Chương 2

Trong đám đông ồn ào, cậu bé sợ hãi nắm lấy tay của Sầm Mão. Sầm Mão bất ngờ một chút, vỗ vỗ cánh tay cậu bé như trấn an, lòng bàn tay mình cũng đổ mồ hôi.

Sầm Mão đã lâu không tiếp xúc với người khác. Đám đông trên sàn nhảy quá lớn, đầy kí©h thí©ɧ, mồ hôi, nước hoa nhân tạo và mùi ham muốn, ảnh hưởng đến anh rất nhiều. Ánh sáng và nhiệt độ cũng làm cho anh ta rất khó chịu.

Sầm Mão chỉ cảm thấy ù tai càng ngày càng nghiêm trọng, hơn nữa, anh dường như cũng không nhớ được lần cuối mình được ăn là khi nào.

Cậu bé với khuôn mặt nhợt nhạt, dáng người như không còn sức, yếu ớt hỏi Sầm Mão liệu cậu bé có thể mượn điện thoại được không. Tiếc rằng Sầm Mão lại không có, đành phải lắc đầu.

Cậu bé hơi ngạc nhiên.

Hai người cuối cùng cũng chen chúc đến cửa, một vài vị khách mới tới đang nhẹ giọng nói cười ở lối vào. Cậu bé thở phào nhẹ nhõm lấy lại áo khoác và túi của mình.

Sầm Mão liếc mắt một cái, trong đầu xuất hiện đủ loại thông tin về hàng xa xỉ, nhịn không được cười gượng.

Trông có vẻ như Tiểu Bạch Hoa (cậu bé) đã vào lầm chỗ.

Tiểu Bạch Hoa quay đầu lại nhìn anh, khẩn trương liếc về phía sàn nhảy, nắm cánh tay anh kéo ra ngoài, một bên lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.

Sầm Mão cứ như vậy bị một Omega khác có thể nói là thân mật kéo tay, đi ra cửa câu lạc bộ đêm.

Gió mát ban đêm của đầu xuân ập tới, Sầm Mão trong chốc lát không cách nào nhúc nhích.

Anh hình như quên mất lần cuối mình cảm nhận được gió là khi nào, không khí lạnh lẽo tràn ngập trong lòng mình, khiến anh khó thở.

Anh dừng bước, tiếng kêu dài bên tai chậm rãi biến mất, nhịn không được hít thở từng ngụm.

Tiểu Bạch Hoa cúp điện thoại, có chút nghi hoặc quay đầu lại, lo lắng hỏi anh làm sao vậy.

Sầm Mão thật lâu mới hoàn hồn, cong mắt nói không có gì.

Ở cửa có một số khách hút thuốc trò chuyện, nhìn bộ dáng thân mật của hai người, thấp giọng nói đùa.

Tiểu Bạch Hoa nhịn không được đỏ mặt, lúc này mới nhớ tới nói lời cảm ơn với Sầm Mão:

- An ninh của Tân Minh thật sự quá loạn. Mẹ tôi sẽ không tha cho những người đó tối nay! Cảm ơn anh rất nhiều. Anh có sống ở trung tâm thành phố Pingang không? Anh có cần tôi đưa anh về nhà không?

Sầm Mão lắc đầu, nhưng cũng không biết mình nên đi đâu. Ngôi nhà trước đây của anh ở Bình Cảng được thuê, hợp đồng thuê chỉ được ký kết hai năm, trước khi rời đi vẫn chưa gia hạn hợp đồng. Bây giờ lại ba năm trôi qua, không biết có ai giúp anh chăm sóc việc này không.

Một chiếc đèn xe từ phía sau hai người chậm rãi đến gần, dừng ngay chân Sầm Mão.

Tiểu Bạch Hoa cho rằng là người nhà mình tới đón, quay người nhìn, lại lộ ra vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Có người huýt sáo chiếc xe sang màu đen đó, chiếc xe này toàn thành phố chỉ có ba chiếc, có người đã bắt đầu suy đoán chủ xe là của nhà Sầm, Tạ, Tống hoặc Trung.

