang Tiểu Hầu."
Phó Thừa nghĩ đến mèo con đen rúc vào lòng Giang Tự Châu, nói: "Nghe rất hợp với nó."
Thật ra vẫn còn rất nhiều điều muốn nói nhưng Phó Thừa nói xong lời này thì cả hai đều im lặng một lúc.
"Vậy tôi vào đây, ngày kia 6 giờ bắt đầu đấy." Phó Thừa mở cửa xe.
Giang Tự Châu hạ kính xe xuống vẫy tay: "Tôi sẽ đến đúng giờ."
"Anh Châu, anh đã về rồi!" An Tiểu Mễ nhìn thấy Giang Tự Châu đi vào thì hai mắt sáng lên, ho khan hai tiếng: "Em vừa mới nhìn thấy anh và đội trưởng Phó về chung với nhau đó nha."
Giang Tự Châu đáp lời, An Tiểu Mễ lo lắng nhìn cậu từ trên xuống dưới rồi liếʍ môi nhìn cái bàn trong góc: "Anh Kỳ nãy giờ ở đây chờ anh, nói rằng các anh đến bệnh viện, anh không bị thương chứ?"
Giang Tự Châu nhìn thấy Vương Kỳ ngồi ở bên kia thì đi tới: "Yên tâm, anh không sao."
Vương Kỳ đang nheo mắt uống Americano, cậu ta cau mày lại, khi nhận ra có người từ phía sau đi tới ngồi đối diện, cậu ta ngẩng đầu lên, suýt nữa là phun cà phê trong miệng ra: "Anh về rồi à? Đội trưởng Phó không sao chứ?"
An Tiểu Mễ làm một ly nước ép dưa hấu cho Giang Tự Châu rồi bưng tới, Giang Tự Châu nhấp một ngụm, lắc đầu: "Đã băng bó rồi."
"Hôm nay dọa em sợ chết khϊếp, chiếc xe máy kia bị hất bay lên luôn." Vương Kỳ nói xong thì nhìn Giang Tự Châu: "À thì, anh và đội trưởng Phó quen nhau à?"
"Anh ấy ở đội cứu hỏa đối diện, từng gặp mấy lần." Giang Tự Châu hỏi: "Làm sao cậu biết anh ấy họ Phó?"
Vương Kỳ xấu hổ xoa xoa chóp mũi: "Bố em vừa gọi điện tới, nói rằng hệ thống phòng cháy chữa cháy vẫn chưa được phê duyệt bởi vì bị kẹt bên phía đội trưởng Phó. Hôm nay khi đứng trên lầu, ông ấy nhìn thấy đội trưởng Phó lên xe của anh nên nhờ em hỏi giúp."
Vương Kỳ nói xong, vội vàng bổ sung: "Em không có ý gì khác, chỉ muốn xem xem có thể giải quyết được vấn đề này hay không, anh cũng biết cứ tiếp tục không được cấp phép thì mỗi ngày chi nhánh lại càng thêm thua lỗ."
"Dừng lại", Giang Tự Châu từ chối: "Đội trưởng Phó và anh cũng không phải quen thân đến mức mà anh ấy có thể phá bỏ nguyên tắc vì anh."
Vương Kỳ vội vàng nói: "Bố em nói là đã ngỏ lời mời đội trưởng Phó đi ăn mấy lần rồi nhưng đều bị từ chối, hay là anh liên hệ giúp đi, sau này em có thời gian..."
"Vương Kỳ, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, chuyện khác thì dễ nói, nhưng chuyện này thì không được." Giang Tự Châu nói.
Vương Kỳ bị từ chối thì không mấy vui vẻ: "Được rồi, em chỉ nói thế thôi, chủ yếu là đến xem anh có ổn không, vậy em đi trước đây."
Ba ngày sau, Giang Tự Châu đến Đại học Thiên Tân sớm trước 1 tiếng.
Những năm qua, các buổi diễn tập báo cáo huấn luyện quân sự của Đại học Thiên Tân luôn được tổ chức ở sân vận động, rất trang trọng, trong khán đài đã có rất nhiều sinh viên, Giang Tự Châu không muốn vào quá sớm nên đi vòng qua khu phố phía sau mua trà sữa.
Cậu vừa rời khỏi sân vận động thì Phó Thừa đã gọi điện tới.
"Tôi vừa nhìn thấy một bóng người giống cậu ở lối vào sân vận động." Phó Thừa đứng trên bục, liếc mắt nhìn thấy bóng người lướt qua cửa.
