Chương 4

Tạ Tranh đặt tay lên trán Sầm Mão. Sầm Mão chợt cảm thấy cả người nóng ran như có ngọn lửa bùng lên trong cơ thể. Sầm Mão không nhúc nhích, tay chân cứng đờ, nhưng bên trong lại như có gì đó tan chảy.

Ngón tay của Tạ Tranh lướt qua má Sầm Mão, nhưng không chạm vào môi anh, mà dừng lại nắm cằm anh. Những ngón tay của Tạ Tranh siết chặt lấy cằm Sầm Mão, khiến Sầm Mão nhịn không được mà há hốc mồm.

"Anh nói chỉ có em mới có thể để lại dấu ấn. Bây giờ vẫn như vậy sao? " Ngón tay Tạ Tranh siết chặt hai bên hàm dưới của Sầm Mão, chặt đến mức Sầm Mão không kiểm soát được khiến nước bọt cứ thế tuôn ra từ khóe miệng, Sầm Mão cảm thấy khó xử, thế nhưng nụ hôn của Tạ Tranh vẫn rơi xuống khuôn miệng ấy.

Nụ hôn trực tiếp này thật hung hãn, tính công kích lớn hơn nhiều so với nụ hôn thân mật vốn có, khiến Sầm Mão cảm thấy Tạ Tranh cũng không phải muốn hôn anh, mà là đang cắn xé nỗi hận với anh.

Anh cảm nhận được đau đớn, nhưng cũng không phải vì đau mà run rẩy.

Sầm Mão vẫn nhịn không được mà dùng đầu lưỡi bị thương vuốt ve đối phương, cố gắng tham lam lấy thêm một chút mùi hương và xúc cảm với Tạ Tranh, sau đó giấu vào trong thân thể mình, giống như một cái cây sắp khô cạn đến chết rồi rốt cục cũng được trời ban chút mưa.

"Tại sao khóc?"

Tạ Tranh nhẹ thả đôi môi ra ngừng hôn, trong khoảng cách hai đôi môi thật gần này, Tạ Tranh không hiểu được mà hỏi anh. Trong khi đó nửa người dưới dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng đang đè ép lên anh.

"Sầm Mão, có phải anh chỉ biết một chiêu này không?"

Sầm Mão mở mắt ra, lông mi ướt đẫm, nhìn như một làn hơi nước. Dù rằng Tạ Tranh rất rõ ràng đã nhắm mắt làm ngơ nhưng cho dù vậy anh vẫn có thể cảm nhận được làn hơi nước ấy. Do vậy cảnh tượng trông như hai người xa cách, không chân thật.

"Có phải chỉ cần có người đến bồi anh thì anh sẽ không để cho người ta đi?"

Tạ Tranh đã cởϊ áσ ngủ của Sầm Mão ra, hôn lên làn da thịt trắng như tuyết trên cổ anh, bàn tay vươn về phía sau gáy anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng khiến Sầm Mão không kiểm soát được mà rên lên.

"Nhưng em không phải đến bồi anh."

Tạ Tranh nói, gỡ bỏ sự kí©h thí©ɧ khỏi cổ anh.

Mùi hương kí©h thí©ɧ Omega từ từ hòa vào không khí, ban đầu rất nông về sau lan tỏa mạnh, làm cho người khác lầm tưởng cái tuyến này hỏng rồi, không ngừng tiết mạnh. Tạ Tranh tiến lên, nhẹ nhàng liếʍ nhẹ, màu sắc của tuyến trong nháy mắt dường như trở nên đỏ tươi, giống như cánh hoa anh túc hắn đặt trên bàn.

Cả căn phòng được lấp đầy sự kí©h thí©ɧ, Sầm Mão cảm thấy mình sắp không thở nổi, l*иg ngực phập phồng như bệnh nhân đang hấp hối trong phòng cấp cứu. Mà Tạ Tranh là người đứng bên giường, nhìn anh thở hổn hển mà cười nhẹ, sau đó một bước giẫm lên ống oxy.