Sầm Mão chớp chớp mắt, nhìn người đàn ông đi xuống xe. Người đàn ông mặc áo sơ mi đen thẳng, Sầm Mão suy nghĩ một lát, nhận ra người này là trợ lý bên cạnh Tam ca. Anh ta trông có vẻ biết Sầm Mão, bằng không trên mặt đối phương sẽ không có nụ cười như vậy.

Người đàn ông gọi một tiếng cậu tư, Sầm Mão mở miệng, muốn đáp ứng, nhưng không thể lên tiếng.

Xung quanh nhất thời lặng ngắt như tờ.

Yến Phồn đi tới trước mặt Sầm Mão, hỏi anh có lạnh không, nói cậu ba ở trên xe đang chờ anh.

Bàn tay Tiểu Bạch Hoa trong nháy mắt liền dời ra khỏi cánh tay Sầm Mão, miệng há to.

Sầm Mão trong lòng không tiếng động thở dài, cùng Tiểu Bạch Hoa nói lời tạm biệt, cùng Yến Phồn lên xe.

Bên tai nhất thời im lặng lại.

Người đàn ông trên xe di chuyển trở lại ánh mắt nhìn về phía đường phố ngoài cửa sổ, gật đầu với anh ta.

Sầm Mão tháo khẩu trang ra, nhịn không được cười gọi một tiếng ca ca.

Mọi thứ như trong ký ức đang được phủi bụi đi sau thời gian xa cách, dần trở nên chân thật và ấm áp.

Sầm Tân tái nhợt như trong trí nhớ của anh, không có biểu tình gì, giống như thần tiên tôn bạch ngọc điêu, tựa hồ chuyện em trai ruột ra tù cũng không đáng để kích động như thế nào, chỉ sau khi Sầm Mão gọi hai tiếng anh trai thì đôi môi trở nên rung động , khóe mắt ngưng tụ như băng tuyết lộ ra sự mềm mại tan chảy, nhưng khi nhìn kỹ, lại không có gì.

Sầm Tân cúi đầu nhìn thoáng qua vết bầm tím xanh nhạt trên khớp tay Sầm Mão, hơi nhíu mày: "Lại đánh nhau.”

Sầm Mão xin lỗi, trước kia biểu tình của anh phong phú quen, giờ phút này lại cảm thấy cơ bắp cứng ngắc, sợ mình cười kỳ quái, vội vàng hỏi thân thể Sầm Tân thế nào. Sầm Tân nói bây giờ rất ổn định, lại nhìn anh, nói tóc anh cũng nên cắt.

Yến Phồn từ gương chiếu hậu nhìn về phía sau. Mái tóc đen của Sầm Mão khoác lên vai, mái tóc hơi cuộn tròn, ánh đèn mờ mịt trong xe càng làm nổi bật gương mặt thiên phú dị bẩm của anh đặc biệt quyến rũ, nữ giới cũng khó bì lại, khiến người ta thậm chí không dám nhìn lâu.

Ánh mắt Yến Phồn dời về phía gương chiếu hậu, như chú ý tới cái gì, ánh mắt trầm xuống.

Sầm Mão đang nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.

Cảnh đêm của Bình Cảng từ trước đến nay luôn rất nổi tiếng, đèn đường neon chiếu sáng bầu trời đêm thành phố đã sớm không nhìn thấy ngôi sao, dòng sông chảy xiết trong một mảnh ánh sáng nhân tạo dệt liền có vẻ thần bí mà nguy hiểm. Anh nhìn chằm chằm vào bóng đèn xe phản chiếu trên sông, trước mắt có chút mơ hồ.

Yến Phồn không biết nói gì, Sầm Tân ừ một tiếng, xe ổn định tăng tốc rẽ, tầm mắt Sầm Mão bị những chiếc xe khác chặn lại, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện chiếc xe này không biết từ khi nào bị xe của vệ sĩ vây quanh.

Sầm Tân không hiểu sự tình gì, chuyện Sầm Mão ra tù là tuyệt mật, Yến Phồn an bài rất chu đáo.

Rất ít người biết thân phận thật sự của Sầm Mão, cũng không ai biết mấy năm nay anh ở trong tù. Nhưng nhất cử nhất động của Sầm Tân lại bị người ta nhìn chằm chằm, có người bắt đầu đi theo xe từ trong thành phố, hình như cũng không có gì lạ.

