Chương 34

“Bố. Đây là đề xuất mới của con để gửi lên Hội đồng quản trị. Con muốn để bố xem trước, rồi cho con ý kiến.”

An đặt tập tài liệu lên bàn, toan xoay người bước đi.

“Khoan đã. Bố muốn nói chuyện với con.”

“Là chuyện công hay chuyện riêng ạ?”

“Cả hai.”

An miễn cưỡng, chuyển hướng đi của mình. Cô tiến về chiếc ghế sofa đặt ở trong phòng, và ngồi xuống.

“Tháng sau, khu nghỉ dưỡng trên SaPa sẽ chính thức đi vào hoạt động. Bố muốn con lên đó, kiểm tra lại toàn bộ các hạng mục, để tới hôm khánh thành, sẽ không có bất cứ sơ suất nào.”

“Con biết rồi.”

“Còn về doanh số bán hàng tháng vừa rồi của ba khu trung tâm thương mại, đang có sự sụt giảm khá lớn. Các cổ đông rất không hài lòng về điều đó. Họ muốn, con phải đề ra được chiến lược kinh doanh mới, để kích cầu, thu hút thêm sự mua sắm từ khách hàng tiềm năng.”

“Con hiểu. Còn gì nữa không ạ?”

“Con... Rốt cuộc là con muốn giữ thái độ này với bố đến bao giờ? Chúng ta có còn là người một nhà nữa không?”

“Con cũng đang tự hỏi mình câu hỏi giống như bố đây. Đến con người thật của con, bố còn không thể chấp nhận, thì liệu, chúng ta có phải là người một nhà không?”

“Bố thực sự không thể hiểu nổi, tại sao con lại thành ra như thế này?”

Ông Hoàng Thịnh đập mạnh tay xuống bàn, tỏ ra bất lực với sự ương ngạnh của con gái mình.

“Bố không hiểu ư? Bố là bố của con mà, tại sao lại không hiểu chứ?”

An cười chua chát.

“Kể từ khi mẹ mất, đã bao giờ bố hỏi xem con thích cái gì? Con đang buồn hay đang vui chưa?”

“Là con đang chất vấn bố?”

“Không. Con chỉ là đang muốn giúp bố có được câu trả lời, cho câu hỏi mà bố vừa đưa ra thôi.”

“Vậy nếu như bố có được câu trả lời rồi thì sao?”

“Cũng còn tùy vào câu trả lời của bố là như thế nào nữa.”

An có cảm giác như, cuộc nói chuyện giữa hai bố con cô lúc này, giống như người ta đang chơi một ván cờ vây vậy. Người này đặt nghi vấn, người kia liền tiếp tục hỏi lại, để thử xem, ai là người giành được nhiều câu hỏi hơn. Cô bất chợt nghĩ đến Khanh, nghĩ tới những ngày đầu tiên hai người mới bắt đầu nói chuyện với nhau, rất giống cuộc đối thoại giữa hai bố con cô bây giờ.

“Được, Vậy bố sẽ nói cho con biết, nếu như con trả lời câu hỏi này của bố.”

Ông Hoàng Thịnh nhấp một ngụm trà, từ tốn.

“Khi ở bên cô bác sỹ kia, cảm giác của con là gì?”

“Là hạnh phúc.”

Không cần phải suy nghĩ, An nhanh chóng đưa ra đáp án của mình.

“Có bao giờ, con và cả cô ấy nữa, thử một lần nghĩ đến, tình yêu của hai người là trái với đạo lý chưa?”

“Tình yêu vốn dĩ chẳng có và không hề tồn tại một đạo lý nào đáng tin cậy cả. Nhưng có một đạo lý duy nhất, chính là cả hai đều phải tình nguyện. Con yêu chị ấy, và chị ấy cũng vậy, như thế mới đích thực là hợp đạo lý.”

Ông Thịnh khẽ gật đầu. Nhật An vốn là đứa ít nói, đặc biệt là nó không bao giờ mang chuyện tình cảm của mình đi phơi bày cho người khác xem. Vậy mà bây giờ, nó lại chịu mở lòng, để ông được thấu rõ thế này.

Khi Nhật An vừa ra khỏi phòng, ông Hoàng Thịnh liền rút điện thoại ra, xem lại thời gian, và địa điểm của cuộc hẹn sắp tới. Ông thực sự muốn biết, cô gái kia, rốt cuộc có tố chất gì, lại có thể khiến con gái ông, phải bộc lộ nhiều yếu điểm của bản thân mình đến vậy? Và, ông cũng muốn biết, cái đạo lý mà con gái ông vừa nói, có thực sự tồn tại trong cuộc sống này không?

++***++

Đến trước cuộc hẹn tới tận mười lăm phút, nhưng khi Khanh được nhân viên phục vụ dẫn vào một căn phòng trên tầng hai của quán, thì đã thấy người mình cần gặp ngồi đợi sẵn ở đó từ bao giờ.

Khanh lịch sự cúi đầu chào hỏi, rồi ngồi xuống phía đối diện với người đàn ông trong bộ vest sang trọng kia.

“Cháu xin lỗi, vì đã khiến bác phải đợi.”

“Không phải lỗi của cháu. Là do bác đến quá sớm thôi. Cháu uống gì? Trà nhé?”

Ông Hoàng Thịnh cười nhạt. Ngoài miệng thì hỏi ý kiến của Khanh, nhưng thực chất trong lòng đã có quyết định của mình. Và tất nhiên, Khanh cũng chỉ có thể thuận theo ý của ông, mà không thể chối từ.

Đón lấy tách trà mà nhân viên phục vụ đưa cho, Khanh nhấp một ngụm nhỏ. Cô nhanh chóng cảm nhận được vị chát đắng nơi đầu lưỡi, chân răng có cảm giác như chặt lại, một lát sau, dịch vị trong miệng liền tiết ra vị ngọt dịu, thanh mát.

“Trà rất ngon. Phải không?”