Anh muốn ôm lấy người đàn ông trước mắt, người mà đã nói không phải tới để bồi anh, nhưng lại bị đối phương gấp ngược hai tay đè dưới thân. Tạ Tranh cởi bỏ quần ngủ và áo ngủ của anh, trong khi đó áo sơ mi của cậu vẫn chỉ mới cởi bỏ hai nút áo. Lộ ra hai hòn bi to lớn trên người của Tạ Tranh, ấn cả hòn cùng dươиɠ ѵậŧ của cậu lên Sầm Mão, khiến anh cũng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng thủ da^ʍ.

Sầm Mão cũng vì vậy liền quá hưng phấn, mặc dù chiếc gậy kia thật lạnh lùng nhưng cũng thật lợi hại, là không kiên nhẫn tổ chức. Anh cố gắng nâng ngực lên, muốn hôn Tạ Tranh, nhưng lại bị đối phương ấn trở về.

"Tạ Tranh."

Sầm Mão bất lực gọi tên, giống như muốn Tạ Tranh cảm thấy xót thương mà đối nhẹ nhàng với anh một chút.

Tạ Tranh lại như không nghe thấy, trên mặt cũng không có chút cảm xúc, đẩy dươиɠ ѵậŧ về phía sau của Sầm Mão, lúc đυ.ng phải, tựa hồ sửng sốt một chút, sau đó khinh miệt nở nụ cười.

"Anh có phải đã quá tham lam rồi không?"

Cậu nâng tay lên cho Sầm Mão xem, cả bàn tay đều ướt đẫm tϊиɧ ɖϊ©h͙. Tạ Tranh cứ như vậy bôi lên l*иg ngực Sầm Mão, giống như vũ nhục, ngón tay một đường dò xét đi vào khoang miệng Sầm Mão, bắt đầu cắm sâu vào, cố ý đâm sâu vào màng nhầy đầy mẫn cảm nhất trong cổ họng của Sầm Mão.

Sầm Mão theo bản năng bắt đầu mυ"ŧ, khóe mắt đẫm ướt ngày càng đỏ, lại tuôn trào nước mắt. Nước bọt dọc theo khóe miệng tràn đầy hai bên má, toàn bộ khuôn mặt đầy cảm xúc hỗn độn, giống như đang được biểu tình vậy.

Dường như trời sinh Sầm Mão là người dễ bị người khác cưỡng ép, hoặc là chỉ có thể nằm im không kháng cự được, hoặc là một mình trơ trọi. Tạ Tranh nhìn anh mυ"ŧ lấy mυ"ŧ để như lấy lòng mình, ánh mắt càng mυ"ŧ càng đê mê. Cả người Sầm Mão trở nên vặn vẹo, và bởi vì sự mạnh mẽ của đối phương mà cả miệng tràn đầy nước.

Giống như mình phải quyết đoán, vì phải hiểu thấu, để không bị hạ gục, nếu không chống đỡ sẽ nổ tung.

Tạ Tranh không nhìn thấy khuôn mặt bi thương của Sầm Mão, mà cúi đầu xuống. Cảnh tượng như con sói nhe chiếc răng nanh ngay sát con mồi trắng trẻo. Một tay Tạ Tranh nâng eo Sầm Mão lên, đi vào.

Tiếng đi vào đầy ướŧ áŧ khiến Sẫm Mão xấu hổ nhưng cũng thật đầy mãn nguyện. Cả cơ thể như nghênh đón vị khách đã lâu không gặp, cả hai bên mép dạt dào nước siết chặt lấy côn ŧᏂịŧ to lớn. Sầm Mão cảm thấy như bản thân kêu to, nhưng bên tai lại vang lên tiếng ù dài, anh chỉ có thể bị Tạ Tranh hung hăng đè nén, bắt đầu cắn gáy anh mà thúc vào.

Hai chân Sầm Mão cao lớn dựng lên, hai tay vặn ở phía sau, giống như một miếng thịt trắng treo sẵn cho Tạ Tranh, lộ ra phần thịt mọng nước ào ạt mặc cho đối phương tha hồ đυ.ng chạm. Mỗi lần Tạ Tranh đi vào đều toả ra sự mạnh mẽ, mỗi lần thúc đều vào sâu trong thân thể Sầm Mão. Mỗi lần vậy Sầm Mão đều bất lực, không một chút phòng thủ nào với Tạ Tranh.