Theo trực giác, Sẫm Mão vội để tay xuống gầm ghế như muốn lấy một cái gì đó.

Sầm Tân giữ anh lại.

Sầm Mão chớp chớp mắt: "Không cần động thủ sao?" Sầm Tân nhìn anh, hồi lâu, lắc đầu: "Em không cần phải lo lắng về điều đó." Sầm Mão suy nghĩ một lát, à một tiếng, ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong xe vang lên tiếng chuông điện thoại di động, Yến Phồn nhận điện thoại, nói với Sầm Tân: "Người của cục trung ương, còn có... Tạ gia." Sầm Mão hình như lại nghe được một chữ nào đó bắt đầu ù tai, trong mơ hồ nghe thấy tiếng Sầm Tân cười khẽ, ánh đèn neon và đèn xe trước mắt giống như xé rách lẫn nhau, vỡ thành bụi lấp lánh, lộ ra một chút ánh trăng tròn trên bầu trời.

"Cũng không phải là không để cho cậu ta gặp, vội vàng cái gì đâu."

Sầm Mão nghe Sầm Tân nhẹ giọng nói một câu, bảo Yến Phồn gọi điện thoại, hẹn một người đến nhà ăn khuya.

Sầm Mão không biết bọn họ hẹn là ai, đầu dây bên điện thoại cũng không phải đã nghe qua, là một người phụ nữ mà Sầm Mão chưa từng nghe qua.

Có lẽ bởi vì thời gian này hẹn người đến nhà ăn khuya quá đột ngột.

Đối phương trong điện thoại im lặng rất lâu, mới đáp ứng hẹn.

Tiếp theo tất cả các con đường được thông suốt hơn rất nhiều.

Tim Sầm Mão nhịp tim không ngừng tăng nhanh, anh cũng không rõ vì sao. Mãi cho đến khi xe lái vào đình viện quen thuộc, tim anh mới dần dần chậm lại.

Kỳ thật lúc trước bọn họ không đến đại trạch của Sầm gia, bản thân Sầm Tân có rất nhiều tài sản, căn nhà này một năm năm anh em mới gặp nhau một lần.

Sau này, Sầm Tân tiếp quản Sầm gia, một số người quan trọng thỉnh thoảng đến thăm dinh thự mang tính biểu tượng này. Sầm Tân ở không nhiều lắm, mà lần này mang Sầm Mão trở về, chắc có thâm ý gì đây.

Giống như Yến Phồn ở cửa câu lạc bộ đêm gọi anh là cậu tư, Sầm Mão nghĩ, từ nay về sau, thân phận vị thiếu gia thứ tư của Sầm gia vẫn vậy.

Sầm Mão vào phòng, nghỉ ngơi một lát, đã được đưa đi kiểm tra cơ thể và sức khỏe.

Bác sĩ cũng là người quen thuộc với anh ta, anh vẫn nhớ đó là bác sĩ Trần.

Bác sĩ Trần nhìn thấy anh, rất kích động, trong mắt gần như rơi lệ. Sầm Mão có chút kinh ngạc, gọi anh một tiếng. Bác sĩ Trần bảo anh ngồi xuống, xoay người sắp xếp y tá.

Sau khi kiểm tra, một nhà tư vấn tâm lý đã chờ đợi một thời gian dài yêu cầu Sầm Mão đi qua. Sầm Mão vào phòng, cùng đối phương nói chuyện đơn giản một lát, làm mấy bảng câu hỏi, lại an tâm đi ra, Sầm Tân dẫn anh đến một phòng khác cắt tóc.

Sầm Mão ngồi vào ghế thoải mái, ánh mắt nhà tạo mẫu kinh diễm, hỏi anh có sở thích gì không.

Sầm Mão nhìn mình trong gương, nhịn không được bắt đầu ngẩn người.

Anh đã không nhìn vào gương trong một thời gian dài, nhớ rằng anh luôn là người có vẻ đẹp rất đẹp, thậm chí là một vẻ đẹp mà làm cho mọi người cảm thấy diễm lệ. Ngũ quan hoàn hảo của anh, xương cốt mảnh khảnh rất có nét, nhất là đường nét và màu thời gian của ông đã bị lừa dối, cảm thấy rằng nó không phải là vẻ đẹp, còn mắt và môi luôn lầm khiến người khác phát sinh ý muốn dục tình. Mặc dù kỳ quặc nhưng không ai có thể chối từ được.

