“Thời gian không còn sớm, con nghỉ ngơi sớm đi.” Thẩm Trường Quân không nhịn được mà xoa xoa đầu của Cửu Thiên Dạ: “Bên ngoài phòng của con, ta đã bố trí cấm chế, không cần lo sẽ có người đến gây sự.”
“Sư phụ người cũng vậy.” Cửu Thiên Dạ giống như một đứa trẻ vụиɠ ŧяộʍ được kẹo mà nở một nụ cười thật tươi.
Cửu Thiên Dạ như vậy khác hoàn toàn với Cửu Thiên Dạ trong trí nhớ của Thẩm Trường Quân, có thể nói là hoàn toàn trái ngược.
Nhìn Cửu Thiên Dạ đáng yêu như vậy, Thẩm Trường Quân không nhịn được mà hôn lên trán Cửu Thiên Dạ.
Trong nháy mắt, cả hai sư đồ đều sững sờ!
Xong rồi! Xong rồi!
Thẩm Trường Quân khóc không ra nước mắt, nam chính thể vì vậy mà ghi hận với nàng không!
“Sư phụ còn có việc phải đi trước.” Thẩm Trường Quân gần như là chạy trối chết.
Nhìn bóng lưng Thẩm Trường Quân rời đi, Cửu Thiên Dạ lúc này làm gì còn dáng vẻ ngốc nghếch vừa rồi, cả người tỏa ra hàn ý lạnh lẽo.
Quả nhiên bản tính không thay đổi!
Thẩm Trường Quân, ngươi chờ đó cho bản tôn!
Đời này nếu ta còn để cho ngươi thoải mái như kiếp trước, thì ta không phải Cửu Thiên Dạ.
Thẩm Trường Quân đã chạy chỉ cảm thấy sau lưng lúc này có chút lạnh lẽo.
Cũng không biết chỉ vì một cái hôn mà dẫn đến Cửu Thiên Dạ ngày càng ghi hận mình.
Ngày hôm sau, đại hội luận võ vẫn tiếp tục.
Trên đài cao, Thẩm Trường Quân vẫn luôn cảm giác có một ánh mắt lạnh lẽo như có như không vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, mang đến cho nàng một cảm giác không thoải mái.
Nhưng mỗi lần nàng tìm kiếm khắp nơi, ánh mắt đó lại như hư ảnh biến mất không rõ tung tích.
Thẩm Trường Quân hơi nhíu mày, chẳng lẽ là người Phó gia?
Bên dưới đài cao, Cửu Thiên Dạ hơi rũ mắt xuống, Thẩm Trường Quân không rơi vào chướng ngại tình cảm lại nhạy bén như thế sao? Nhanh như vậy đã phát hiện ra hắn! Cửu Thiên Dạ đột nhiên nở nụ cười, sư phụ, người cần phải tiếp tục trở lên mạnh mẽ nha!
Chỉ khi càng mạnh mới càng vui, không phải sao?
Tối hôm qua, sau khi hạ độc thủ với Cửu Thiên Dạ không thành, Phó Tống Khâu cũng không từ bỏ mà lại mua chuộc một đệ tử luyện khí Đại viên mãn Tạ Bình Xuyên đến đối phó Cửu Thiên Dạ.
Tạ Bình Xuyên là đệ tử có thiên phú nhất của thế gia tu chân – Tạ gia, năm đó gần mười bốn tuổi tu vi đã là luyện khí đại viên mãn, lần này trong đại hội luận võ đứng thứ ba trong những người dẫn đầu.
Đắc nhắc tới đó là, vị Tạ Bình Xuyên này có thể nói muốn gia thế có gia thế, muốn thiên phú có thiên phú có thiên phú nhưng một đệ tử như vậy lại không yêu gì khác, chỉ yêu tiền nhất.
Chỉ cần tiền tài trả đúng chỗ, chuyện gì hắn cũng có thể làm, cái gì mà trộm gà trộm chó, gϊếŧ người phóng hỏa hắn đều có thể làm.
Nhìn Cửu Thiên Dạ gặp phải Tạ Bình Xuyên trên lôi đài, trong đáy mắt Thẩm Trường Quân hiện lên một tia lo lắng!
Nghĩ đến bản thân đêm qua đã cho Cửu Thiên Dạ túi trữ đồ thì lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc này, Thẩm Trường Quân nhìn Phó Tống Khâu, trong đáy mắt có sát ý chợt lóe lên rồi biến mất.
Cửu Thiên Dạ hôm qua mới gặp phải Triệu Khuê, hôm nay lại gặp phải Tạ Bình xinh, nếu hiện tại nói không phải do Phó gia dở trò thì Thẩm Trường Quân không tin.
Xem ra, Phó Tống Khâu đúng là rất rảnh rỗi, chờ sau khi kết thúc đại hội luận võ, nàng phải tìm cho hắn chút chuyện để làm mới được!
“Thiên Dạ, thắng bại là chuyện thường của binh gia, không nên cậy mạnh.” Thẩm Trường Quân rốt cuộc không nhịn được mà truyền âm với Cửu Thiên Dạ.
Cửu Thiên Dạ nhìn Thẩm Trường Quân trên đài cao một cái, đem tất cả cảm xúc giấu vào trong đáy mắt.
Muốn hắn nhận thua Tạ Bình Xuyên, làm sao có thể!
Hắn là Thiên Dạ lão tổ chỉ thiếu một bước đã phi thăng thành công.
Huống chi màn kịch này vừa mới bắt đầu không phải sao? Sư phụ.