Thẩm Trường Quân càng nghĩ càng cảm thấy việc này khả thi.
Đưa tiểu sư muội bạch nguyệt quang của nam chính trong nguyên tác đến Cửu Vân Phong!
Sư huynh sư muội từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư.
Sau đó nàng lại tổ chức cho bọn họ song tu đại điển gì đó, như vậy có phải thay đổi được kịch bản nguyên tác không?
Chỉ cần nàng không có những suy nghĩ quá phận với nam chính, sau đó sớm tìm được cho bản thân một cái đùi vàng để ôm, như vậy nàng sẽ không cần phải lo lắng trở thành bia đỡ đạn cho nam chính?
Trời ạ, nàng đúng là quá thông minh! Ngay cả biện pháp như vậy mà cũng có thể nghĩa ra được.
Thẩm Trường Quân càng nghĩ càng cảm thấy kiếp trước sống mấy trăm năm quả thật đều quá uổng phí, ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng không nghĩ tới, nhất định phải đưa Cửu Thiên Dạ ra khỏi Cửu Hoa tông.
Đáy lòng Cửu Thiên Dạ trầm xuống, nhận cho mình một sư muội? Sau đó giống như kiếp trước, để cho hắn trơ mắt nhìn sư muội giống như muội muội ruột của mình, chết ở trong tay độc phụ này hay sao?
Không, tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra lần nữa.
Cửu Thiên Dạ mở to đôi mắt ướt sũng, giống như khóc không ra nhìn Thẩm Trường Quân.
“Sư phụ không cần đệ tử nữa sao?”
Sống hơn hai ngàn năm cho tới bây giờ Thiên Dạ lão tổ chưa từng nghĩ đến, có một ngày mình lại dùng phương thức đáng xấu hổ như vậy, để lấy lòng người mình đã từng hận nhất này.
“Làm sao có thể.” Thẩm Trường Quân lần nữa bị sự đáng yêu này chạm đến: “Con là đồ đệ của ta, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ không cần con”.
“Đồ nhi biết sư phụ là tốt nhất.” Cửu Thiên Dạ nhào vào trong ngực Thẩm Trường Quân rồi vui vẻ nói, giọng nói còn đúng lúc mang theo chút giọng mũi.
Ở nơi Thẩm Trường Quân không nhìn thấy, khóe miệng Cửu Thiên Dạ gợi lên một nụ cười tà, phối hợp với nốt ruồi trước mắt kia càng có vẻ yêu dị vô cùng.
Sư phụ cần phải vĩnh viễn ghi nhớ lời mà hôm nay nói, vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi ta!
Chỉ hy vọng đến ngày đó, sư phụ không hối hận!
Thẩm Trường Quân vỗ vỗ bả vai Cửu Thiên Dạ, giọng nói trịnh trọng hơn.
“Ban ngày, ta và Phó Tống Khâu đã đánh cược nếu con có thể lọt vào danh sách 100 người thì sau đại hội luận võ sẽ để Phó Tân Bác quỳ xuống xin lỗi con, trong khoảng thời gian này con cẩn thận chút.
Cửu Thiên Dạ vẻ mặt vô tội nhìn Thẩm Trường Quân.
“Phó Tống Khâu là ai?” Hóa ra là đánh cược với Phó Tống Khâu, khó trách trên người nữ nhân này lại có mùi máu!
Có lẽ Phó Tống Khâu muốn động thủ với hắn lại bị nàng nhanh chân giải quyết.
Nghĩ đến chuyện Cửu Thiên Dạ vừa vào Cửu Hoa tông, người quen không nhiều lắm, Thẩm Trường Quân lập tức kiên nhẫn giải thích:
“Hôm nay người ức hϊếp con tên là Phó Tân Bác, Phó Tống Khâu là cha hắn, ông hắn là tu sĩ Nguyên Anh duy nhất của Cửu Hoa tông chúng ta – Phó Hằng, hiện tại đang bế quan tu luyện muốn thăng lên Nguyên Anh trung kỳ. (Đoạn này mình không rõ tác giả viết nhầm hay gì, trước đó lại bảo ngoài Phó Hằng thì có Thẩm Trường Minh cũng là Nguyên Anh)
“Như thế thì có mang đến phiền phức cho sư phụ không, dù sao thì đối phương cũng là Nguyên Anh chân quân.” Cửu Thiên Dạ dáng vẻ hiểu chuyện: “Nếu không thì cứ quên đi, sư phụ”.
Nguyên Anh trung kỳ sao? Chỉ sợ là cả đời này Phó Hằng cũng không thể nào trở thành tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.
“Ta đã nói con là đồ đệ của Thẩm Trường Quân, không có ai có thể ức hϊếp con mà không trả giá đắt.” Nói xong Thẩm Trường Quân ngồi xuống, đưa cái túi đựng đồ vật ở bên hông cho Cửu Thiên Dạ.
“Đây là một ít vũ khí ta đã sử dụng trong thời gian luyện khí, cũng như một số bùa chúa và đan dược, cho dù gặp Trúc Cơ cũng có thể đánh một lần.”
Tu vi luyện khí tầng ba, đặt ở nhân giới không nói đến đánh bại thiên hạ vô địch nhưng cũng có thể xưng bá một phương, nhưng ở tu chân giới thì thật sự hoàn toàn không đủ nhìn.
“Đa tạ sư phụ ưu ái, đồ nhi nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của sư phụ và tu luyện thật tốt.”
Nhìn túi đựng đồ bên hông, trong lòng Cửu Thiên Dạ chợt có suy nghĩ phức tạp lóe lên.
Cái này so với kiếp trước dường như không giống nhau, là bởi vì chính hắn tham gia đại hội luận võ sao?