Chờ cho Khanh nhấp thêm ngụm trà nữa, và nhân viên phục vụ tiếp tục pha chế nước thứ hai, ông Thịnh liền ra hiệu, cho người nhân viên kia ra ngoài. Trong phòng, chỉ còn lại hai người. Đôi mắt ông vẫn không ngừng quan sát từng cử động, dù là nhỏ nhất của cô gái ngồi trước mặt mình.

“Cháu có biết, hai người cùng ngồi uống trà với nhau như thế này, người ta gọi là gì không?”

“Là đối ẩm ạ.”

“Vậy một tuần trà ngon, phải hội tụ được những tiêu chí nào?”

Khi nhận lời cuộc hẹn này, Khanh đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho mình. Nhưng tới đây rồi, sự chuẩn bị của cô, liền bị bố An từng bước dỡ bỏ. Cô chỉ còn biết, đi theo sự dẫn dắt của ông.

“Đầu tiên, nước pha trà phải ngon, sau đó, phải lựa chọn được loại trà thật tinh túy, tiếp theo là dụng cụ, và cách pha trà phải thật chuẩn, và cuối cùng, là cần có được bạn trà tri kỷ.”

Ông Hoàng Thịnh khẽ nhếch môi, hai bàn tay vỗ nhẹ vào nhau, sau khi nghe được câu trả lời của Khanh.

“Không ngờ, người trẻ như cháu, lại có am hiểu về trà đạo như vậy. Người ta cứ nói, nhất thủy, nhì trà, tam bôi, tứ bình, ngũ quần anh, nhưng theo như bác thấy, điều quan trọng nhất để có thể cảm nhận được vị ngon của trà, chính là có người tri kỷ cùng ngồi thưởng thức. Quán trà này, bác tới cũng nhiều, nhưng chưa bao giờ, cảm thấy vị trà lại thơm và đậm như hôm nay.”

“Cháu cũng chỉ là đọc qua sách báo thôi. Bình thường, cháu thích uống cafe hơn.”

“Bác tin rằng, nếu đặt một chén trà và một ly cafe trước mặt, cháu sẽ chọn chén trà, chứ không phải cafe. Nhìn cách cháu thưởng trà, bác cũng có thể đoán được một phần tính cách trong con người cháu. Bác vừa nhận ra một điều, hình như, bác còn hiểu cháu nhiều hơn cả con gái mình nữa. Không biết cháu thế nào, chứ với bác, ngay từ lần gặp đầu tiên, bác đã có ấn tượng rất tốt về cháu rồi. Bác thường không đánh giá người khác bằng cảm tính như vậy đâu. Nhưng ở cháu, bác bỗng nhiên cảm thấy có điều gì đó rất thân quen. Bác thực sự rất muốn, Nhật An có được một người chị gái như cháu, nhưng không ngờ, hai đứa lại...”

Ông Hoàng Thịnh thở dài, tiếp tục quan sát thái độ của Khanh.

“Cháu nói xem, tình yêu giữa hai cô gái, cuối cùng sẽ đi về đâu chứ? Hạnh phúc ư? Có chắc sẽ đạt được điều đó không?”

Khanh vừa định phản ứng, liền bị ông Thịnh xua tay.

“Cháu khoan đã. Hãy để bác nói tiếp. Bác không kỳ thị những người đồng tính, điều này là thật. Nhưng bác không thể chấp nhận, con gái mình đi yêu một người cùng giới tính với nói. Cháu là người đã trưởng thành, hơn nữa, lại là một bác sỹ, nên chắc chắn sẽ hiểu được, hai chữ trách nhiệm quan trọng đến thế nào? Nhật An cũng vậy, tuy nó ít tuổi hơn cháu, nhưng đã biết tự lập từ rất sớm, nên bác cũng dám chắc kinh nghiệm sống của nó là không thua gì cháu. Cả hai đứa đều là người hiểu chuyện, nên phải biết, trong cuộc sống, chúng ta không thể sống theo bản năng, sống cho riêng mình được. Xung quanh cháu và An, còn có gia đình và cả xã hội nữa. Bác không rõ là bố mẹ cháu đã biết chuyện của hai đứa chưa? Và khi biết rồi thì thái độ và phản ứng của họ ra sao?”

“Bố mẹ cháu đã mất rồi ạ.”

Bố An thay đổi thái độ của mình quá nhanh, khiến Khanh, dù đã có sự chuẩn bị trước, nhưng vẫn không thể nào thích ứng kịp. Nếu như, ông cứ như vợ mình, mỗi lần gặp cô đều đi thẳng vào vấn đề chính, không cần rào trước đón sau, thì có lẽ, cô đã không phải cảm thấy khó xử. Từng lời nói của ông, đều khiến cô có cảm giác bản thân là người có lỗi. Và Khanh đã bắt đầu hiểu ra, một người khôn ngoan như ông Thịnh, sẽ không bao giờ sử dụng cách thức ép buộc người khác, mà luôn lựa chọn phương án, khiến người khác phải tự từ bỏ sự lựa chọn của mình.

“Xin lỗi cháu. An chưa nói với bác điều này. Vậy là bây giờ cháu đang sống một mình, hay cùng với anh, chị, em?”

“Cháu sống một mình ạ. Nhà cháu không có anh, chị, em.”

Ông Thịnh gật gù.

“Vậy là cháu không có quá nhiều rằng buộc như con gái bác. Cháu có thể tự ý sống theo lý tưởng của mình, mà không cần quan tâm đến suy nghĩ của bất cứ ai. Cháu cũng không phải mang trên vai trọng trách quá lớn từ gia đình giống như An. Cuộc sống của cháu bây giờ, chỉ cần trôi qua nhẹ nhàng, có một người yêu thương cháu, như thế là đủ. Còn Nhật An, nó có bác, có cả một tập đoàn, với hàng nghìn nhân viên đang phải dựa vào nó. Theo cháu, với sức của một mình con gái bác, liệu nó có gánh vác được từng đó trách nhiệm không? Cháu sẽ giúp được nó chứ?”