Điều này từ trước tới giờ vẫn vậy.

Đầu dươиɠ ѵậŧ vào sâu bên trong quá thuận lợi, các cơ bắp hình ống giữ chặt lại, không một phút giây nào nới lỏng. Cảnh tượng giống như mũi tên liên tục đâm thủng một vết thương. Tạ Tranh càng vào sâu bao nhiêu, càng thục mạnh nhiều thì dâʍ ŧᏂủy̠ càng tuôn trào, như thể sâu trong thân thể Sầm Mão có thể giấu một hồ dâʍ ŧᏂủy̠. Tạ Tranh như thể ra sức đào đập đi, muốn xem sau khi nước thoát ra, dưới đáy hồ sẽ lộ ra kho báu như thế nào.

Sầm Mão cũng vì bị cưỡng ép quá tàn nhẫn, giọng nói cũng sắp phát không ra. Tạ Tranh lật Sầm Mão lại, dươиɠ ѵậŧ lại bắt đầu vào nơi sâu nhất của hậu môn, trong cổ họng Sầm Mão phát ra một tiếng kêu rên dài, vừa mềm mại vừa ngọt như đường mật.

Tạ Tranh vẫn ở tư thế này mà liên tục đυ.c vào Sầm Mão, càng thục mạnh càng vào sâu, mỗi lần vậy càng chà sát mạnh vào hai bên mép của Sầm Mão. Tạ Tranh bảo anh nâng mông lên một chút, Sầm Mão cố gắng nâng eo, cổ nằm dẹp trên cạnh gối, tư thế có chút đáng thương. Tạ Tranh liền tiến sát bên mặt Sầm Mão, cắn vào dái tai đỏ bừng của anh, âm thanh siết chặt cùng với tiếng nước trơn mỗi lần thục mạnh của Tạ Tranh, hòa nhau tràn vào lỗ tai Sầm Mão, chậm rãi xua tan tiếng ù trong tai anh.

Vì vậy, Sầm Mão cuối cùng cũng nghe thấy Tạ Tranh hỏi: "Mấy năm nay anh làm như thế nào để thỏa mãn?”

Sầm Mão không cách nào nói chuyện được, miệng không ngừng tuôn trảo nước bọt cùng hơi thở ấm áp hổn hển.

Tạ Tranh ôm anh lên, nửa người trên tựa vào trước ngực mình, để cho anh cứ như vậy ngồi trên người, dươиɠ ѵậŧ đầy ướt đẫm của Tạ Tranh cấm vào sâu Sầm Mão.

Sầm Mão vươn cao cổ lên, chịu không nổi độ sâu đó, cả vai anh đều run lên.

Sầm Mão nhiều lần gọi tên Tạ Tranh. Tạ Tranh bảo anh di chuyển, anh nghe lời di chuyển thắt lưng, nước mắt và dâʍ ŧᏂủy̠ lại càng chảy nhiều.

Sầm Mão không chịu trả lời câu hỏi, vì thế Tạ Tranh lại hỏi một lần nữa, sau đó đưa ra lí do: "Là tùy tiện tìm ai đó để bắn vào trong này sao?" Dươиɠ ѵậŧ của Tạ Tranh giống như mang theo lời nói trách móc mà càng thúc mạnh hơn vào nơi nhạy cảm nhất của Omega, thâm nhập nông cạn mọi góc độ chống lại anh. Sầm Mão cảm thấy cả cơ thể run lên, dâʍ ŧᏂủy̠ tràn đầy ra chân Tạ Tranh, khiến anh không còn đủ sức giữ vững mình.

"Dù sao bắn vào cũng sẽ không mang thai, hơn nữa rất tiện lợi muốn vào lúc nào cũng được."

Giọng điệu của Tạ Tranh rất bình tĩnh, khiến Sầm Mão cảm thấy cậu như đang làm một môn thể thao nhàm chán nào đấy như chạy bộ: "Người khác làm hẳn là cũng rất thích nhỉ?"