Trước kia Sầm Mão là người rất thẳng thắn, bởi vì làm công việc đòi hỏi sự sắc bén và quyết đoán cho nên giữa trán tự nhiên mang theo khí thế. Mà Sầm Mão trong gương lúc này so với trong trí nhớ của anh thì càng thêm mềm mại, giống như một bảo bối đẹp đẽ được người ta cưng chiều, là loại yếu đuối cần được bảo vệ, khiến nhịn không được nảy sinh ý nghĩ "kì quái”.

Sầm Mão ho khan một tiếng, nhẹ giọng nói: "Ngắn một chút đi, đừng quá giống con gái.”

Nhà tạo mẫu sửng sốt một chút, miệng cười nhé, nói “Được thôi .”

Một bên khác Sầm Tân đang nhìn chằm chằm vào cuốn sách, thêm một câu: "Cũng đừng cắt quá ngắn, ngắn quá nó sẽ khóc."

Sầm Mão nghe thấy tiếng cười của nhà tạo mẫu, miệng nói sẽ không ngắn quá đâu. Yến Phồn vào phòng, thầm thì vài câu với Sầm Tân, Sầm Tân buông sách xuống, đi tới phía sau Sầm Mão, ở trong gương nhìn hắn.

"Lát nữa Tạ Cửu lại đây, muốn gặp em đấy."

Sầm Mão chợt khựng lại, thật lâu mới mở miệng, à một tiếng.

Sầm Tân nhìn anh một cái, kịp thời bổ sung: "Em ấy không biết.”

Sầm Mão gật đầu, nhớ tới cái gì đó, lại nhắc nhở stylist một lần nữa vẫn không nên quá ngắn. Sầm Tân tựa hồ cười một tiếng, Yến Phồn nói bác sĩ tâm lý muốn cùng Sầm Tân tán gẫu, Sầm Tân liền rời đi.

Sầm Mão nghe tiếng kéo bên tai răng rắc, nhìn chằm chằm sợi tóc rơi trước ngực.

Hiện tại anh hình như rất dễ ngẩn người, nhà tạo mẫu hỏi anh cũng phải thật lâu mới phản ứng, ngẩng đầu trả lời một tiếng.

Stylist hỏi một lần nữa: "Tí nữa gặp lại người xưa à?" Sầm Mão suy nghĩ một lúc, nói: "Anh rời đi được rồi đó.” Stylish cho rằng Sầm Mão không tiện nói nhiều, thay vào đó nói về thời tiết và chuyện ở Bình Cảng.

Bình Cảng vốn là một cảng đẳng cấp thế giới, Tân Minh được thành lập làm thủ đô. Hai mươi năm kể từ khi thành lập Liên minh mới, mặc dù trật tự công cộng vẫn không tốt, nhưng nền kinh tế ngày càng thịnh vượng. Sầm Mão từ nhỏ lớn lên ở phương Bắc, trưởng thành mới lần đầu tiên đến Bình Cảng, đối với thành phố này cũng không có khao khát gì, chỉ thỉnh thoảng phụ họa hai câu, cảm thụ được hào quang của thành phố này trong mắt người khác.

Sầm Mão có chút buồn ngủ, mí mắt nhịn không được rũ xuống, từ lâu anh đã không có một giấc mơ đàng hoàng. Trong bức tường cao màu trắng, anh đã có một thời gian dài không thể phân biệt giữa thực tế và mơ, không biết mình đang ngủ hay đã thức dậy. Có lẽ trong tiềm thức muốn bảo vệ bản thân khỏi hiện tượng này, anh dần dần không còn nằm mơ nữa. Trước mắt chỉ có hai màu trắng và đen, đen là ngủ, trắng là tỉnh táo, không nhầm lẫn nữa.

Mà lần này anh lại một lần nữa vào giấc mộng hỗn loạn đã lâu không gặp.