“Cháu...”

“Bác là đàn ông, tuy không dám nhận là người giỏi giang, nhưng cũng đủ mạnh mẽ, để có thể chống đỡ được cả cơ nghiệp này cho tới ngày hôm nay. Nhưng sức người có hạn. Bác cũng đã bắt đầu cảm thấy mình không còn đủ sức lực nữa rồi. Đến bác còn như vậy, thì sau này, liệu cái An sẽ phải làm thế nào đây? Chắc chắn, nó sẽ không bao giờ muốn, những thành quả mà bác làm ra, bị phá hủy trong tay nó. Và nó cũng không thể, để cuộc sống của hàng nghìn nhân viên kia, phải khốn đốn vì nó được. Chi bằng, có một người, cùng chung tay với nó, giúp sức cho nó, có phải là tốt hơn không? Cháu thấy bác nói đúng chứ?”

“Bác muốn cháu rời xa An?”

“Cháu nghĩ thế nào?”

“Cháu sẽ rời xa An, nếu như cô ấy muốn.”

Trong lòng ông Thịnh, rõ ràng là muốn Khanh phải rời xa An. Nhưng ngoài miệng, ông lại không hề nhắc tới điều đó. Có chăng, ông muốn Khanh phải tự nhận ra, và tự rút lui. Người đàn ông này quá khôn ngoan và lọc lõi. Ngoài mặt thì tỏ ra cao thượng, nhưng trong tâm, lại chẳng hề cho đối phương có sự lựa chọn của riêng mình. Khanh nhìn người đàn ông này, cảm giác của cô, vừa là sợ hãi, vừa là nể phục. Và cô tin rằng, nếu như tình cảm của mình dành cho An không đủ lớn, thì với cái uy của ông Thịnh, cô đã run sợ mà chấp nhận từ bỏ rồi.

“Vậy là, cháu muốn An phải một mình đương đầu với khó khăn? Cháu muốn nó phải có một ngày, tự mình vắt kiệt sức lực để làm tròn trách nhiệm và bổn phận với gia đinh, với sự nghiệp của nó?”

“Cháu sẽ ở bên cạnh, để động viên và tiếp sức cho cô ấy?”

Ông Thịnh bất ngờ cười lớn.

“Cháu nghĩ rằng, những gì mà con gái bác sẽ phải trải qua, chỉ đơn giản là một cuộc chạy đua tiếp sức thôi sao? Chắc An cũng nói cho cháu biết việc, nó đang cạnh tranh vị trí Tổng Giám đốc của tập đoàn chứ?”

Khanh gật đầu.

“Thực ra, với cương vị của mình, bác có thể trực tiếp đề bạt An vào vị trí đó với Hội đồng quản trị của công ty, nhưng bác lại không làm điều đó. Cháu muốn biết lý do vì sao không?”

Lần này thì Khanh lắc đầu. Hay nói đúng hơn, là cô không muốn đưa ra phán đoán của mình.

“Bác muốn An làm quen dần với khó khăn. Và quan trọng hơn, bác muốn nó phải trải qua cảm giác thất bại. Cho tới khi đó, bác hy vọng rằng, cháu sẽ hiểu được rõ hơn, về bản tính thật sự của con gái bác.”

Khanh thoáng rùng mình. Cô cảm nhận rõ ràng một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng mình, khi bị ánh nhìn sắc lẹm của ông Thịnh lướt qua.

“Không ai hiểu con cái bằng cha mẹ. Và bản chất của con người, sẽ được bộc lộ rõ nhất, khi họ chẳng còn gì để mất. Những gì bác nói hôm nay, cháu hãy suy nghĩ và tự đưa ra quyết định. Hạnh phúc, hay khổ đau, đều nằm trong tay cháu. Sau này, bác sẽ không can thiệp vào chuyện của hai đứa nữa. Nhưng nên nhớ rằng, nếu là hạnh phúc, thì cả hai đều hưởng. Còn ngược lại, có lẽ, chỉ mình con gái bác phải nhận thôi. Bác có việc, nên về trước. Cháu cứ ngồi, thưởng thức thêm một tuần trà nữa cũng được. Bác sẽ thanh toán luôn.”

Ông Hoàng Thịnh đứng dậy, đi ra phía cửa. Như chợt nhớ ra điều gì, ông liền quay đầu lại, nhìn Khanh một lượt nữa, rồi tự nhiên mấp máy môi, nói với chính mình một câu: “Thực sự rất giống.”

++***++

“Mẹ.”

Khanh hé mở cửa phòng ngủ, thấy bà Vân – mẹ Trang đang nằm trên giường, cô cất tiếng chào, rồi nhẹ nhàng bước tới, ngồi xuống bên cạnh.

“Con thấy bố nói mẹ mệt. Hay sáng mai, mẹ qua viện, con đưa mẹ đi khám tổng quát xem sao.”

“Mẹ không sao. Dạo này, có nhiều việc phải lo nghĩ, nên hơi đau đầu thôi. Con mới tới à?”

Mẹ Trang xoay người lại, nhìn Khanh.

“Con tới được một lúc, nhưng ngồi nói chuyện với bố ở dưới nhà. Mẹ nằm dịch ra đây, con xoa đầu cho.”

Đặt đầu bà Vân lên đùi mình, Khanh xoa bóp nhẹ nhàng, giúp bà xua đi cơn đau.

“Mẹ không được lạm dụng thuốc giảm đau đâu đấy. Để mai con lấy thêm thuốc bổ về cho mẹ. Thêm nữa là mẹ không được lo nghĩ quá nhiều, phải để cho não bộ được nghỉ ngơi chứ.”

“Được rồi, được rồi. Con càng ngày càng khó tính giống bố rồi đấy.”