Bên tai tràn ngập tiếng thở dốc và tiếng mơn trớn của hai cơ thể làm màng nhĩ của Sầm Mão cảm thấy đau đớn.

Câu hỏi của Tạ Tranh vẫn chưa được trả lời, cậu hỏi tiếp: "Những gì đã nói trước đây, cũng là lừa dối em, phải không?"

"Anh không có lừa gạt em."

Sầm Mão dùng hết sức quay đầu lại, cả phần dưới còn dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tạ Tranh, tràn ra rất nhiều chất nhầy màu trắng sữa, hoặc có lẽ là dâʍ ŧᏂủy̠ sau nhiều lần thúc mạnh. Dươиɠ ѵậŧ của Tạ Tranh quá lớn, Sầm Mão không thể nào chịu đựng hết được.

Vì vậy, anh gần như nghẹn ngào ôm lấy cổ Tạ Tranh, không nói hoàn chỉnh được câu.

"Anh chưa từng lừa gạt em."

"Không có ai khác cả" Sầm Mão nói. Sẽ không có ai khác. Sầm Mão không để đánh dấu ai, cũng không thể để ai đánh dấu mình.

Chỉ có Tạ Tranh mưới có thể làm cho anh bị thương mà thôi, thân thể này của anh cũng chỉ bị người này, Tạ Tranh, có thể mở ra.

Tạ Tranh nhìn anh trong chốc lát, ngực nhẹ nhàng phập phồng, giống như đang quan sát cái gì đó. Hồi lâu, Sầm Mão nhìn thấy nốt ruồi trên mí mắt Tạ Tranh thêm rõ ràng.

Cậu ôm Sầm Mão, mặt đối mặt áp sát vào lòng mình. Sầm Mão cúi đầu, vì bị Tạ Tranh nhiều lần liên tục cưỡng ép ở dưới mà Sầm Mão cảm thấy mềm nhũn, khiến anh hoài nghi toàn thân này đã bị Tạ Tranh hủy hoại mất rồi.

Tạ Tranh cuối cùng hôn nhẹ môi Sầm Mão, rồi cúi xuống đùa giỡn với đầu dươиɠ ѵậŧ của anh, càng liếʍ càng khiến Sầm Mão thêm tê dại. Lúc Tạ Tranh đút vào thì dươиɠ ѵậŧ Sầm Mão đã xuất tinh mất rồi. Bây giờ khi Tạ Trang vừa đưa vào lần nữa thì lại xuất một lượng nhỏ tϊиɧ ɖϊ©h͙. Sầm Mão giờ đây đã không còn quan tâm mình đã xấu hổ thế nào, thân thể này giờ đây anh trao toàn quyền cho Tạ Tranh muốn làm gì thì làm. Vì dù có cầu xin cũng sẽ không được như mong muốn.

Sầm Mão mang theo nỗi sợ mà nuốt vào trong, sợ sự tham lam của mình dọa mất Tạ Tranh, lại sợ khát khao của mình biểu hiện không rõ ràng. Anh muốn cầu xin tình yêu với Tạ Tranh, nhưng anh biết tình cảm này không thể có được nếu chỉ cầu xin , nên đành có thể thăm dò, kéo dài thời gian khi hai bên du͙© vọиɠ đang dâng cao.

Trong cuộc quan hệ này với Tạ Tranh, Sầm Mão trông thật hèn mọn và đầy dè đặt, anh hoàn toàn mất đi sự kiểm soát.

Đầu lưỡi Tạ Tranh áp vào sâu miệng anh, hơi thở hòa vào cơ thể. Sầm Mão nghe thấy mình giống như khóc, sau đó bị Tạ Tranh ôm chặt, dươиɠ ѵậŧ bắt đầu vào sâu một cách mãnh liệt.

Sầm Mão muốn gọi tên Tạ Tranh, nhưng chỉ có thể tiết những âm thanh đứt quãng. Tạ Tranh áp cả thân vào cơ thể đầy run rẩy của Sầm Mão, kɧoáı ©ảʍ chồng kɧoáı ©ảʍ thi nhau chạy lên não, Sầm Mão trở nên trợn tròng trong cơn sướиɠ tột độ, dùng hết sức ôm chặt lấy cánh tay Tạ Tranh đến mức giống như sắp chết.