Trong giấc mơ của mình, anh đã trở về nhà, không phải là một trang viên sang trọng, nhưng một căn hộ bình thường. Anh gõ cửa hành lang, có người mở cửa từ trong phòng, anh phải ngửa đầu mới có thể nhìn rõ mặt đối phương. Lộ ra cằm của một thanh niên có đường nét đẹp, lúc gặp anh, bên môi luôn khẽ cười, có lúc lộ ra răng trắng sắc bén, nhưng cũng không làm cho Sầm Mão cảm thấy nguy hiểm.

Đó là khuôn mặt mà Sầm Mão đã mơ gặp rất nhiều lần, bộ mặt thập phần rõ ràng, nhưng một khi tỉnh lại, anh lại quên mất.

Sầm Mão gọi tên, nhưng đối phương không trả lời, bàn tay xoa trên đỉnh đầu anh, ôn nhu vuốt ve, nói, bảo tóc hình như lần này cắt quá ngắn.

Sầm Mão liền chợt tỉnh.

Cảm giác mất mát trong giấc mơ vẫn còn đè nặng lên trái tim. Anh đã quên là vì cái gì, chỉ còn nhớ cảm xúc vì một câu nói của một người mà lo được lo mất. Anh tự trấn an đây chỉ là mơ, không phải thật.

Sầm Mão chợt phát hiện mái tóc của anh đã được cắt xong.

Không có rất ngắn, đường nét rất đơn giản và chính xác, càng làm nổi bật ngũ quan ưu việt của hắn. Nhà tạo mẫu giúp anh tháo vải vây, Sầm Mão giật ngón tay, vết bầm trên tay đã không thấy đâu.

Sầm Tân đẩy cửa vào, nói bữa ăn khuya đã sẵn sàng. Sầm Mão đứng dậy, nghĩ đến việc cùng người khác ăn cơm, có chút khẩn trương, kéo tóc, hỏi Sầm Tân kiểu tóc mới có kỳ hay không. Ánh mắt Sầm Tân nhẹ nhàng, nói không.

Sầm Mão yên lòng, cùng Sầm Tân xuống lầu.

Trong phòng ăn có mùi thức ăn, hai người đàn ông đang nói chuyện phiếm, Sầm Mão mơ hồ nghe thấy giọng nói rất quen thuộc, nhưng thế nào cũng không nhớ được người nói chuyện là ai. Ù tai lại bắt đầu phát tác, âm thanh khiến anh có chút đau đầu, nhịn không được nhíu mày.

Người trong sô pha bên bàn ăn nghe được động tĩnh, trong đó một người mặc áo vệ quân màu lam đứng lên, thân hình vượt trội, kêu một tiếng A Mão.

Sầm Mão không kịp phản ứng. Đúng lúc ấy cũng có một người đứng dậy, Sầm Mão liền cảm thấy khó thở.

Sầm Mão đi tới, bị Lục Minh mặc áo vệ quân màu lam nghênh đón ôm một chút. Anh cúi đầu, không thể nói chuyện, đành phải cố gắng cười, lại nhìn về phía người đàn ông Alpha đang đứng bên ghế sô pha.

Người này có một mùi thơm thoang thoảng, trên mí mắt trái có một nốt ruồi, Sầm Mão biết, lúc mắt nhắm lại sẽ càng rõ ràng hơn. Người này mặc một chiếc áo sơ mi màu xám bạc, trông cao ráo, vai và ngực dường như rộng hơn một chút so với trí nhớ, tạo cảm giác là một người đàn ông trưởng thành vững chãi

Theo Sầm Mão nhớ chàng trai này trước đây rất cao và rắn rỏi, nhưng giờ thêm một chút áp bức cho người nhìn. Sầm Mão nghĩ có thể anh đã nhớ nhầm. Dù gì lúc lần đầu gặp, anh chàng này rất dễ bị người khác nhìn nhầm là một Beta. Bây giờ thì không ai có thể không bị hớp hồn trước sức hút này.

Sầm Mão cười cười với người đàn ông đó, nói đã lâu không gặp.

Đối phương cũng lễ phép nở nụ cười, nụ cười này so với nụ cười ấm áp mà cậu bé thiếu niên Sầm Mão từng nhìn thật khác nhau.

"Cậu Tư đã trở về."

Sầm Mão gật gật đầu, trong cổ họng bỗng nhiên có chút căng thẳng, cảm giác mình sắp nôn.