Bà Vân mỉm cười, đôi mắt nhắm nghiền lại, tận hưởng cảm giác thoải mái từ đôi bàn tay của Khanh truyền tới.

“Con thực sự không muốn nói gì với mẹ sao?”

Nằm một lúc lâu, vẫn thấy Khanh giữ im lặng, lại khiến chính bà Vân cảm thấy sốt ruột. Bà mở mắt, nhìn vẻ mặt thẫn thờ của Khanh, trong lòng liền xuất hiện một cảm giác bất an.

“Mẹ. Tại sao con lại không được yêu An?”

Khanh thoát khỏi những dòng auy nghĩ miên man đang chất chứa ở trong đầu để quay trở về với thực tại. Cô dừng lại động tác của tay mình, nhìn thẳng vào ánh mắt của bà Vân, chờ đợi câu trả lời.

“Chẳng phải là mẹ đã nói với con rồi sao?”

Bà Vân ngồi dậy, dựa lưng vào tường, tiếp tục cuộc trò chuyện.

“Giữa hai đứa, có quá nhiều sự khác biệt. Mà khác biệt quá nhiều, thì sẽ không được bền lâu. Và cuối cùng, điều hai đứa sẽ nhận được, chính là sự tiếc nuối và khổ đau. Đã biết trước được kết cục như thế, thì nên rời bỏ từ sớm, có phải là hơn không?”

“Nghĩa là, ngay từ khi bắt đầu, tình yêu mà con dành cho cô ấy đã là sai lầm?”

“Tình yêu thì không có sự phân biệt đúng sai. Có chăng, là con đã chọn nhầm người để trao đi tình cảm của mình mà thôi.”

“Thực ra, bố của An đã từng đếm tìm con.”

“Tim con? Ông ta muốn gì?”

Bà Vân sửng sốt, ngồi thẳng người dậy, để nghe Khanh nói.

“Bác ấy cũng có chung một quan điểm với mẹ, muốn con và An chia tay.”

“Ông ta còn nói điều gì khác nữa không?”

Khanh lắc đầu, chán nản.

“Bác ấy muốn con đưa ra sự lựa chọn?”

“Lựa chọn?”

“Vâng. Chọn giữa hạnh phúc và khổ đau? Chọn ở bên An, hay là rời xa cô ấy?”

“Và quyết định của con?”

“Con muốn được cùng An, hạnh phúc ở bên nhau.”

“Hai con sẽ có được điều đó, nếu Nhật An có một xuất thân khác.”

“Con không hiểu”

“Nghĩa là, nếu con bé được sinh ra ở một gia đình bình thường khác, không có một người bố giàu có, không có một khối tài khổng lồ sau này sẽ phải quản lý, và không phải mang trên vai một trọng trách lớn lao. Người như con, sẽ không thể nào san sẻ nổi gánh nặng đó với con bé được đâu. Nên chia tay, sẽ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai đứa.”

“Mẹ và ông ấy, đều nói giống nhau.”

“Vì mẹ và ông ấy đều là những người làm cha, làm mẹ. Mà cha mẹ thì luôn mong muốn con mình có một cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc.”

“Vậy chỉ cần con và An có cuộc sống hạnh phúc là được, phải không? Nếu chúng con làm được điều đó, mẹ sẽ đồng ý chứ?”

“Câu này, con nên hỏi bố của An, chứ không phải là mẹ.”

Bà Vân cảm thấy buồn bực vì sự cố chấp, cố tình không hiểu rõ vấn đề của Khanh. Bà thở dài một tiếng, rồi nằm xuống, tiếp tục quay mặt vào tường.

Ruột gan Khanh cứ rối như tơ vò. Cô không muốn bản thân trở thành kẻ nhu nhược, chỉ vì bị người lớn ngăn cản, mà lại quyết định chia tay với người mình yêu. Nhưng cô cũng không thể không nghĩ tới những lý do mà bố An và mẹ Trang đã đưa ra. Cô sợ rằng, sự cố chấp của mình, rất có thể, sẽ đẩy An vào tình thế khó khăn.

“Chị Khanh.”

Ốc Sên từ bên ngoài, ngó đầu vào, khẽ cất tiếng gọi.

Khanh đưa mắt nhìn ra, rồi lại quay vào nhìn bà Vân đang nằm im. Cô biết bà vẫn chưa ngủ, nên đứng dậy, xin phép, rồi mới nhẹ nhàng đi ra.

“Có chuyện gì vậy?”

Thấy Ốc Sên lôi xềnh xệch mình lên phòng của cô ấy, Khanh không khỏi thắc mắc.

“Chị. Dạo này chị và chị An vẫn bình thường chứ?”

Ốc Sên cẩn thận đóng chặt cửa phòng lại, rồi mới lên tiếng.

“Ừ, vẫn bình thường. Sao em hỏi vậy?”

“Thì mấy hôm trước chị Trang với mẹ có nói với nhau về chuyện của chị, nên em nghe lỏm được. Em sợ, chị vì sự phản đối của mẹ, mà lại suy nghĩ.”

“Chị không sao. Dần dần, chị sẽ tìm cách để thuyết phục mẹ.”

“Vâng. Mà chị An có kể chuyện gì với chị không?”

“Không. Gần một tuần nay chị và An không gặp nhau rồi. Cô ấy nói là đi công tác.”

Khanh cũng cảm thấy khó hiểu về thái độ của An trong thời gian gần đây. Hai người không còn thường xuyên nói chuyện với nhau nhiều như trước nữa. Có chăng chỉ là những lời hỏi thăm xã giao, như những người bạn bình thường. Ngay cả việc cô ấy đi công tác, thì cũng đợi tới khi đến nơi rồi, cô ấy mới gọi điện thông báo. Cô nhận ra, hình như, An đang có điều gì đó muốn giấu mình. Trong lòng, lại không ngừng nghĩ tới điều mà bố cô ấy đã nói.