Cả người anh, mọi cơ thịt trên người anh co rút lại. Mồ hôi trên trán Tạ Tranh rơi vào chóp mũi, bên trong đầu dươиɠ ѵậŧ bị ép chặt bởi hai mép thịt của Sầm Mão, ở bên tai Tạ Tranh mà thì thầm gì đó, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa được xuất ra và chứa đầy bên trong khoang.

Sầm Mão trong một khắc đã ngừng thở, thậm chí anh không còn cảm giác đau ở cổ sau đã bị cắn, chỉ cảm thấy cả khoang từng thớ thịt như sưng lên, anh cảm thấy nỗi đau đến nghẹt thở này thật đầy mãn nguyện.

Tạ Tranh bảo anh hãy chờ một chút, Sầm Mão không cách nào nhúc nhích, để yên cho dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm áp tràn ngập cả thân thể của mình, khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn đầy từng vách thịt, anh mơ hồ trong cơn kɧoáı ©ảʍ, cũng không rõ bản thân đã phát ra thanh âm như thế nào, đã bắn ra cái gì.

Tay Tạ Tranh vuốt ve nhẹ nhàng lên chiếc eo đầy run rẩy của Sầm Mão , kiên nhẫn chờ anh đang trong cơn cực khoái. Mặt Sầm Mão vùi lên cổ anh, mỗi một tiếng thở dốc đều giống như cầu xin hay than thở, cả nguyên phần dưới của hai người sau một trận đã trở nên nhầy nhụa.

Tạ Tranh cũng không lập tức rút ra. Cả hai đều duy trì tư thế kết hợp này thêm một lát, Sầm Mão nhẹ nhàng hôn lên môi Tạ Tranh, sau đó nhận ra dươиɠ ѵậŧ của Tạ Tranh trong cơ thể anh lại dần dần cương lên.

Cả khoang sau của Sầm Mão đã gần như tê dại, đáy mắt sáng bóng ướt đẫm lệ, có chút sợ hãi cùng trốn tránh. Tạ Tranh cười hôn lên mắt Sầm Mão, bế anh đi vào phòng tắm.

Dưới vòi hoa sen mở ra, Sầm Mão đã lâu không ngâm mình trong làn nước nóng. Nhưng không ngờ, người đòi nợ trẻ tuổi này đã đẩy anh vào tường và đυ. anh, hai chân trắng nõn của anh đã bị giữ chặt, sát vào đặt trên eo gầy của Tạ Tranh.

Đồng hồ sinh học của Sầm Mão vẫn còn điên cuồng hỗn loạn, không cách nào phán đoán được rằng anh đã bị Tạ Tranh đùa giỡn bao lâu. Có vẻ như sau đó Tạ Tranh lại tiến vào bên trong lần nữa. Sầm Mão trong một phút giây ngỡ mình đã ngất đi, và khi anh thức dậy, dươиɠ ѵậŧ của Tạ Tranh vẫn còn trong cơ thể của mình, như thể anh lại phải bắt đầu vào trận.

Anh bây giờ như một thiết bị đồ dùng trong nhà vậy. Mọi công tắc cơ chế của anh đều trong tay Tạ Tranh. Vì đã lâu không được dùng bỗng dưng bị sử dụng quá mức mà muốn dẫn tới cả can tâm này như muốn bị phế. Khi trời sáng, Sầm Mão đã hoàn toàn rơi vào giấc ngủ.

Tạ Tranh gọi tên anh, nhưng Sầm Mão đã không thể đưa ra bất kỳ phản ứng nào. Tạ Tranh nhìn chằm vào khóe mắt đẫm nước của Sầm Mão, giúp anh lau sạch kể cả những thứ chất lỏng khác dính trên mặt. Lúc này môi Sầm Mão đỏ bừng, trên mặt hiện lên làn da ánh phấn, như một loài hoa đẹp rực rỡ đang tàn đi.