Giang Tự Châu cười nói: "Thấy thời gian vẫn còn sớm nên muốn đi mua đồ uống."
Có người đi tới nói với Phó Thừa mấy câu, Phó Thừa lấy tay che điện thoại lại, thấp giọng đáp lời, sau đó lại nói vào điện thoại: "Chờ tôi một lát."
Cúp điện thoại không bao lâu thì Phó Thừa chạy tới: "Lần trước cậu mua cho tôi coca rồi, để hôm nay tôi mời cậu uống nước."
"Hôm nay là ngày kết thúc khoá huấn luyện quân sự, diễn tập xong các anh có cảm thấy không nỡ khi rời đi không?" Giang Tự Châu dẫn Phó Thừa đến khu phố thương mại: "Lúc chúng tôi huấn luyện quân sự, rất nhiều nữ sinh đã khóc khi huấn luyện viên rời đi."
"Vậy lúc đó cậu cảm thấy thế nào?" Phó Thừa đột nhiên tò mò liệu Giang Tự Châu thời sinh viên là người như thế nào.
Giang Tự Châu dẫn Phó Thừa đi đến một cửa hàng nhỏ: "Không nhớ nữa, lúc đó tôi là người dẫn đội trong buổi diễn tập đấy."
Chủ đề chuyển đổi quá nhanh, Phó Thừa chân thành gật đầu: "Có thể nhìn ra được."
"Bà chủ, cho một trà sữa sô cô la và một nước chanh." Giang Tự Châu tự gọi.
Bà chủ là một dì khoảng bốn mươi tuổi, bất ngờ vươn đầu ra "Aiya": "Đây không phải là Tiểu Châu à! Sao thế, không phải là mở quán để cướp mối làm ăn của dì à, cuối cùng cũng có lương tâm đến đây chi tiền sao?"
Giang Tự Châu bị bà chọc cười: "Sao con dám cướp mối làm ăn của dì được?"
Bà chủ giận dỗi trừng mắt nhìn cậu, sau đó liếc nhìn Phó Thừa đứng bên cạnh: "Này! Đây không phải là huấn luyện viên Phó sao?"
Phó Thừa sửng người một lát, nhìn về phía Giang Tự Châu, Giang Tự Châu thấp giọng giải thích: "Đây là dì Lục, khi còn đi học thì tôi làm thêm ở đây."
Dì Lục biết rõ về những lời bàn tán của sinh viên nên đương nhiên biết về huấn luyện viên Phó, người đã "hút hồn tất cả sinh viên năm nhất" đang đứng trước mặt.
Chỉ là không ngờ...
Dì Lục vỗ vỗ cánh tay Giang Tự Châu, cười rạng rỡ, vui vẻ khen ngợi: "Không ngờ huấn luyện viên Phó lại là bạn trai của tiểu Châu nhà ta, đúng là nước phù sa không chảy ruộng ngoài*!"
*nôm na là lợi ích, điều tốt đẹp thì dành cho mình và những người thân quen trước.
Giang Tự Châu không nói nên lời: "Dì Lục, dì đừng nói bừa, bọn con chỉ là bạn bè thôi."
Dì Lục ra vẻ mình là người từng trải: "Ừ ừ ừ, bạn bè, dì hiểu chứ, yên tâm!"
Xem ra là không hiểu rồi, Giang Tự Châu hơi xấu hổ, cậu có thể cảm nhận được sự bối rối của Phó Thừa và cả ánh mắt của anh đang nhìn cậu nữa.
Thật ra chuyện này cũng dễ giải thích, chỉ cần cậu nói với anh là đừng để ý lời dì Lục nói đùa thì Phó Thừa cũng sẽ không nhắc lại nữa, mọi chuyện cứ vậy kết thúc.
Nhưng cậu không biết là do bản thân chột dạ hay vì lý do gì khác mà mãi cho đến khi dì đưa hai ly đồ uống đã làm xong sang thì cậu vẫn không hề phản bác.
"Cảm ơn." Phó Thừa đưa tay nhận lấy túi đồ uống: "Tổng cộng bao nhiêu tiền ạ?"
Dì Lục vui vẻ xua tay: "Tiền nong gì chứ, đều là con cái trong nhà cả, dì xem tiểu Châu như con ruột của mình, nên chẳng phải cậu cũng là con của dì luôn sao!"
Phó Thừa liếc nhìn Giang Tự Châu rồi gật đầu: "Vậy cảm ơn dì Lục ạ."