“Chị ấy về từ hôm qua rồi. Nhưng mà công việc không được thuận lợi lắm. Thấy chị ấy rất căng thẳng, hay là, chị đến động viên chị ấy xem sao. Biết đâu, có chị ở bên cạnh, chị ấy lại có thêm động lực.”

“Về rồi ư?”

Khanh mím chặt hai môi lại. L*иg ngực cô như có vật nặng đè lên, cực kỳ khó chịu. Cô thấy mình như đang đứng trước biển, ngắm nhìn cơn giông đang chuẩn bị ập vào bờ. Chỉ có thể đứng im một chỗ mà đón nhận, không có cách nào đối phó.

++***++

Khanh tỉnh dậy, cô quờ tay sang bên cạnh. Trống trơn. Đưa tay lên day nhẹ hai bên thái dương, cô lười biếng, chẳng muốn rời khỏi chiếc giường này.

Nhớ lại tối hôm qua, khi Khanh tới đây thì An vẫn đang chúi đầu vào đống công việc của mình. Cô thực sự muốn cùng cô ấy tâm sự, nhưng lại sợ làm phiền, nên cứ ngồi vậy mà nhìn An làm việc, cho tới lúc ngủ thϊếp đi lúc nào không biết. Đến khi tỉnh dậy, đã thấy bản thân nằm một mình, trơ trọi trên chiếc giường rộng lớn này.

Kéo chiếc chăm trùm kín đầu, Khanh mong muốn giấc ngủ có thể trở lại một lần nữa. Ngày hôm nay, cô không có việc gì để làm. Nếu quay về nhà thì cũng chỉ có một mình. Còn ở đây, cô lại cảm thấy cô đơn. Nên chỉ muốn ngủ thêm một giấc nữa, ngủ đến tối luôn thì càng tốt.

Nhưng trằn trọc mãi cũng chẳng thể nhắm mắt nổi. Trong đầu cứ văng vẳng những câu nói của bố An hôm trước. Hình như đã ghim sâu vào trí não cô, không thể xóa nổi.

“A lô.”

Khanh với lấy chiếc điện thoại, trả lời với giọng uể oải.

“Chị dậy rồi à? Em có việc gấp, nên phải đi từ sớm. Chị dậy đánh răng, rồi ra ngoài ăn sáng nhé. Xin lỗi, mấy hôm nay em không có nhà, nên tủ lạnh cũng không còn gì cả.”

“Ừ. Em cứ lo công việc đi. Chị tự biết lo cho mình mà.”

“Giận em à?”

“Không.”

“Nhưng em thấy giọng chị khác.”

“Tại chị vẫn đang ngủ, bị em đánh thức nên mới vậy.”

An bật cười, nhanh chóng tin vào lời giải thích của Khanh.

“Chị muốn biến thành con sâu ngủ à? Hôm nay không phải đi làm sao?”

“Không. Tối nay trực, nên ban ngày được nghỉ.”

“Vậy à? Nhưng chị cũng phải dậy đi ăn đã, rồi về ngủ tiếp cũng được. Em để lại một bộ chìa khóa nhà ở trên bàn, chị lấy mà dùng nhé. Lần sau tới, nếu em không có nhà, thì cứ vào rồi đợi em về là được.”

“Ừ. Biết rồi.”

Khanh ngắt máy. Mệt mỏi rời khỏi giường. Lần đầu tiên, kể từ khi tới nhà An, Khanh nảy sinh ý định, muốn khám phá mọi ngõ ngách trong ngôi nhà này. Cô muốn được biết, hằng ngày, mỗi khi ở nhà một mình, An sẽ làm gì? Cô muốn được biết, rốt cuộc trong căn nhà này, đã lưu giữ lại những kỳ niệm gì, mà khiến An yêu thương và muốn gì giữ nó đến mức, phải bằng mọi cách, để bố mình cho ở lại đây?

Nghĩ là làm. Khanh chẳng vội đánh răng rửa mặt, mà đi quanh ngôi nhà, ngó qua từng nơi một. Phòng ngủ của An, rồi đến phòng cô ấy dùng để đọc sách, một căn phòng nữa để không, và ở trong góc nhỏ, là một căn phòng được đóng kín cửa. Những chiếc rèm che nắng được buông xuống, khiến nó trở nên tối tăm, tĩnh mịch. Khanh nhìn qua cửa kính vào trong, rồi định bụng bước đi. Nhưng được vài bước, trí tò mò lại thôi thúc cô quay trở lại. Cô mạnh dạn chạm vào tay nắm cửa, kéo xuống, rồi bước vào.

Trong phòng, chỉ có một vật đang được phủ một lớp khăn trắng lên và chiếc ghế đặt ở phía trước, còn lại không hề có bất cứ đồ đạc gì hết. Khanh đặt tay, sờ nhẹ lên vật thể đó qua tấm vải màu trắng. Một thanh âm bất ngờ được phát ra, vọng vào bốn bức tường, rồi dội thẳng vào tai Khanh, khiến cô giật mình, hoảng sợ. Lật tấm khăn ra, Khanh mới phát hiện ra, đó là một chiếc đàn piano đã cũ. Có lẽ, đã lâu lắm rồi, không có ai sử dụng tới nó. Khanh nhanh chóng trùm chiếc khăn lại như cũ, rồi rời khỏi căn phòng, mà cô cho rằng, ở đó, đang chất chứa bí mật của riêng An.

Rời khỏi nhà An ngay sau đó, Khanh tìm đến quán cafe quen thuộc nơi phố cổ. Vào giờ này, mọi người đều đã đi làm hết, nên quán khá vắng khách. Chỉ có một mình Khanh ngồi trên góc ban công, nhâm nhi ly cafe đen đặc, và lắng nghe âm thanh du dương của bản nhạc Fur Elise, được phát ra từ những chiếc loa được gắn ở các góc tường trong quán.

Cho tới khi một bản nhạc khác được thay thế, Khanh vẫn còn chìm đắm trong không gian dạt dào, sâu lắng, và tinh tế của Fur Elise mà tiếng đàn piano kia mang lại.