Ngón tay Tạ Tranh lau qua lông mi Sầm Mão, người trong mộng ngủ không yên, mí mắt còn run rẩy, nắm lấy cánh tay cậu không buông, vùi đầu vào lòng cậu.

Tạ Tranh ngẫm lại, vẫn đẩy Sầm Mão ra một chút, Sầm Mão nhíu chặt mi, môi giật giật, giống như oán giận không tiếng động, khiến Tạ Tranh nhịn không được cười khẽ. Nụ cười đó gần như tự giễu, nhưng cũng không phải là cậu không muốn.

Sự độc chiếm không có ý nghĩa, sự hấp dẫn và kết hợp tình cảm giữa Alpha và Omega là bản năng nguyên thủy, sợ hãi, luôn luôn là một cái gì đó khác.

Mà sự tin tưởng của cậu đối với Sầm Mão lại khiến bản thân cảm thấy như xấu hổ. Tạ Tranh vẫn tin tưởng Sầm Mão.

Trong ba năm qua, tất cả mọi thứ liên quan đến Sầm Mão trên thế giới này cậu ta đã không còn quan tâm, bằng cách nào đó, anh ta tin rằng mình vẫn như vậy.

Sầm Mão đột nhiên nói chia tay, rời đi không một lời từ biệt, ba năm liền không có một tin tức, bỗng nhiên xuất hiện trong một câu lạc bộ đêm ở thành phố, kéo cánh tay của một người khác, sau đó muốn Tạ Tranh đưa mình về nhà, muốn cậu ở lại, lên giường với anh, muốn cậu ta vào sâu trong khoang sau của mình, cho Sầm Mão tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng một nụ hôn.

Mà Tạ Tranh toàn bộ quá trình đều tin rằng Sầm Mão còn yêu cậu. Có lẽ bởi vì tất cả sự hiểu biết của cậu về tình yêu là do Sầm Mão dạy. Sầm Mão đã thiết lập cho mình các quy tắc bất khả chiến bại, bắt đầu gian lận từ hệ thống.

Sầm Mão thông qua tất cả những thứ này là vì muốn được rõ ràng. Mà Tạ Tranh biết, đây cũng không phải là điều mà cậu muốn cho, Sầm Mão không thể muốn mà lấy được.

Tạ Tranh lại nhớ tới trước đó trong thư phòng của nhà Sầm, Sầm Tân nói với cậu.

Sầm Tân luôn cho người ta một loại cảm giác trịch thượng, điều này Tạ Tranh cũng không thích. Sầm Mão lại thập phần thân cận với thế giới bên ngoài này xem ra hại được anh trai không có gì, đã nói với Tạ Tranh nhiều lời tốt đẹp của Sầm Tân. Vì vậy, Tạ Tranh cảm thấy phức tạp với Sầm Tân, nhưng không có coi là kẻ thù.

Sầm Tân chậm chạp nói với cậu: "Sầm Mão nói, khi em ấy trở về, chỉ cần cậu đến tìm em ấy, thì sẽ đi theo cậu."

Tạ Tranh không biết có nghe rõ không, chỉ trầm mặc. Sầm Tân nhìn vào mắt cậu một lần nữa, lặp đi lặp lại: miễn là cậu đến.

Tạ Tranh biết, Sầm Tân sẽ không giải thích nữa. Mà Sầm Mão chung quy cũng đã trở về, Tạ Tranh cũng đã không đợi anh hơn một ngàn ngày, chỉ là lúc Sầm Mão trở về, thuận đường đến ăn khuya, Sầm Mão liền cùng cậu đi.

Sầm Mão trong giấc ngủ lại dựa vào cậu, lúc này Tạ Tranh suy nghĩ một chút, giúp cậu điều chỉnh tư thế để thở tốt hơn, không dời cánh tay của mình, khiến Sầm Mão thoải mái rúc vào trong vòng tay cậu.

Cậu không thể cứu Sầm Mão, Tạ Tranh nghĩ.

Nhưng lần này, cậu cũng sẽ không để Sầm Mão một mình rời đi.