Trong phòng ăn yên tĩnh một lát, Lục Minh mở miệng nói đói bụng, Sầm Tân mới đề nghị mở bữa cơm.

Trên bàn ăn, Lục Minh và Sầm Tân vô cùng tự nhiên ngồi sang một bên. Sầm Mão đang do dự, chàng trai bên cạnh đã giúp anh kéo ghế ra.

Sầm Mão sửng sốt, nói cảm ơn.

Bốn người bắt đầu ăn tối.

Sầm Mão thật lâu không ăn cùng người khác, có chút vội vàng. Cũng may một bàn đều là người quen, săn sóc anh nhẹ nhàng. Sầm Mão cảm thấy ấm áp, lại rất xấu hổ, chỉ có thể cười nhiều hơn, che giấu sự bất an của mình.

Buổi ăn coi như là vui vẻ. Đã lâu không được ăn ngon, Sầm Mão cảm thấy rất đói, chuyên tâm lo ăn.

Lục Minh hỏi Sầm Mão có dự tính gì chưa, Sầm Mão nói có thể muốn về lại trường học, Lục Minh hình như rất kinh ngạc. Sầm Mão cười giải thích mình cũng không có quá nhiều bản lĩnh có thể kiếm sống, Lục Minh tính mở miệng thì anh chàng bên cạnh Sầm Mão cắt lời, hỏi anh muốn đi đâu học.

Sầm Mão trong nháy mắt khẩn trương lên, giống như trả lời câu hỏi thi, ngẫm lại nói, ngay tại Bình Cảng đi, nơi này cũng đã quen.

Người đàn ông mỉm cười và hỏi, "Phải không? Anh đã sống ở đây cũng chỉ một năm trước đây.” Không ai trả lời gì. Sầm Mão siết chặt đũa, mới dám trả lời: "Khi còn bé cũng ở bên này một thời gian, tương đối thích khí hậu nơi này.” Anh chàng cạnh Sầm Mão ồ một tiếng, và mỉm cười: "Xin lỗi, tôi không biết điều này." Sầm Mão kinh ngạc, định nói tôi đã nói với anh rồi. Đối diện Sầm Tân buông bát đũa xuống, Lục Minh nhíu mày, vội gấp thêm đồ ăn bảo Sầm Mão ăn nhiều vào chút.

Sầm Tân nói có chuyện muốn thương lượng với cậu chủ nhà họ Tạ này, anh chàng bên cạnh Sầm Mão liền đứng dậy cùng Sầm Tân lên lầu.

Lục Minh lại múc cho Sầm Mão một chén canh.

Sầm Mão nói cảm ơn chị dâu, Lục Minh sửng sốt, sau đó cười ra tiếng:

- Anh còn lo lắng ba năm nay ở trong tù em có phát sinh thêm tật xấu gì không.

Lục Minh mở chân mày, giống như yên tâm và thoải mái hơn rất nhiều:

- Có chỗ nào không thoải mái, bất kể là trong lòng hay thể chất, nói với bọn anh.

Sầm Mão buông bát canh xuống, lau miệng: "Em hồi phục rất nhanh, đừng lo lắng.”

Lục Minh gật gật đầu, lại hỏi: "Thật sự muốn quay lại trường học à? Hay là tùy tiện nói vậy?"

Sầm Mão cười cười: "Em đọc sách liền buồn ngủ, có người nói là do di truyền, muốn thử xem ba năm qua có đột biến di truyền hay không.”

Lục Minh cũng nở nụ cười, hai người tán gẫu về tình hình hiện tại của Tân Minh. Lục Minh nói: "Đám người Cục Trung Ương cũng vẫn đang chờ em ra, Anh Ba đang thấy bọn họ thật phiền, nhưng nếu em muốn trở về, vẫn có thể nói một tiếng, chờ xem thế nào"

Sầm Mão theo bản năng hoạt động cổ tay: "Lần sau có thể kêu bọn họ tời gặp em”. Lục Minh nói được. Sầm Tân dẫn người xuống lầu, hỏi Sầm Mão ăn no chưa.

Sầm Mão gật đầu, Sầm Tân nhìn hắn một cái, nói: "Tối nay Tạ Cửu Thuận sẽ đưa em về nhà.”