Khanh lại tiếp tục nghĩ về An. Từ nhiều ngày nay, cô vẫn không ngừng nghĩ về cô ấy, nghĩ về chuyện tình cảm của hai người. Lấy điện thoại từ trong túi ra, Khanh gõ vài ký tự. Nhưng cũng phải do dự một lúc, cô mới dám gửi đi. Nội dung, chỉ là một câu hỏi, đã có sẵn đáp án.

“Nếu như bắt buộc phải lựa chọn, em sẽ chọn những gì em đang theo đuổi hay là chọn chị?”

++***++

An rời cuộc họp với tâm trạng cực kỳ căng thẳng. Cô vừa về đến phòng làm việc, lại tiếp tục nhận được cuộc gọi đến từ Quang.

“Em nghe ạ.”

“Anh đã tìm được người nhân viên bảo dưỡng chiếc xe đó rồi.”

“Hơn một năm rồi, mà bây giờ anh mới tìm được. Làm em tưởng anh ta không tồn tại chứ?”

“Thì anh cũng đâu phải siêu nhân. Chuyện xảy ra với em, đã được phía công an kết luận là một vụ tai nạn rồi, nên việc điều tra lại, anh chỉ có thể làm một mình, và nhờ một vài đồng nghiệp thôi. Anh cũng đã cố gắng hết sức rồi.”

Quang cảm thấy không hài lòng về thái độ vừa rồi của An. Cũng chỉ vì cô ấy không tin vào kết quả mà phía công an đưa ra, nên đã bắt anh, bằng mọi cách, phải tìm ra một nguyên nhân khác, dẫn đến vụ tai nạn của mình. Để giúp đỡ em gái mình, anh đã không tiếc thời gian và công sức, còn tận dụng hết tất cả những mối quan hệ của mình, mới lấy được biên bản khám nghiệm hiện trường của ngày hôm đó. Rồi sau khi phát hiện thêm một vài nghi vấn, anh lại lao vào tìm hiểu. Vậy nhưng, điều anh nhận được bây giờ, lại chính là sự thất vọng của An, trước công sức mà anh đã bỏ ra.

“Xin lỗi. Tại em nóng ruột quá.”

“Anh ta đã bị chủ gara đó cho nghỉ việc, sau khi vụ tai nạn của em xảy ra được một tuần, mà không nói nguyên nhân, nên phải về Hải Phòng làm. Vì thế, khi anh tới đó để hỏi về việc bảo dưỡng chiếc xe, không một nhân viên nào chịu tiết lộ. Họ chỉ nói rằng, xe mà em đi đã được kiểm tra rất kỹ, và không có vấn đề gì. Cho tới khi anh tìm được người thực sự đã bảo dưỡng xe.”

“Anh ta nói sao?”

“Anh ta nói, khi kiểm tra xe, đã phát hiện phanh xe có vấn đề, và có đề nghị thay, nhưng người đưa xe tới bảo dưỡng đã không đồng ý. Anh ta còn nói, hệ thống dẫn điện của xe cũng có chút trục trặc, nhưng chủ của xe lại chẳng hề quan tâm đến sự cảnh báo đó.”

An giận run người, khi nghe Quang thuật lại những gì mà anh đã điều tra được. Vậy là mọi suy đoán của cô từ trước tới nay, đều đã trở thành sự thật. Nỗi căm ghét, oán hận trong lòng cô lại càng sục sôi.

“Em đã nói rồi mà. Tất cả là do bà ta. Bà ta đã cố tình bảo anh Tuấn lấy chiếc xe đó để đưa em đi. Từ trước tới nay, bà ta luôn có dã tâm đối với em. Trong lòng, lúc nào cũng chỉ mong em chết đi, để bà ta chiếm lấy toàn bộ khối tài sản của nhà em, cho con trai riêng của mình. Em đã nói anh ngay lúc đó, phải làm đơn xin khám nghiệm lại hiện trường mà anh không nghe. Nếu như vậy, thì bây giờ, bà ta đâu còn có thể ngồi đây, mà nghĩ ra mọi cách để cản trở công việc của em chứ. Nếu như anh nghe em, thì có phải bà ta đã nhận được quả báo, cho tội ác mà mình đã gây ra rồi không?”

“An. Bình tĩnh đã.”

“Anh bảo em phải bình tĩnh như thế nào đây? Vì em, mà một người vô tội đã phải chết thay. Nếu là anh, anh có thể bình tĩnh được không? Anh cho em gặp nhân viên chữa xe kia, em sẽ đưa tiền để anh ta ra tòa làm chứng. Em phải kiện bà ta đến cùng.”

“Tại sao em vẫn không chịu hiểu chứ? Dù em có kiện thế nào đi nữa, thì cũng chẳng có tòa án nào, kết tội bà ta được. Vì sự thật, nguyên nhân dẫn đến cái chết của Tuấn, là do cậu ta chạy xe quá tốc độ, nên khi chiếc container kia bất ngờ lao ra, cậu ta đã không kịp xử lý. Bởi vậy, nên mới xảy ta chuyện đáng tiếc. Dù người thợ bảo dưỡng kia có đứng ra xác nhận những gì mà anh ta đã thấy khi kiểm tra tình trạng của chiếc xe thì cũng chẳng giải quyết được gì. Bà ta chỉ cần khai, là mình chưa muốn sửa, hoặc là định làm điều đó tại một gara khác có uy tín hơn cũng được. Không ai có thể bắt bẻ cả. Anh đồng ý tìm hiểu thêm cho em, chỉ là muốn em có sự cảnh giác hơn với thủ đoạn của người đàn bà đó, chứ không phải để em dùng thông tin đó làm bằng chứng, để kiện bà ta ra tòa. Sẽ chẳng được gì đâu.”

An lặng người, nhớ lại buổi tối hôm đó. Cô và Hoàng Tuấn, sau khi ăn tối và bàn công chuyện với đối tác xong, cũng đã là quá khuya. Cô thì muốn hai người ở lại khách sạn, rồi sáng mai về Hà Nội, nhưng Tuấn nhất định không nghe. Anh nói rằng, hôm đó là ngày đặc biệt của mình, nên nhất định phải trở về Hà Nội, trước khi bước sang ngày mới. Quả thực, khi đó Hoàng Tuấn lái xe với tốc độ rất cao. Ngay cả bản thân cô, cũng cảm thấy sợ hãi trong lòng. Và khi chiếc xe container kia bất ngờ lao ra, thì...

Kể từ khi biết Khanh chính là bạn gái cũ của Tuấn, An đã quyết định chôn vùi đi mọi chuyện. Cô không thể để cho Khanh biết, vì muốn được trở về, cùng cô ấy tổ chức kỷ niệm bảy năm yêu nhau cả hai người, nên Tuấn mới phóng xe với tốc độ kinh hoàng như vậy. Cô sợ rằng, nếu như Khanh biết điều đó, nỗi đau đớn, dằn vặt trong lòng cô ấy, sẽ lại một nhiều hơn.

Cảm xúc trong lòng An lúc này, là một mớ hỗn độn. Là cảm giác có lỗi, vì bản thân là một phần nguyên nhân gây ra cái chết của Tuấn. Là cảm giác căm thù, khi biết được, âm mưu thâm độc của bà Hương đối với mình. Và thêm cả giận dữ, cùng với sự quyết tâm sẽ lấy lại tất cả mọi thứ, vốn thuộc về mình nữa.

An cầm lại điện thoại lên, cô định sẽ gọi cho Khanh, xem cô ấy đang làm gì. Nhưng khi màn hình bật sáng, mới phát hiện ra, mình còn một tin nhắn chưa đọc. Cũng thật tình cờ, tin nhắn đó lại là của cô ấy.

Vừa lướt qua một lượt, ánh mắt An đã trở nên tối sầm. Cô chán nản, ném mạnh chiếc điện thoại xuống bàn. Ý định ban đầu muốn gọi cho Khanh, cũng chẳng còn nữa.

Ngả đầu về phía sau, An nhắm chặt đôi mắt của mình lại. nước mắt cứ tự nhiên mà tuôn trào. Thời gian gần đây, cô cảm thấy rất mệt mỏi, cực kỳ mệt mỏi. Nhưng cô lại không muốn để Khanh biết điều đó. Trước mặt Khanh, cô vẫn cố tỏ ra vui vẻ, tỏ ra tràn đầy sức sống. Để khi còn lại một mình, cô lại thấy sức lực của mình dường như đã cạn kiệt.

Cô thực sự muốn biết, tại sao, Khanh lại đi hỏi mình câu hỏi đó? Tất cả những gì mà cô đã làm từ trước tới nay, không lẽ là chưa đủ đối với Khanh? Tình cảm của cô, thành ý của cô, vẫn không đủ chân thành, để xóa hết mọi nghi ngờ của cô ấy sao?

An bỗng nhiên bật ra một tràng cười khô khốc. Cô chợt nhận ra, hình như, mình đã yêu Khanh quá nhiều mà quên mất rằng, chính bản thân cô cũng cần phải được yêu thương, được thấu hiểu, được sẻ chia.

An quyết định sẽ không trả lời câu hỏi của Khanh qua điện thoại như thế này. Cô sẽ gặp trực tiếp cô ấy mà nói rằng, đừng bắt buộc cô phải lựa chọn một cách vô lý như thế. Bởi với cô, sự nghiệp và cô ấy đều quan trọng giống nhau. Nếu như những gì mà cô đang theo đuổi là thức ăn, thì Khanh chính là nước uống. Cả hai thứ ấy, đều không thể thiếu được.

++***++

“Cuối tuần này, bệnh viện mình tổ chức đi khám bệnh miễn phí cho các cụ ở viện dưỡng lão, chị có đi không?”

“Có, em đăng ký luôn cho chị nhé.”

Khanh đồng ý ngay lập tức, mà không cần phải suy nghĩ.

“Hì, em biết thế nào chị cũng đi mà, nên đã đăng ký luôn rồi.”

Cả hai người cùng nhìn nhau, rồi bật cười. Kể từ khi Khanh về bệnh viện công tác, Hà là người gắn bó với cô nhiều nhất. Và sau những hiểu lầm không đáng có, giữa hai người, lại càng hiểu nhau nhiều hơn.

“Mời vào.”

Nghe tiếng gõ cửa, Hà nói vọng ra, nhưng lại không thấy có bất cứ động tĩnh nào. Sợ rằng người đứng ngoài kia không nghe thấy tiếng của mình, cô đành đứng dậy đi ra mở cửa.

Bà Hoa đứng ở ngoài đó, với thái độ ngập ngừng, lưỡng lự. Bà đã tới đây rồi, cũng lấy hết can đảm để gõ cửa, nhưng ngay sau đó, lại thay đổi ý định, muốn rời đi.

Khanh ngẩng mặt lên khỏi tập bệnh án và nhìn ra.

“Bác trai có vấn đề gì phải không ạ?”

“Không. Ông ấy không sao?”

Bà Hoa vội lên tiếng, khi thấy Khanh rời ghế, định lao ra khỏi phòng.

“Là tôi muốn nói chuyện riêng với cô.”

“Vậy mời bác vào trong phòng ngồi ạ.”

“Không phải là tới giờ nghỉ trưa rồi sao? Chúng ta có thể đi ăn cùng nhau chứ? Ngay gần đây thôi cũng được. Tôi mời.”

“Vâng, được ạ. Nhưng là bác mời, còn cháu thanh toán.”

“Thế nào cũng được.”

Đi cùng Khanh tới một nhà hàng gần bệnh viện, bà Hoa không ngừng nghĩ về những lời khen ngợi trước đó của con trai mình về cô gái này. Và nếu như không vì sự cố đáng tiếc kia xảy đến, thì có lẽ, ấn tượng của bà về Khanh, vẫn tốt đẹp như những lần cô được Tuấn đưa về nhà. Phải chăng, nỗi mất mát quá lớn, đã làm mờ đi sự cảm nhận trong con người bà, khiến bà không thể phân biệt được thế nào là tốt, xấu, thế nào là đúng, sai cho quyết định của cô ấy?

Trong những ngày chồng mình nằm viện, bà mới có cơ hội được nghe những bệnh nhân khác kể về Khanh. Bà cũng được đôi lần chứng kiến, sự tận tình, cũng như thái độ ân cần, chu đáo của cô ấy với từng bệnh nhân. Chính những hành động đó của Khanh, đã khiến bà ngộ ra một điều, vì sao, con trai bà, lại yêu cô ấy nhiều đến thế? Sự trách móc, lòng hận thù được dung dưỡng trong con người bà bấy lâu nay, bỗng chốc tan biết hết.

“Cảm ơn cô đã giúp chồng tôi hồi phục được sức khỏe nhanh như vậy?”

“Nếu biết trước, mục đích bác muốn ăn cơm cùng với cháu là như thế này, thì cháu đã không nhận lời rồi.”

Khanh buông đũa, đặt xuống bàn. Cô nhìn bà Hoa, nửa đùa, nửa thật.

“Vì nếu người nhà bệnh nhân nào cũng muốn cảm ơn bác sỹ như vậy, thì chúng cháu sẽ không bao giờ phải ăn cơm nhà rồi.”

“Xin lỗi.”

“Dạ.”

Khanh giật mình. Cô tưởng như bản thân vừa mới nghe nhầm câu nói của bà Hoa.

“Xin lỗi cháu, vì những gì bác đã gây ra bấy lâu nay. Có lẽ, những lời này, nói ra bây giờ là quá muộn, nhưng bác vẫn muốn nói, để mong nhận được sự tha thứ của cháu.”

Bà Hoa ngập ngừng, khi nói ra những lời từ tận đáy lòng mình.

“Bác đừng nói vậy. Thực lòng, chưa bao giờ cháu dám giận bác. Bởi nếu là bác, cháu cũng sẽ có những phản ứng như vậy.”

“Thôi. Chuyện đã qua rồi, mình đừng nên nhắc lại nữa. Mọi hiểu lầm trước kia, cứ xem như là chưa từng có, được không cháu?”

“Dạ.”

Khanh mỉm cười. Cô còn mong gì hơn nữa, ngoài sự tha thứ này của bà Hoa dành cho mình.

“À. Bác nghe Nam nói, cháu đã khuyên nó nghỉ việc ở công ty, để về quản lý nhà hàng cho bác.”

“Vâng. Cháu xin lỗi vì đã can dự...”

“Không, không. Bác đang định cảm ơn cháu vì điều đó. Hai bác cũng đã bảo nó nhiều lần, nhưng nó nhất định không nghe. Lúc nào cũng lấy lý do là muốn ra ngoài làm để được va chạm, học hỏi thêm kinh nghiệm kinh doanh. Bây giờ, nó chịu về nhà làm, bác và bác trai đều rất vui.”

“Có lẽ, sau khi bác trai xảy ra chuyện, em ấy đã hiểu ra trách nhiệm của bản thân đối với gia đình là quan trọng như thế nào?”

“Ừ. Hai bác cũng chỉ còn một mình nó, nên cũng cũng mong là sau này, nó có trách nhiệm hơn với gia đình hơn.”

“Bác đừng quá lo. Nam là một người hiểu chuyện, cháu tin, em ấy sẽ không để hai bác phải phiền lòng đâu.”

Bà Hoa không giấu nổi sự cảm động của mình, trước những lời an ủi chân thành của Khanh. Đôi mắt bà rơm rớm nước. Tội thân cho con trai bà, đã ra đi quá sớm. Nếu không, giờ nó đã có một người vợ hiền, còn ông bà đã có được đứa con dâu thảo này rồi.

“Khanh này.”

Lau vội những giọt nước vừa chảy ra nơi khóe mắt, bà Hoa cầm lấy tay Khanh, nắm nhẹ.

“Nếu như, bác chỉ nói là nếu như thôi nhé, thằng Tuấn nhà bác còn sống, thì hai đứa sẽ...”

“Cháu sẽ vẫn yêu anh Tuấn. Ngay cả bây giờ, vẫn còn yêu ạ.”

Khanh không cần lấy một giây để suy nghĩ, mà xác nhận ngay nỗi hiềm nghi còn chất chứa trong lòng bà Hoa.

“Anh Tuấn là mối tình đầu của cháu. Trong suốt bảy năm yêu nhau, anh ấy luôn động viên, và ở bên cạnh, những lúc cháu khó khăn, suy sụp nhất. Khi mẹ cháu qua đời, cháu đã tưởng như mình mất tất cả, nhưng anh ấy vẫn luôn ở bên, và giúp cháu nhận ra, bản thân mình vẫn còn tồn tại.”

“Cháu nói vậy là bác hiểu rồi. Cảm ơn cháu.”

Hai bàn tay bà Hoa, áp chặt lấy bàn tay Khanh, vỗ nhẹ.

“Bác không dám đề nghị cháu thêm điều gì nữa, nhưng nếu có thể, cháu hãy xem nhà bác, như nhà của mình, thêm một lần nữa, nhé.”

“Vâng.”

Khanh cũng không thể kiềm được nỗi xúc động ở trong lòng. Cô bật khóc. Đến bây giờ, Khanh vẫn luôn tin rằng, ở một nơi nào đó, Hoàng Tuấn vẫn luôn dõi theo, chở che, bao bọc cho cô. Và hình như, cô còn cảm nhận thấy nụ cười của anh, khi chứng kiến cô và bà Hoa đang hòa hợp với nhau như thế này.